Bởi vì hôm qua mẹ Hoàng Phủ đi dạo phố vô cùng
mệt mỏi, cho nên, hôm nay bà không cùng Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng đến
bệnh viện, bà ở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Chỉ Ngưng sau khi được sự đồng ý của bác sĩ, cô cùng Hoàng Phủ Thần Phong giúp
mẹ Hàn tản bộ trong hoa viên bệnh viện.
Hoàng Phủ Thần Phong nói với mẹ Chỉ Ngưng phải giúp bà thiết kế một bộ trang
sức. Mẹ Hàn nghe vậy, cao hứng không thôi.
“Mẹ, bác sĩ nói bây giờ mẹ không thể quá hưng phấn, cho nên mẹ không nên cười.”
“Được, mẹ nghe lời Chỉ Ngưng..., Chỉ Ngưng nhà ta là nhất” bất chợt, mẹ Hàn
dừng nói chuyện, mắt chằm chằm nhìn vào một người.
Người kia tựa hồ cũng nhìn thấy mẹ Hàn, hắn đi tới phía bà. Mẹ Hàn thấy hắn đi
tới, bà nói với Hoàng Phủ Thần Phong: “Thần Phong, bác muốn trở về phòng bệnh,
cháu đưa bá mẫu vào được không?”
Chỉ Ngưng thấy dáng vẻ mẹ cô có chút kỳ quái, liền hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?
Không thoải mái sao?”
“Không có” không có việc gì, mau đưa mẹ trở về.”
Người đàn ông kia trông thấy mẹ Hàn muốn đi, liền lớn tiếng gọi: “Nhược Chân,
Nhược Chân em đừng đi.”
“Mẹ, giống như có người gọi mẹ.” Chỉ Ngưng quay đầu lại nhìn một chút.
Vừa vặn, người đàn ông kia đuổi theo mẹ Hàn, ngồi xổm xuống trước mặt bà, cầm
tay của bà, “Nhược Chân, anh rốt cục gặp được em rồi, những năm này em có khỏe
không?”
“Cút! Tôi không muốn nhìn thấy ông, cút đi” Mẹ Hàn đẩy người đàn ông kia ra,
kích động nói, bà như thế nào cũng không nghĩ đến một lần nữa sẽ gặp người đàn
ông tàn nhẫn này ở Mĩ, bà cũng không muốn cho Chỉ Ngưng gặp mặt cha ruột của
mình.
“Mẹ, ông ấy là ai?”
“Bá mẫu, bác không nên kích động.” Hoàng Phủ Thần Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng mẹ
Hàn, trấn an.
Người đàn ông này cũng chú ý tới Chỉ Ngưng, nói: “Con là con gái của cha sao?”
“Không! Chỉ Ngưng không phải con gái của ông. Ông đi đi!”
“Mẹ, ông ta, ông ta vừa nói cái gì? Ông ấy gạt con đúng không?” Chỉ Ngưng nhìn
vào mắt mẹ cô, muốn tìm kiếm đáp án từ nơi đó. Cô không thể tiếp nhận, cũng
không muốn đột nhiên tiếp nhận một người là cha của mình. Hơn nữa, Chỉ Ngưng
hận cha của cô, hận hắn năm đó vứt bỏ mẹ con cô, hiện tại lại tới tìm bà.
“Đúng, ông ta không phải cha của con. Thần Phong, cháu mau đưa bác vào phòng,
bác không muốn gặp lại người này.”
Hoàng Phủ Thần Phong luôn đứng một bên quan sát, hắn đại khái cũng đoán được
quan hệ của người đàn ông này với mẹ Hàn.
“Nhược Chân, anh biết em hận anh năm đó vứt bỏ các người nhưng ít nhất em phải
để cho anh và con nhận nhau!”
“Mời ông tránh ra, nếu không, tôi không xác định sẽ xảy ra chuyện gì?” Hoàng
Phủ Thần Phong kéo cha của Chỉ Ngưng ra, cảnh cáo hắn không nên tới gần Chỉ
Ngưng và mẹ cô.
“Cậu là ai? Dựa vào cái gì can thiệp vào chuyện gia đình tôi?” Người đàn ông
này còn không sợ chết gào thét với Hoàng Phủ Thần Phong.
“Tôi là Hoàng Phủ Thần Phong, bạn trai của Ngưng Nhi, như thế nào? Ông không
biết?” Hoàng Phủ Thần Phong khinh thường nhìn hắn một cái.
