Translation: Dii 

Beta: Tm

Trình Khanh Khanh phát hiện mình đã nhàn rỗi một thời gian. 

Người lớn đi làm, hai đứa nhỏ thì đi học, một mình cô ở nhà không biết làm gì, quen bận rộn bỗng nhàn rỗi, trong lòng cô có chút khó chịu, cô ở phòng sách lật qua lật lại sách, bỗng nhiên phát hiện Trình Khanh Khanh không chỉ học nhiếp ảnh mà còn học cả piano và vẽ tranh, khi còn làm Hạ Tình cô là người bán hàng, vì phải hợp tác với công ty nước ngoài nên cô còn phải học thêm tiếng Anh, tiếng Pháp và một số ngôn ngữ khác như tiếng Thái, tiếng Nhật, tiếng Hàn,… Nhưng mà, những gì cô biết không trùng lặp với những gì Trình Khanh Khanh biết, suy đi nghĩ lại, cô nghĩ rằng mình nên học nhiếp ảnh, dù sao bây giờ cô cũng mất trí nhớ, có thể nói quên mất kĩ năng chụp ảnh được, dù sao cũng phải ra ngoài làm việc, tại sao không chọn những gì cô thích? Kiếp trước cô đã vắt kiệt sức lực làm việc chỉ để kiếm sống, kiếp này không cần lo cơm ăn áo mặc, vậy thì cô sẽ làm những việc mà mình thích. 

Sau khi cô nhận ra mấy chuyện này, Trình Khanh Khanh cũng hiểu rõ, bởi vì không có việc gì làm, nên cô lại đi dạo quanh nhà, làm quen với căn nhà một lần nữa, kiểm tra xem có thứ gì cần mua không, khi đi ra ngoài thì mua luôn.

Thật ra nếu điều kiện cho phép, cô cũng là một người rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống. 

Lúc cô đang đi một vòng quanh phòng, cô đột nhiên nghe thấy tiếng đóng mở cửa ở tầng dưới, giờ này thím Trương chắc là đang cắt cỏ ở sân sau, chồng và hai đứa trẻ đều ra ngoài rồi, người này sẽ là ai? 

Trình Khanh Khanh nhìn xuống cầu thang, vừa lúc người ở dưới lầu cũng nhìn lên, nhìn thấy cô, mỉm cười vẫy tay với cô. 

Trình Khanh Khanh ngạc nhiên: “Không phải anh đi làm rồi sao? Sao lại về rồi?” 

“Trong công ty không có việc gì nữa, nên là anh về luôn.” 

“Ồ…” 

“Phải rồi, chiều nay em muốn ăn gì? Anh làm cho em ăn nhé.” 

Trình Khanh Khanh sững sờ: “Anh còn biết nấu cơm?” 

Anh cười cười với cô, lông mày mảnh mai hơi nhướng lên, rất ưa nhìn: “Phải đó.” 

Trình Khanh Khanh nhưng không ngờ anh còn biết nấu ăn, đúng là một người đàn ông của gia đình, cô ngay lập tức có chút hứng thú: “Anh biết nấu cái gì?” 

“Em thích ăn cái gì, anh sẽ nấu cái đấy.” 

“Lợi hại như vậy sao?” 

Anh không trả lời, chỉ cười nhẹ với cô, muốn cho cô thấy tay nghề của mình, cô liền đi theo anh ra cửa lên xe. 

Bạch Duyên Đình lái ô tô đến một siêu thị cách khu dân cư của họ không xa, anh đậu xe ở bãi đậu xe ngầm, hai người cùng nhau đi mua sắm trong siêu thị. 

Anh lấy một nửa quả bí ngô, nói là nấu cháo bí ngô cho cô, lại mua thêm một ít xương sườn, thấy anh chọn đồ trên kệ rất thuần thục, cô không thể không hỏi: “Anh thật sự biết nấu ăn à?” 

Anh một bên lựa đồ một bên nói: “Trước đây thì anh không biết nấu đâu, nhưng mà sau này từ từ thì học được, sẽ chỉ làm một vài món thôi, đều là món em thích ăn.” 

“…” 

Trình Khanh Khanh nghe ra từ trong lời nói của anh có ý tứ khác: “Anh chắc không phải vì em mà học nấu ăn đó chứ?” 

