“Ngưng Nhi, trước tiên chúng ta về nhà ăn cơm trưa,
chị Lý đã chuẩn bị xong, sau đó nghỉ ngơi một chút sẽ đến cửa hàng ở Tín Nghĩa.
Hiện tại em có thể dựa vào trong ngực của anh được rồi, mấy ngày nay em nhất
định mệt muốn chết.” Hoàng Phủ Thần Phong đau lòng hôn lên gò má Chỉ Ngưng, để
cho Chỉ Ngưng thoải mái nằm trong ngực hắn.
“Vậy thì anh cũng mệt mỏi, phải an bài nhiều chuyện như vậy rất vất vả đúng
không?” Vẻ mặt Chỉ Ngưng cũng đau lòng, vuốt ve khuôn mặt gầy gò của Hoàng Phủ
Thần Phong, “Phong, anh gầy đi.”
“Ngưng Nhi không cần phải lo lắng, chỉ cần em không ốm là tốt rồi.”
Chỉ Ngưng gắt gao chôn đầu trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong, giờ phút này, cô
cảm thấy mình rất may mắn, có thể gặp được người đàn ông tốt như Hoàng Phủ Thần
Phong.
Xe của Hoàng Phủ Thần Phong vừa vào đến biệt thự, chị Lý liền mang theo người
hầu ra cửa tiếp đón, “Thiếu gia, hai người đã trở lại rồi sao? Cơm trưa đã
chuẩn bị xong, hai người có thể đi dùng cơm.” Chị Lý tiếp nhận ví của Chỉ Ngưng
và cặp tài liệu của Hoàng Phủ Thần Phong.
Trên bàn cơm, Chỉ Ngưng không ngừng gắp thức ăn cho Hoàng Phủ Thần Phong. Không
đến hai phút, bát cơm của Hoàng Phủ Thần Phong đã chất đầy những loại thức ăn khác
nhau, “Phong, ăn nhiều một chút, mấy ngày nay anh đều không hảo hảo ăn cái gì.”
Chị Lý cùng người hầu nhìn thấy Chỉ Ngưng không ngừng gắp thức ăn cho Hoàng Phủ
Thần Phong, đều mập mờ nở nụ cười, nhưng không dám cười thành tiếng.
“Ngưng Nhi, không cần luôn luôn gắp thức ăn cho anh, chính em cũng cần ăn nhiều
một chút.” Hoàng Phủ Thần Phong gắp một miếng thịt, muốn bỏ vào trong miệng Chỉ
Ngưng, thế nhưng cô không chịu há miệng ra.
“Không cần, miếng thịt này có thịt mỡ, em không ăn, anh ăn đi!” Chỉ Ngưng đẩy
chiếc đũa đến bên miệng Hoàng Phủ Thần Phong, không nghĩ tới quá tay đem toàn
bộ miếng thịt dính vào mặt Hoàng Phủ Thần Phong.
“Ha ha” người hầu nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong chật vật như vậy nhịn không
được, không cẩn thận bật cười.
Hoàng Phủ Thần Phong lạnh lùng liếc nhìn đám người hầu, bọn họ lập tức ngừng
cười.
“Ha ha ha” Phong” ha ha” anh như vậy cũng rất đẹp! Ha ha ha” anh có muốn soi
gương một chút không? Ha ha ha” Chỉ Ngưng ôm bụng cười.
“Hừ! Cũng là em gây ra. Được rồi! Không nên cười nữa, giúp anh lau đi.” Hoàng
Phủ Thần Phong cầm khăn giấy đưa cho Chỉ Ngưng.
“Được, không cười.” Chỉ Ngưng nghe lời nhận lấy khăn giấy, giúp Hoàng Phủ Thần
Phong lau mặt.
“Đây, miếng này không có mỡ.” Hoàng Phủ Thần Phong lại gắp một miếng thịt khác
cho Chỉ Ngưng. Lần này, cô ngoan ngoãn há miệng ra ăn.
Một bữa cơm trưa, cứ như vậy trôi qua trong không khí vui vẻ.
-------------LOVE------------
“Ngưng Nhi, có thể đi chưa?”
“Được, có thể đi rồi.”
Hoàng Phủ Thần Phong nắm tay Chỉ Ngưng, lên xe, đến cửa hàng ở Tín Nghĩa.