"Được.”A Nghiên thần sắc thản nhiên, dường như thật sự không biết đầu bếp này.

Hà Tiểu Khởi ngước mắt nhìn A Nghiên một cái, ngồi xuống chuẩn bị nhóm lửa.

A Nghiên cúi đầu xem, ngón tay hắn từng trắng nõn hữu lực, nay nổi bật trong ánh lửa, thấy trên tay đầy vết sần sùi và sẹo, hẳn là hắn đã chịu không ít đau khổ.

trong mắt nàng hơi ảm đạm, không khỏi thở dài.

Hà Tiểu Khởi nghe thấy, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.

A Nghiên trong giây lát chỉ cảm thấy trong ánh lửa, con ngươi hắn phiếm hồng.

Nàng cắn cắn môi, cố ý lớn tiếng nói: "Ngươi nhóm lửa thế nào?"

Hà Tiểu Khởi cúi đầu, không nói.

A Nghiên cố ý banh mặt nói: "đi ra, ta muốn kiểm tra thử, xem xem có phải ngươi trà trộn vào hay không."

Người chung quanh đều nhìn sang, bọn họ hiển nhiên biết thân phận A Nghiên không bình thường, cũng không dám nói lời nào.

A Nghiên dẫn theo Hà Tiểu Khởi đi tới hành lang gấp khúc bên ngoài phòng bếp, thấy chung quanh không có người mới hỏi: "Tốt rồi, sao ngươi lại đến đây? Chuyện lúc trước có lẽ điện hạ không biết, nhưng chẳng may bị phát hiện, ngươi có thể còn mạng sao?"

Mạnh Hán đi theo Tiêu Đạc, nhưng Sài đại quản gia vẫn đang kéo dài hơi tàn.

A Nghiên xem như đã nhìn ra, lão bất tử này, mỗi ngày ho ra máu nhìn như sắp chết, nhưng hắn chính là bất tử, chẳng những bất tử, thực tế còn nắm trong tay hết thảy động tĩnh trong phủ.

Sài đại quản gia là nhân vật lợi hại, nếu Hà Tiểu Khởi bị phát hiện, chắc chắn chết.

Hà Tiểu Khởi đỏ mắt, quật cường nhìn A Nghiên: "Ta đến đưa ngươi rời đi."

"Ngươi? Đưa ta rời đi?”A Nghiên nghi hoặc nhìn hắn.

Hà Tiểu Khởi gật đầu: "Đúng. Ta nghe được một tin tức, Tiêu Đạc chính là người khắc mẫu khắc thê khắc tử nữ, nhất định cô độc cả đời, ngươi đi theo hắn, không có kết cục tốt, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi nhảy vào hố lửa."

A Nghiên thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Khởi, ta nếu phải đi cũng là chuyện của ta. Nếu lo lắng cho ta, ngươi vẫn nên chiếu cố mình cho tốt. Ngươi từ đâu nghe được tin tức này, cũng không biết thật hay giả, cứ lỗ mãng xông vào phủ như vậy, ngươi làm sao biết ta nhất định sẽ đi theo ngươi? Ngươi làm sao biết có phải có người lợi dụng ngươi? Ngươi dựa vào cái gì đem ta đi? Bằng vào ngươi làm đầu bếp tiến vào phủ này sao? Bằng vào ngươi trong tay càm xẻng xào rau sao?"

Nàng nói ra lời này, trên khuông mặt thanh tú của Hà Tiểu Khởi nhất thời không còn huyết sắc, một đôi ánh mắt đỏ lên, chết lặng nhìn chằm chằm nàng.

A Nghiên đau đầu nhìn trời.

Nàng biết Hà Tiểu Khởi tốt với mình, Hà Tiểu Khởi làm tất cả vì mình.

Nhưng Hà Tiểu Khởi là một phàm phu tục tử, một phàm phu tục tử bình thường nhất, hắn nhất định không biết mình và Tiêu Đạc trong đó có khúc mắc thế nào, càng không biết Sài đại quản gia thần thông ra sao.

hắn ngốc, ngốc vô cùng, bị người có tâm lợi dụng, căn bản không biết tiến lên trước một bước đã là vách núi đen!

Dùng ngôn ngữ chua ngoa nói hắn, chỉ hy vọng hắn triệt để hết hy vọng với mình.

trước mặt minh là một cái cầu độc mộc, hơi vô ý là rơi xuống vách núi đen vạn trượng. Đường như vậy, nàng tình nguyện đi, không cần người khác tới gánh vác hộ.

Ai biết Hà Tiểu Khởi lại tiến lên một bước, cắn răng nói: “A Nghiên, theo ta rời đi. Ta nhất định có thể đem ngươi rời đi."

A Nghiên nghe xong lời này, quay đầu bước đi, cười lạnh một tiếng: "Ta không cần, ngươi nhanh cút, cút thật xa! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!"