Anh nở một nụ cười khen thưởng với cô: “Khanh Khanh thật thông minh nha!” 

“…” 

Anh đặt những miếng sườn đã chọn vào giỏ hàng, như thể không để ý hỏi: “Khanh Khanh, anh nấu rồi, em sẽ ăn sao?” 

Cô nhìn anh, nhưng lại thấy anh đang cúi người chọn củ gừng, lời vừa rồi hình như chỉ là anh vô tình nói ra, nhưng cô có thể thấy rõ trên mặt anh có chút u sầu, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, anh hình như rất mất mác, lại có một chút buồn, lúc chọn lựa sinh khương  thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cô, chờ mong đáp án của cô. 

Trình Khanh Khanh đại khái cũng hiểu ra, cẩn thận từng li từng tí trả lời: “Trước đây em chưa từng ăn thức ăn anh làm sao?” 

Anh không trả lời, lại cười hỏi cô: “Sẽ ăn sao? Chắc là…sẽ không khó ăn đâu, anh đặc biệt tìm đầu bếp học hỏi đó.” 

Cách kệ để hàng anh nhìn qua cô, anh cố ý nói tìm đầu bếp học, mặc dù giọng điệu vân đạm phong khinh, nhưng lúc nói những lời này cũng lộ ra chút kiên định, như muốn nói cho cô biết anh sẽ không làm cô thất vọng.

Anh là có bao nhiêu hi vọng để cô có thể ăn đến đồ ăn anh làm chứ? 

“Em đương nhiên…muốn ăn chứ.” 

Anh dường như thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, sau khi lấy gừng xong liền xoay người đi đến quầy tính tiền. 

Nhưng ở một khắc khi anh xoay người kia, cô bỗng cảm giác đầu đau như kim châm, vô cùng thống khổ, trong đầu cô chậm rãi hiện lên một đoạn kí ức. 

Thấy “cô” ngồi trong góc, cô chợt rùng mình như kinh sợ mọi thứ xung quanh, có người đẩy cửa bước vào, là Bạch Duyên Đình.

Trên tay anh cầm một cái bát sứ, anh chậm rãi đến chỗ cô rồi ngồi xuống, nhưng không dám dựa vào quá gần, trong khoảng cách nhất định với cô, anh cẩn thận đưa bát trên tay cho cô, nở một nụ cười rất dịu dàng và cưng chiều, như thể anh không nhìn thấy đối diện là một người phụ nữ với mái tóc rối bù đáng sợ như một con quỷ. 

“Khanh Khanh, sườn hầm củ từ mà em thích nhất đây, anh đã đặc biệt tìm đầu bếp học qua nó, rất ngon, em thử một miếng đi.” 

Cô không nói gì hết, vẫn giữ chặt tư thế hai cánh tay ôm chặt lấy mình như cũ, anh dùng thìa nhấp một ngụm thổi vài lần rồi đưa cho cô, nhưng cô hét lên một cách điên cuồng ôm đầu như thể đột nhiên nhìn thấy một điều gì đó khủng khiếp, tuỳ tiện tung vài cú đá hất chiếc bát sứ trên tay xuống đất, anh không ngờ cô lại xúc động như vậy, canh sườn hầm củ từ trong bát sứ bắn tung tóe khắp người anh, bàn tay lộ ra ngoài bị nước canh bắn tới bị bỏng, đỏ ửng ngay lập tức, anh dường như không cảm nhận được, vội vàng chạy đến nắm lấy tay cô để kiểm tra, trên mặt anh đầy lo lắng và nôn nóng, anh nhẹ nhàng hỏi hết lần này đến lần khác: “Khanh Khanh, có bị bỏng hay không?” 

Nhưng Trình Khanh Khanh bị anh chạm vào càng trở nên nóng nảy, cô đẩy anh ra như điên rồi hét lớn: “Tránh ra! Anh tránh ra cho tôi! Mau tránh ra!” 

Giữa phòng có hai cái cũi, hai đứa bé đang nằm trên giường bị động tác của cô làm cho giật mình và bắt đầu khóc.

Trình Khanh Khanh ôm đầu hét lên một cách cuồng loạn: “Đi đi! Đem hai con tiểu quỷ này đi cho tôi! Mau đi đi!” 

