Phòng họp bệnh viện, bên trong mười bác sĩ có uy tín
nhất khoa não đang ngồi. Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng ngồi trên ghế
salon bên cạnh, nghe các bác sĩ thảo luận kịch liệt phương án giải phẫu cho mẹ
Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng bất an nắm lấy tay Hoàng Phủ Thần Phong.
Trải qua hơn một giờ thảo luận, rốt cục đã tìm ra một phương án. Bác sĩ trưởng
lấy phim chụp phần đầu của mẹ Chỉ Ngưng, cặn kẽ giải thích với Hoàng Phủ Thần
Phong và Chỉ Ngưng: “Phong thiếu, Hàn tiểu thư, chúng tôi đã chuẩn bị một
phương án giải phẫu cho Hàn phu nhân, bởi vì khối u đã đè lên dây thần kinh não
cho nên, trong quá trình giải phẫu vẫn có thể có nguy cơ rủi ro. Hai giờ sau sẽ
tiến hành giải phẫu, dự tính thời gian giải phẫu là sáu giờ. Xin hỏi, hai người
còn nghi vấn gì không?”
Hoàng Phủ Thần Phong nhìn Chỉ Ngưng, hỏi cô: “Ngưng Nhi, em có vấn đề gì cần
hỏi bác sĩ không?”
Chỉ Ngưng không nói gì, chỉ là từ từ lắc đầu.
“Không có vấn đề gì rồi, nhưng các người vô luận như thế nào, nhất định phải
làm cho mẹ của Ngưng Nhi bình an trở ra.” Hoàng Phủ Thần Phong mặt không chút
thay đổi nhìn bác sĩ, thanh âm không lớn nhưng hoàn toàn giống như mệnh lệnh
không thể kháng cự.
“Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, thỉnh hai vị yên tâm.”
“Tốt nhất là như vậy.”
“Trước khi giải phẫu, xin ký vào đơn tự nguyện giải phẫu.” Bác sĩ gọi y tá đưa
cho Hoàng Phủ Thần Phong một tờ đơn.
Hoàng Phủ Thần Phong nhận lấy đưa cho Chỉ Ngưng xem, “Ngưng Nhi, em xem qua đi,
không có vấn đề gì thì kí tên vào!”
Chỉ Ngưng cẩn thận xem xét đơn tự nguyện giải phẫu, sau đó, thận trọng ký tên
của mình xuống. Hôm nay Chỉ Ngưng ký ba chữ 【 Hàn Chỉ Ngưng】này,
tuyệt đối là ba chữ có áp lực nhất.
-------------LOVE------------
Bên ngoài phòng giải phẫu, Chỉ Ngưng nôn nóng ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại
nhìn đồng hồ treo trên tường. Càng gần đến thời gian kết thúc giải phẫu, Chỉ
Ngưng lại càng lo lắng.
“Ngưng Nhi, uống chút sữa đi! Anh nghĩ, lúc bá mẫu tỉnh lại, chắc chắn sẽ không
nguyện ý thấy con gái của mình tiều tụy như vậy.” Hoàng Phủ Thần Phong biết rõ
Chỉ Ngưng sẽ cự tuyệt, cho nên, hắn dứt khoát lấy mẹ ra để khuyên cô.
“Đúng, em còn phải chăm sóc mẹ!” Chỉ Ngưng nhận lấy sữa, từng chút từng chút
uống vào. “Phong, mẹ sẽ tỉnh, có phải không”
“Đúng, bá mẫu sẽ tỉnh, đợi bà bình phục, anh liền đón bá mẫu về. Ba chúng ta sẽ
ở cùng một chỗ, Ngưng Nhi không cần lo lắng.”
“Thật vậy sao? Phong, thật tốt quá.” Chỉ Ngưng kích động ôm Hoàng Phủ Thần
Phong.
“Đương nhiên, anh đã khi nào gạt em chưa? Bất quá, trước đó, em nhất định phải
giữ gìn sức khỏe.” Hoàng Phủ Thần Phong vẫn không quên vấn đề sức khỏe của Chỉ
Ngưng.
“Anh nói em đều đáp ứng.”
“Ha ha, vậy mới ngoan!”
Lại một giờ trôi qua, bác sĩ đều đi ra, Hoàng Phủ Thần Phong lập tức giúp Chỉ
Ngưng đứng lên hỏi bác sĩ tình hình giải phẫu, “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào?”
“Giải phẫu phi thường thành công, hiện tại Hàn phu nhân sẽ được đưa đến phòng
hồi sức, sau bốn mươi hai tiếng sau, chúng tôi sẽ kiểm tra lại não bộ một lần
nữa. Nếu như tất cả đều bình thường, có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường.”
Bác sĩ trưởng tháo khẩu trang, thở dài một hơi, tất cả bác sĩ thoạt nhìn đều
rất mệt mỏi.
