Translation: Dii 

Beta: Tm

Trình Khanh Khanh nhìn thấy Bạch Duyên Đình thì cảm thấy không thoải mái.

Chủ yếu là bởi vì anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, ví dụ như bây giờ, khi anh ngồi xuống đó, cô đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng khác thường của anh, nóng đến mức trên thân cô đào mấy cái lỗ.

Bây giờ cô thật sự rất không dễ chịu. 

May mà thím Trương rất nhanh đến nói có cơm rồi, mọi người cùng nhau đến phòng ăn, bàn ăn là bàn hình chữ nhật tám chỗ ngồi.

Mẹ Trình ngồi phía trên, Trình Khanh Khanh dẫn theo Tiểu Cảnh, Bạch Duyên Đình dẫn theo Tiểu Nhã ngồi ở hai bên.

Hôm nay món ăn được dọn lên là cá, Tiểu Cảnh dường như thích ăn cá, Trình Khanh Khanh vừa ăn vừa giúp cậu bé lấy hết xương cá ra.

Tiểu Nhã ngồi đối diện đã nhìn thấy cảnh này, cũng gắp một miếng cá lớn, sau đó cầm bát sứ nhỏ của mình lộc cộc chạy đến, vươn bàn tay nho nhỏ nhiều thịt của mình đưa bát cho cô. 

Trình Khanh Khanh đại khái đã hiểu ý của cô bé: “Tiểu Nhã muốn mẹ giúp con lấy xương ra sao?” 

Tiểu Nhã dùng đôi mắt to và sáng của mình nhìn cô rồi gật đầu, cô ôm cô bé ngồi xuống bên cạnh mình, giúp cô bé gắp từng miếng xương cá ra ngoài, Tiểu Nhã rất vui vẻ, cầm cái bát nhỏ bằng sứ cho cá và cơm vào miệng, hai má phúng phính trông rất đáng yêu khiến Trình Khanh Khanh không nhịn được mà chọc vào khuôn mặt nhỏ đang phồng lên của cô. 

Sau khi giúp con gái, cô không muốn bỏ bê con trai mình nên đã gắp một ít cá rồi lấy xương ra cho cậu bé, không ngờ tới cậu bé lại nói: “Em gái thích ăn cá, mẹ mẹ cứ gắp cá cho em đi, em ấy bình thường không thích ăn cơm, hôm nay em ấy thích ăn như vậy, thì cứ để cho em ấy ăn nhiều một chút ạ.” Vừa nói vậy, cậu bé vừa đem cá đã lấy xương trong chén mình để vào chén Tiểu Nhã. 

Cô không nghĩ đến cậu bé còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy, hơn nữa còn yêu thương em gái, cô chỉ cảm thấy vui vẻ không gì bằng. 

Em gái được anh trai cưng chiều cũng cầm bát di chuyển từ trên ghế một cách khó khăn sang bên cạnh anh trai, gắp một miếng cá lớn đưa cho anh trai, nói với giọng nhẹ nhàng mềm mại: “Anh trai ăn.” 

Anh trai cười, ăn miếng cá một cái, nặng nề gật đầu: “Ăn ngon lắm.” 

Nhìn thấy anh trai cười vui vẻ như vậy, em gái cũng cười ngọt ngào, sau đó uốn éo người đi đến bên cạnh Trình Khanh Khanh ngồi xuống, nuốt một ngụm cơm. 

Cô chỉ cảm thấy tim mình sắp vỡ vụn khi nhìn thấy hình ảnh hai anh em thân thiết gần gũi như vậy, nhất thời muốn ôm chặt lấy hai đứa trẻ, hôn lên má chúng một cách mãnh liệt, yêu chúng thật nhiều. 

Cô liếc nhìn Bạch Duyên Đình đang ở đối diện, anh không rảnh ăn cơm, nhìn cô lúc anh đang nhặt rau, đang nhai cô đột nhiên quét mắt tới nhưng anh vội vàng quay đầu lại như không có chuyện gì xảy ra.

Trình Khanh Khanh nghĩ cũng thấy buồn cười nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm kích. 

Cũng chính vì có anh, hai đứa trẻ mới dễ thương như vậy, mẹ thì bị bệnh tâm thần, nếu không có người ba mạnh mẽ mà yêu thương thì e rằng tâm lý của hai anh em đến một mức độ nào đó cũng sẽ để lại bóng ma tâm lý, làm sao lại có thể đáng yêu như vậy? 

Bất kể Trình Khanh Khanh có phải là kiếp trước của Hạ Tình hay không, hiện tại cô cũng có chút ghen tị với cô ấy, sao có thể may mắn như vậy? Có một người mẹ yêu thương cô ấy, có một người chồng một lòng kiên trì, còn có hai bảo bối đáng yêu như vậy, trong nhà ấm áp trong lòng cô cũng vậy, kiếp trước cô sống hai mươi bảy năm chưa từng biết cuộc đời có thể ấm áp như vậy, mỗi ngày như đi trên mặt băng mỏng, không có người an ủi, cô đã chết một cách thê thảm.

Nhưng bây giờ, mọi người xung quanh đều yêu thương cô vô cùng, những ấm áp và hạnh phúc mà cô không bao giờ dám đòi hỏi đang được có trong tầm tay, cô bỗng cảm thấy mũi ê ẩm, cô gần như dùng hết sức để cố nén nước mắt lại. 

Sau bữa ăn, mẹ Trình rời đi, Bạch Duyên Đình đương nhiên đặc biệt nhờ người đưa bà ấy trở về.