Nếu trước kia còn không xác định, nàng bây giờ so với trước đây đã tinh tường minh bạch, Hà Tiểu Khởi thoạt nhìn hẳn là thích nàng.

đã qua cái gọi là tình thầy trò.

Tình yêu nam nữ, nàng không cần.

Hà Tiểu Khởi vốn muốn đi tới, nhưng nhìn chung quanh có thị vệ đi lại, đến cùng sợ bị phát hiện, nắm chặt tay đến mức gân xanh hiện ra, cứng rắn nhịn xuống.

A Nghiên nhẫn tâm không quay đầu, thẳng đi tới bên hồ, nhìn thấy sóng xanh dập dờn, dương liễu uốn lượn, nàng hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.

Vừa rồi nói với Hà Tiểu Khởi mấy lời kia, kỳ thật trong lòng nàng cũng khó chịu, từng là thiếu niên đơn thuần cố chấp, mặc dù đối với mình không vui, nhưng tâm tồnvẫn giữ được thiện lương, thiếu niên quật cường, nay sao thành như vậy?

hắn lầm đường lạc lối, trong lòng A Nghiên so với ai càng rõ ràng.

Chỉ tiếc nàng ốc còn không mang nổi mình ốc, nay có thể làm, cũng chỉ là đuổi hắn ra xa.

Nhưng nàng chưa đi xa, đã nhìn thấy phía trước một bóng người cô độc đang đứng.

Là Ninh Phi.

Ninh Phi cũng không nói gì, chỉ đứng tại chỗ, A Nghiên thấy vậy, cũng không nói.

hắn tìm đến mình, đương nhiên là có chuyện muốn nói, hắn không nói, nàng cũng chậm rãi chờ.

Quả nhiên, đợi một lát, Ninh Phi mở miệng: "Hà Tiểu Khởi đến."

A Nghiên gật đầu: "Ừ."

Hà Tiểu Khởi cho rằng mình thông minh, nhưng kỳ thật hắn trong mắt người khác thật đáng cười, trong phủ bao nhiêu ánh mắt, sợ là đều biết rõ ràng trong lòng.

"đi theo hắn đi." Cách mặt nạ, thanh âm Ninh Phi có chút ám ách.

"đi theo hắn?”A Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Đúng. Hết thảy ta sẽ an bài. Thừa dịp Tiêu Đạc không ở đây, ngươi rời đi là thời cơ tốt nhất."

"Sài đại quản gia thì sao?”A Nghiên biết, Sài đại quản gia nhìn như bệnh nặng ho ra máu, nhưng cái mệnh kia, vẫn thật sự kéo dài.

hắn cũng ngóng trông mình rời đi, nhưng hắn sẽ bỏ qua Hà Tiểu Khởi phản bội Tiêu Đạc sao?

"Sài đại quản gia, ta sẽ ứng phó." Ninh Phi nói.

A Nghiên theo dõi hắn kia lãnh ngạnh bóng lưng, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhíu mày hỏi: "Ngươi thực sự hiểu Sài đại quản gia?"

Quay lưng về phía nàng, Ninh Phi nghe xong lời này, bỗng nhiên nở nụ cười.

Thế này làm cho A Nghiên có chút giật mình, bởi vì nàng cho rằng Ninh Phi, người như vậy sẽ không cười.

Ninh Phi nở nụ cười rồi, chậm rãi thu liễm, thản nhiên nói: "Ta biết, ngươi muốn từ ta biết chút chuyện trước kia."

A Nghiên đỏ mặt, gật đầu thừa nhận nói: "Phải. Ta trước kia chết sớm, cảm thấy mình bất hạnh, thậm chí không rõ vì sao vận mệnh này cứ rơi xuống đầu ta. Giờ mới biết được, có lẽ hết thảy đều có nguyên do, đáng tiếc không có ai nói với ta vì sao, các ngươi đều không nói."

Ninh Phi nghe nàng nói, khẽ thở dài, xoay người lại nhìn nàng, đôi mắt kia bình tĩnh giống như biển sâu: “A Nghiên, đây là đời cuối cùng."

A Nghiên giật mình, không hiểu nhìn hắn.

Ninh Phi rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Đây là đời cuối cùng ta theo các ngươi luân hồi, cho nên ta muốn làm chút gì cho ngươi."

A Nghiên mím môi trầm mặc chờ, nàng biết hắn nhất định còn tiếp tục nói.

Quả nhiên, Ninh Phi lại nói: "Lúc này đây, ngươi theo Hà Tiểu Khởi rời đi, ta sẽ an bài hết thảy. Về phần Sài đại quản gia, ta sẽ ứng phó. Ta và hắn đã đấu nhiều đời như vậy, coi như là cũng có chút hiểu biết."

A Nghiên ngửa mặt lên, hơi hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm cặp mắt Ninh Phi vẫn kín như bưng: "Ngươi và ta có quan hệ gì? Ta có thể nhớ quá khứ bảy đời trước, có phải còn một đời nữa hay không? Ta nhất định là biết ngươi, ngươi là bằng hữu của ta, hay là thân nhân, hay có lẽ là người yêu?"