Thời điểm Hoàng Phủ Thần Phong nói ra tên của mình, người đàn ông kia ước chừng
ngây dại mất năm giây, nhưng lời đã nói giống như bát nước đã hắt đi, không thể
thu trở lại.
“Bá mẫu, không sao chứ, bây giờ chúng ta trở về đi. Ngưng Nhi, chúng ta đi.”
Hoàng Phủ Thần Phong vừa giúp mẹ Hàn, vừa làm cho Chỉ Ngưng khoác tay mình rời
đi.
Trở lại phòng bệnh, Chỉ Ngưng dìu mẹ cô lên giường nghỉ ngơi, hiện tại cô không
muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng tới bệnh tình của mẹ.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi! Hiện tại đừng suy nghĩ gì cả, được không?”
“Chỉ Ngưng, ông ta là cha ruột của con. Chỉ Ngưng, vừa rồi hẳn là con cũng đã
hiểu? Không cần vì lo lắng cho mẹ nên mới nói như vậy?”
“Mẹ, con không có người cha như vậy, ông ta không làm tròn trách nhiệm của một
người cha, cho nên, con không muốn nhận người cha này.” Chỉ Ngưng cố nén nước
mắt, không cho nó chảy xuống.
Hoàng Phủ Thần Phong đau lòng ôm Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng cũng dựa vào lồng ngực
Hoàng Phủ Thần Phong.
“Bá mẫu, bác hảo hảo nghỉ ngơi đi! Ngày mai chúng cháu trở lại thăm bác, nếu
như bác cần cái có thể nói với y tá ở bên ngoài, họ có thể nói tiếng Trung
Quốc.”
“Được, các con trở về đi! Bá mẫu không có chuyện gì, các con không cần phải lo
lắng.”
“Mẹ, chúng con về đây, mẹ hảo hảo nghỉ ngơi đi! Ngày mai chúng con lại tới.”
Mẹ Hàn chờ Hoàng Phủ Thần Phong đi rồi mới đau lòng khóc lớn lên, bà liền nhớ
tới cái đêm hai mươi ba năm trước.
【 Hồi ức của mẹ Hàn 】
“Hạo Vũ, em cầu xin anh, cầu xin không cần vứt bỏ em, con gái của chúng ta mới
được ba tháng mà thôi, nó không thể không có cha.” Mẹ Hàn ôm Tiểu Chỉ Ngưng,
khóc lóc, van xin chồng của mình Trịnh Hạo Vũ không cần đi.
Nhưng Trịnh Hạo Vũ hoàn toàn không để ý tới đứa con gái mới sinh ra sinh không
lâu cùng thân thể suy yếu của vợ mình nói: “Cuộc sống khổ sở như thế này đã quá
đủ rồi, hiện tại, tôi chỉ muốn cùng thiên kim tập đoàn La thị ở bên nhau, có
thể kế thừa tài sản của co ấy, cho nên, hôm nay tôi nhất định phải rời đi, cô
buông tay.”
“Hạo Vũ, em cầu xin anh không cần đi, em nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, anh
không cần đi được không?”
“Cô đến chết cũng sẽ không có nhiều tiền như vậy, cô biết tập đoàn La thị có
bao nhiêu tài sản không?”
“Hạo Vũ, coi như anh vì tình cảm bao năm của chúng ta, anh không cần đi, không
cần đi” Mẹ Hàn vẫn chưa từ bỏ ý định cầu xin Trịnh Hạo Vũ, chỉ cần còn một ti
hi vọng, bà cũng sẽ không từ bỏ.
“Đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn tưởng rằng tôi còn tình cảm với cô sao? Đừng có
nằm mơ, thừa dịp bây giờ tuổi còn trẻ, tìm người đàn ông khác tái giá đi.” Nói
xong, hắn dứt tay mẹ Hàn ra, bước đi không quay đầu lại.
Mẹ Hàn đặt Chỉ Ngưng lên giường, ngay cả giầy cũng không kịp mang, liền chạy ra
khỏi nhà đuổi theo chồng của mình. Trong lúc đuổi theo, mẹ Hàn không biết té
ngã bao nhiêu lần, nhưng bà vẫn kiên trì đứng dậy đuổi theo, thẳng đến khi
không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa...
【 hồi ức kết thúc 】