Bạch Duyên Đình hụt hẫng lùi lại vài bước tiếp tục nhẹ nhàng an ủi: “Được, được, được, anh đi, anh đi!” 

Anh chậm rãi đi đến cũi bế hai đứa trẻ đang khóc lên, trước khi quay người lại anh vẫn có chút không cam tâm, vẻ mặt đầy bất lực và đau đớn, nhưng trong lời nói lại đầy mong đợi. 

“Khanh Khanh, bọn chúng không phải là quỷ, bọn chúng là con của chúng ta, em xem, chúng rất đáng yêu.” 

Cô lại chỉ một lần một lần kêu to: “Đi! Đi mau!” 

Rốt cuộc, mong đợi của anh vẫn vô ích, trong đôi mắt sâu thẳm chỉ còn lại nỗi mất mát và nỗi buồn, anh nhìn cô thật sâu, cuối cùng rời đi với hai đứa trẻ trong tay. 

Bạch Duyên Đình đang đi phía trước nhanh chóng nhận ra sự khác lạ của cô, quay lại thì thấy cô đang ôm đầu với vẻ mặt đau khổ, liền vội vàng bước tới đỡ lấy: “Làm sao vậy?” 

Trình Khanh Khanh lắc đầu, nhắm mắt lại che đậy những cảm xúc phức tạp của cô. 

“Thật sự không sao chứ?” Anh vẫn không quan tâm. 

Cô cười với anh lắc lắc đầu: “Không sao, đi thôi!” 

Cô đi theo anh ra cửa, nhìn bóng dáng cao lớn đi tới trước mặt cô hơi sững sờ, kí ức vừa rồi hiện lên trong đầu cô, anh nỗ lực như vậy mới có thể tới gần cô, anh hi vọng cỡ nào cô có thể giống một người bình thường liếc nhìn anh một cái… 

Chắc tình huống như thế này còn diễn ra nhiều lần nữa, anh nói cô không bao giờ ăn những món anh nấu, chắc cô cũng có thể tưởng tượng ra cảnh anh rất chăm chỉ nấu những món cô thích nhưng cô lại điên cuồng hất chúng xuống đất. 

Chậm rãi bước ra khỏi cửa siêu thị, dưới ánh mặt trời, ánh mắt cô vô tình quét về phía sau đầu anh, chợt thấy sau đầu anh có rất nhiều sợi tóc bạc lưa thưa mà cô không hề nhận ra.

Khi lần đầu cô nhìn thấy anh, anh gọn gàng hào nhoáng  sau này khi cô tiếp xúc với anh anh rất dịu dàng, nhưng cô chưa bao giờ nhận ra rằng đằng sau vẻ gọn gàng hào nhoáng đó lại có quá nhiều thăng trầm. 

Không hiểu sao trong tim bỗng đau đến lợi hại, ấy trông cao lớn như vậy, trông kiên cố không phá vỡ nổi, nhưng chắc những năm này anh đã sống cực khổ.

Hai đứa con, một người vợ không bớt lo, còn phải bận sự nghiệp riêng của anh, chắc chỉ có bản thân anh mới hiểu được những gì mình đã phải chịu đựng. 

Mái tóc bạc dày không thể che đi của anh là minh chứng cho sự đau khổ của anh. 

Cô đột nhiên không kiềm chế được, sải bước về phía anh, giang tay ra ôm chặt lấy anh. 

Không kìm được nước mắt cô tuôn rơi, bàn tay ôm anh cứ siết chặt, như người chết đuối ôm chặt lấy khúc cây bên mình, anh và cô sống chết có nhau, nếu như cô buông tay, cô sẽ vạn kiếp bất phục. 

Bạch Duyên Đình thân thể lập tức cứng đờ, túi xách trong tay rơi xuống đất, ngay sau đó liền lăn đi, nhưng anh không có tâm tình nhặt lên hay là nói, vào lúc cô từ phía sau ôm lấy anh, trong tâm trí anh không có gì ngoài sự trống rỗng. 

Vẻ mặt anh lộ rõ vẻ không tin, ngay cả giọng nói của anh cũng thay đổi: “Khanh Khanh?”.