Hai đứa trẻ lại ở bên cạnh cô, Tiểu Cảnh tiếp tục đọc cuốn sách còn dang dở cho cô nghe, Tiểu Nhã dựa đầu vào cô, đôi khi nhìn cô, đôi khi nghe anh trai mình đọc truyện, trong khi Bạch Duyên Đình đang ngồi trên ghế sô pha đối diện, anh giả vờ lấy một tờ báo dụng ý giống như là đang đọc, nhưng thường thường lại liếc nhìn cô. 

Trình Khanh Khanh thật sự bị anh nhìn rất không thoải mái, thật muốn đi lại trước mặt anh cho anh nhìn thật đã! Bởi vì bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt thiêu đốt của Bạch Duyên Đình, bảo bối Tiểu Cảnh đang đọc câu chuyện gì cho cô cô cũng không nhớ nữa! 

Đọc sách một hồi, hai đứa nhỏ mệt mỏi ngủ thiếp đi trên người cô, Trình Khanh Khanh có chút bất lực sau khi chắc chắn rằng bọn họ đều đã ngủ, liền nhìn Bạch Duyên Đình cầu cứu. 

Bạch Duyên Đình cũng đặt tờ báo xuống, đi tới, dễ dàng ôm từng đứa một rồi ôm lên lầu, có thể nhìn ra Bạch Duyên Đình làm loại việc này rất nhiều lần, nếu không nó sẽ không dễ dàng và tự nhiên như vậy.

Anh bế hai đứa trẻ về phòng của chúng, tuy hai người mỗi người một phòng nhưng các phòng đều thông nhau, thuận tiện cho anh chăm sóc.

Thứ hai, hai đứa trẻ là sinh đôi, tình cảm tự nhiên thân thiết, có đôi lúc sợ hãi sẽ có người bầu bạn. 

Anh cẩn thận đặt đứa trẻ xuống giường, vào nhà tắm lấy nước nóng lau mặt và tay cho con, anh làm điều đó rất thuần thục, rõ ràng là đã có kinh nghiệm, Trình Khanh Khanh ở bên cạnh nhìn không biết phải nên làm gì, dường như nhận thức được sự bối rối của cô, vì vậy anh nói: “Cái màu hồng trong phòng tắm là khăn tay của Tiểu Nhã, còn cái màu hồng có in hình con gấu là chậu của con bé.” 

Trình Khanh Khanh gật đầu, sau đó bước vào phòng vệ sinh, lấy chậu đựng nước, rồi sau đó học theo dáng vẻ của anh giúp Tiểu Nhã lau sạch mặt và tay. 

Làm xong hết rồi, hai người mới cẩn thận từ từ đi ra khỏi phòng. 

Thím Trương đã dọn dẹp và đi ngủ, căn phòng rộng lớn có vẻ rất yên tĩnh, bên cạnh có thân hình cao lớn của anh, cảm giác sự hiện diện không thể bỏ qua khiến cô không dám nhìn anh. 

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, em cũng đi nghỉ đi.” Sau đó nhớ lại cái gì đó lại nói: “Bây giờ em đã xuất viện rồi, ngày mai cũng nên đi thắp nhang cho ba em, anh đi cùng với em.” 

Trình Khanh Khanh vốn cũng định như vậy, bây giờ nghe anh nói tới thì gật đầu. 

“Vậy anh về phòng đây?” Thấy cô không trả lời, anh đang định quay người rời đi, cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó vội vàng nói: “Cái đó…” 

Anh dừng bước chân quay lại nhìn cô: “Làm sao vậy?” 

Cũng không biết tại sao, dù cô không phải là Trình Khanh Khanh thật, nhưng mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này cô đều có cảm giác rất tội lỗi, ví dụ như vừa nãy, cô thấy anh cẩn thận chu đáo dỗ hai đứa ngủ, anh là một người đàn ông, còn là một người đàn ông có sự nghiệp thành công, đôi tay vốn dùng để chinh phục thế giới nay lại làm những việc tầm thường này, những việc này đáng lẽ do cô làm, anh lại toàn quyền làm thay cô, còn cô, chỉ có thể nhìn, không làm bất cứ điều gì. 

Cô chỉ cảm thấy chua khó chịu, cảm thấy như thể cô nợ anh rất nhiều. 

Hai đứa con, một người vợ bị bệnh tâm thần, còn anh chính là Bạch tiên sinh người người tôn trọng, kết quả anh làm thế nào mà sống qua những ngày đó chứ, lại giáo dục hai đứa trẻ tốt như thế? 

Cô không hiểu nổi sự day dứt này là gì, nhưng cô biết nếu là cô, cô nhất định sẽ gục ngã. 

Còn anh ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác… 

Nếu đây thực sự là kiếp trước của cô, liệu ông trời là cho cô quay lại để bù đắp món nợ với anh sao? Chỉ sau khi trải qua cuộc sống đi trên lớp băng mỏng ở kiếp khác, cô mới có thể hiểu rõ hơn tầm quan trọng của sự ấm áp này và trân trọng tất cả những gì mình có. 

Lúc này đây, cô rất muốn ôm anh, muốn thay Trình Khanh Khanh nhận lỗi với anh, muốn hỏi anh những năm nay anh đã vất vả bao nhiêu. 

Có lẽ chỉ cần ôm anh không cần nói gì cả, chỉ cần ôm anh một cái, một cái ôm anh đã đợi rất lâu, một cái ôm khiến anh cảm thấy rằng tất cả đều xứng đáng..