Ninh Phi buông con ngươi xuống, đạm nói: "Ta là người thủ hộ ngươi. Bảo hộ ngươi là chức trách của ta, chỉ tiếc nhiều đời như vậy, ta đánh không lại cái gọi là số mệnh của ngươi."

A Nghiên nhìn chằm chằm Ninh Phi, càng hỏi: "Ta là ai? hắn là ai, ngươi là ai?"

Lúc này có gió lạnh phơ phất thổi tới, người nàng nhiễm lạnh, lạnh tận xương tủy.

Nàng bỗng nhiên có một loại dự cảm, tiến lên trước một bước có lẽ chính là vực sâu vạn trượng.

khuôn mặt sau mặt nạ sắt kia hẳn là không có vẻ mặt gì, hắn trầm mặc một hồi, rốt cục nói: "Có một số việc, không phải ta không nói, mà là ngươi không muốn nghe."

A Nghiên cắn cắn môi, ngửa mặt, tiếp tục hỏi: "Ta bắt buộc rời khỏi hắn sao? không thể không rời đi sao? không rời đi, ta sẽ chết, nhất định sẽ chết, thậm chí chẳng những ta chết, còn có thể hại hắn, còn có thể hại rất nhiều người khác, phải không?"

Ninh Phi gật đầu, lúc hắn gật đầu có một tia ôn nhu và tiếc nuối: "Phải."

hắn nhẹ giọng bổ sung thêm: "Ta biết ngươi sẽ không có ấn tượng về ta, nhưng nhiều đời như vậy, kỳ thật ta luôn luôn theo bên người ngươi. Chỉ có đời thứ sáu, ngươi làm thần y là ta thành công ngăn Sài Hỏa xuất hiện bên cạnh ngươi và Tiêu Đạc, nhưng mà ngươi..."

Kế tiếp hắn không nói, nhưng A Nghiên cũng đã minh bạch.

Đó là lần nàng may mắn nhất, Tiêu Đạc xem như chết trong tay nàng, nhưng nàng lại hại chết chính mình.

Chết vì bệnh tim, chết vì động tình, chết vì nàng chung quy yêu Tiêu Đạc nàng không nên yêu kia.

Cúi đầu cười khổ, nàng gật đầu nói: "Được, Ninh Phi, dù căn bản ta không nghĩ ra ngươi là ai, cũng không biết đến cùng chúng ta có quan hệ gì, nhưng ta tin tưởng ngươi."

Nàng ngừng cúi xuống, lẩm bẩm: "Ta đương nhiên sẽ rời đi, đi theo Hà Tiểu Khởi. Ngươi đã nói ngươi sẽ an bài tốt, ta đây liền theo hắn rời đi."

Lúc nàng nói như vậy, ngôn ngữ kỳ thật có chút điên đảo hàm hồ, bất quá nàng cũng không để ý.

Trong đầu nàng giống như hỗn độn lúc sơ khai, đã chẳng phân biệt được cao thấp.

Đáy lòng nổi lên một loại tư vị chua xót, nàng biết đã tuyệt vọng.

rõ ràng biết nàng và Tiêu Đạc tuyệt không có khả năng.

***********************

Đồ ăn A Nghiên làm đã xuất hiện trước mặt Hồ quý phi, Hồ quý phi có chút khiếp sợ, liên tục gật đầu, tán thưởng không thôi: "Nhiều đồ ăn như vậy, là ngươi làm sao?"

A Nghiên cười lắc đầu: "Đương nhiên không phải, nhiều đồ ăn như vậy, trong một lúc ta một người đương nhiên không làm được, bất quá canh cam lộ này cho hà thủ ô và tổ yến, làm đẹp, dưỡng da, bảo vệ tóc, là ta tự tay làm cho nương nương, coi như một chút hiếu tâm."

Hồ quý phi nghe thấy thật sự thoải mái trong lòng, thử canh cam lộ, liên tục gật đầu: "Vô cùng tốt, vô cùng tốt, hương vị vô cùng tốt. Trù nghệ này so với tiên hoàng hậu không biết tốt hơn bao nhiêu."

Nhất thời không khỏi thở dài: "không nghĩ tới Tiểu cửu nhi chẳng những mắt mù, đầu lưỡi cũng không được."

A Nghiên làm đồ ăn sao có thể giống tiên hoàng hậu như đúc đây!

Tiểu Thập thất thấy vậy, nghịch ngợm chớp chớp mắt về phía A Nghiên, bộ dáng hiểu trong lòng mà không nói.

A Nghiên trong lòng minh bạch, Tiểu Thập thất nhất định cho rằng canh đó căn bản không phải mình nấu, hắn không tin mình có thể làm ra đồ ăn ngon.

Bất quá, kệ cho hắn nghĩ như vậy đi, dù sao ngày mai nàng cũng phải rời khỏi đây.