“Ngưng Nhi, sáng mai chúng ta đến bờ biển xem mặt trời
mọc được không?” Sau khi kích tình qua đi, Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng,
lúc này, thanh âm của Hoàng Phủ Thần Phong nghe rất gợi cảm, tràn ngập sắc dục.
“Được! Nhưng em sợ em dậy không nổi, trừ phi, anh gọi em.” So với Hoàng Phủ
Thần Phong, thanh âm của Chỉ Ngưng có vẻ lười biếng, có chút khàn khàn.
“Không có vấn đề, anh sẽ gọi em, đến lúc đó, không tỉnh cũng phải tỉnh.” Nói
xong, Hoàng Phủ Thần Phong tà mị cười, nhưng Chỉ Ngưng lại không thấy được.
“Ưm, em ngủ trước, mệt mỏi quá!” Chỉ Ngưng tìm vị trí thoải mái nhất trong ngực
Hoàng Phủ Thần Phong, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Sáng tinh mơ, chưa tới 4h, Hoàng Phủ Thần Phong đã bắt đầu gọi Chỉ Ngưng rời
giường.
“Ưm” Chỉ Ngưng mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong đang
đè trên người mình, không ngừng hôn, tay còn không ngừng vuốt ve toàn thân từ
trên xuống dưới, “Phong, anh đang làm gì vậy? Hơn nửa đêm còn không ngủ.”
“Ngưng Nhi bảo bối thân ái, hiện tại đã 4h rồi, chúng ta phải chuẩn bị đi ngắm
mặt trời mọc.” Nói chuyện thuộc về nói chuyện, tay hắn vẫn không ngừng vuốt ve
thân thể cô.
“Đúng nha! Thiếu chút nữa đã quên rồi. Ai u, vậy anh nhanh lên một chút!” Chỉ
Ngưng đẩy Hoàng Phủ Thần Phong, chính là vô dụng.
“Không cần phải vội, để cho anh hôn chút nữa, Ngưng Nhi, em thật thơm a! Anh
hối hận đã đánh thức em.” Hoàng Phủ Thần Phong còn giống như vô lại ôm Chỉ
Ngưng, không cho cô rời giường. “A! Ngưng Nhi, đừng cắn, rất đau.”
Chỉ Ngưng cắn một cái lên bả vai Hoàng Phủ Thần Phong, “Ai kêu anh một mực đè
nặng em, không cho em rời giường.”
“Ha ha, không chơi nữa, rời giường nào!” Hoàng Phủ Thần Phong xuống khỏi người
Chỉ Ngưng, sau đó lại ôm lấy cô.
Chỉ Ngưng đau lòng xoa bả vai Hoàng Phủ Thần Phong, trên đó vẫn còn vài dấu
răng, “Phong, rất đau, đúng không? Bằng không em cho anh cắn lại.”
“Đứa ngốc, anh làm sao có thể cam lòng cắn em.” Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ
Ngưng chọn một bộ quần áo thoải mái, giúp Chỉ Ngưng mặc vào, sau đó mình cũng
chọn bộ một quần áo giống như vậy.
“Ha ha, em cũng biết anh sẽ không nỡ.” Chỉ Ngưng đi vào phòng tắm.
Mười phút sau, bọn họ xuất phát đến bờ biển xem mặt trời mọc. Chờ bọn họ đi đến
bờ biển, đã có không ít người cũng đang chờ mặt trời, thậm chí có người ngồi
chờ từ tối qua. Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng dựa vào nhau ngồi trên bờ
cát.
“Phong, anh xem, mặt trời từ từ lên cao. Đẹp quá!” Chỉ Ngưng hưng phấn chỉ về
phía đường chân trời.
“Đúng vậy! Rất đẹp. Em thích là tốt rồi.” Hoàng Phủ Thần Phong sợ Chỉ Ngưng
lạnh, hắn đem khăn choàng đã chuẩn bị khoác lên người cô, sau đó đem tay Chỉ
Ngưng giữ thật chặt trong tay mình, không ngừng xoa xoa.
Đến khi mặt trời hoàn toàn lên cao, bọn họ mới lưu luyến rời đi.
“Ngưng Nhi, hôm nay rời giường sớm như, em ngủ thêm một chút đi! Lát nữa ăn cơm
trưa anh sẽ gọi em dậy.”
“Anh ôm em, em mới ngủ.”
“Nếu như anh biến mất, vậy em phải làm sao bây giờ?” Hoàng Phủ Thần Phong vừa
nói, vừa cởi quần áo chui vào trong chăn ôm Chỉ Ngưng.
Mà Chỉ Ngưng vừa nghe Hoàng Phủ Thần Phong nói như vậy, hốc mắt liền đỏ, nước
mắt uông uông nhìn Hoàng Phủ Thần Phong nói: “Phong, anh không quan tâm em
sao?”
Nhìn thấy Chỉ Ngưng khóc, Hoàng Phủ Thần Phong vội vàng ôm chặt lấy cô, “Ngoan,
Ngưng nhi, đừng khóc, em khóc cõi lòng anh cũng tan nát. Anh làm sao có thể
không cần em chứ? Ngoan!”
“Vậy vì sao vừa rồi anh nói như vậy? Ô ô ô” Hoàng Phủ Thần Phong càng nói, Chỉ
Ngưng càng kích động, càng khóc to.
“Bảo bối, thực xin lỗi, từ nay về sau anh không bao giờ nói thế nữa, em không
nên tức giận, sẽ hại đến thân thể. Ngoan, ngủ đi!” Hoàng Phủ Thần Phong nhẹ
nhàng vỗ vỗ lưng Chỉ Ngưng.
“Phong, em không muốn đi Nhật Bản nữa, ngày mai chúng ta trở về nhà, được
không?”
“Được, chúng ta sẽ đi Nhật Bản sau, ngày mai chúng ta trở về nhà.”
Chỉ Ngưng khóc mệt mỏi, lẳng yên nằm trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong ngủ thiếp
đi, nước mắt của cô còn chưa khô, Hoàng Phủ Thần Phong đau lòng nhìn Chỉ Ngưng,
hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Mà một hồi Đài Bắc, vĩnh viễn sẽ trôi qua.