“Thật tốt quá, bác sĩ, cám ơn ông, thật sự vô cùng cảm ơn ông.” Chỉ Ngưng kích
động không ngừng nói lời cảm ơn với bác sĩ, một bên còn chui vào trong ngực
Hoàng Phủ Thần Phong ra sức khóc, “Ô ô ô” Phong, mẹ em có thể tỉnh lại rồi, ô ô
ô”
Nghe bác sĩ nói giải phẫu thành công, Hoàng Phủ Thần Phong cũng thở dài một
hơi, hắn cười nói với bác sĩ: “Bác sĩ khổ cực rồi, tôi nhất định sẽ hậu tạ.”
“Hoàng Phủ tổng tài khách khí, đây là việc chúng tôi phải làm.”
“Tóm lại, cám ơn nhiều.”
Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng đi theo bác sĩ đến phòng hồi sức. Hoàng Phủ
Thần Phong an bài hai y tá chăm sóc mẹ Chỉ Ngưng và hai bảo vệ canh giữ ở cửa
phòng hồi sức.
Thấy Hoàng Phủ Thần Phong sắp xếp mọi chuyện chu đáo như vậy, Chỉ Ngưng rất yên
tâm.
“Ngưng Nhi, bá mẫu bên này có bác sĩ và y tá chăm sóc, còn có cả bảo vệ nữa, em
yên tâm đi! Hiện tại bá mẫu còn đang hôn mê, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi
trước! Em cũng mệt mỏi một ngày rồi.”
“Được, chờ mẹ tỉnh lại chúng ta lại đến.”
-------------LOVE------------
Hoàng Phủ Thần Phong trò truyện cùng mẹ hắn:
“Uy, con trai bảo bối! Mẹ đây, nghe nói con đến Mĩ phải không?”
“Vâng, bây giờ con đang ở Washington.”
“Tiểu tử thối, con tới Mĩ cũng không về nhà thăm mẹ. Con có biết đã bao lâu
chúng ta không gặp mặt hay không? Cha của con kỳ thật cũng rất nhớ con, lúc
trước, ông ấy nói đều là nói nhảm, đã nhiều năm như vậy rồi, con về nhà thăm mẹ
một chút a! Con trai.”
“Mẹ, lời nói lúc trước của con tuyệt đối sẽ không thay đổi, con cũng sẽ không
trở về nữa. Hiện tại con đang ở khách sạn Khải Duyệt. Con cho người đi đón mẹ
được không?”
“Được, trước hết cứ như vậy đã. Chúng ta gặp nhau rồi hảo hảo trò truyện. Bye
bye!”
Hoàng Phủ Thần Phong nghe xong lời nói của mẹ hắn..., chuyện mấy năm trước lại
từ từ hiện lên trong đầu hắn.
【 hồi ức của Hoàng Phủ Thần Phong 】
“Cha, tại sao cha lại xé nát những bản thiết kế của con? Cha có biết hay không,
những bản thiết kế này con mất hơn hai tháng mới hoàn thành, ngày mai con phải
đem đi dự thi.”
“Bản thiết kế, bản thiết kế. Con ngoại trừ nói những thứ này còn có thể làm
được gì? Con nói xem.”
“Đúng, con ngoại trừ thiết kế trang sức, những thứ khác con cái gì cũng không
biết.”
“Hỗn đản, cha xem con không có hậu thuẫn của ‘tập đoàn Hoàng Phủ’, con có thể
càn rỡ được nữa không.”
“Không có ‘tập đoàn Hoảng Phủ’, con vẫn sống vô cùng tốt như thường, không cần
cha lo lắng.”
“Ba!” Cha Hoàng Phủ Thần Phong hung hăng tát cho hắn một cái.
Mà mẹ Hoàng Phủ Thần Phong đứng một bên thấy đứa con độc nhất của mình bị đánh,
bà đau lòng muốn chết. Vội nhanh ôm lấy mặt Hoàng Phủ Thần Phong, nghẹn ngào
nói: “Con trai, rất đau sao? Mẹ gọi chị Lý bôi thuốc giúp con.”
Hoàng Phủ Thần Phong miễn cưỡng cười với mẹ của hắn, rồi nói với cha hắn: “Từ
hôm nay trở đi, con sẽ rời khỏi cái nhà này.” Hắn đem tất cả tài sản của mình
lấy ra, “Cái này, là chìa khóa xe thể thao con vừa mới mua, cái này là thẻ vàng
ngân hàng không thời hạn, cái này là thẻ vàng ở quán bar, cái này là thẻ vàng
VIP của khách sạn quốc tế, cái này là chìa khóa biệt thự, cái này là chìa khóa
biệt thự con mua ở bên ngoài, cái này là điện thoại hôm qua con vừa mới mua.
Những này, toàn bộ trả lại cho cha.” Hoàng Phủ Thần Phong giống như cặn kẽ nói
cho cha hắn nghe.
“Con trai, không cần như vậy, không cần đi, không có những thứ này con làm sao
mà sống a?”
“Mẹ, con đi, chờ con tìm được phòng ở rồi sẽ gọi điện cho mẹ, đừng lo lắng, con
đi đây.” Nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong không để ý mẹ của hắn như thế nào gọi
hắn, hắn cũng bước ra khỏi nhà, không bao giờ quay lại nữa
【 kết thúc hồi ức 】