Từ khi Hoàng Phủ Thần Phong xuất hiện ở đại sảnh
công ty chờ thang máy, cơ hồ tất cả nữ nhân viên đều một mực chăm chú nhìn hắn.
Các cô không biết khát khao đến cỡ nào Hoàng Phủ Thần Phong có thể liếc mắt với
mình một cái, thậm chí có không ít người sáng sớm đã chờ ở đại sảnh công ty,
chỉ vì muốn làm cho người đàn ông độc thân hoàng kim này có thể coi trọng mình.
Thế nhưng Hoàng Phủ Thần Phong cho tới bây giờ đều không xảy ra quan hệ với
nhân viên của mình!
Thang máy dừng ở tầng 29, kỳ thật công ty của hắn tổng cộng có 30 tầng, chỉ là
hắn đem tầng 29 cùng tầng 30 đả thông. Tầng 29 là văn phòng của hắn, mà tầng 30
là phòng nghỉ của hắn. Phòng nghỉ ấy trừ hắn ra, không có người từng lên qua,
kể cả bạn bè hắn.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Chỉ Ngưng, trong đầu Hoàng Phủ Thần Phong đều là nụ
cười mê người của cô, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao vẫn nghĩ đến
cô, thậm chí đến tên của cô cũng không biết.
“Shit!” Hoàng Phủ Thần Phong gầm nhẹ, “Thư ký Giang, lập tức đem toàn bộ tư
liệu về nhà thiết kế năm nay mới tới đến phòng làm việc của tôi.”
“Vâng.. Vâng..” Không đợi Giang Như Ngọc nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong đã cúp
điện thoại xuống. Giang Như Ngọc là thư ký của Hoàng Phủ Thần Phong, cô vẫn
muốn dùng tất cả biện pháp làm cho Hoàng Phủ Thần Phong có cảm giác với mình, thế
nhưng, ngoại trừ công việc, hắn tuyệt không nhiều lời với cô thêm một câu!
“Cốc cốc cốc...” Không đến năm phút đồng hồ, Thư ký Giang cầm hồ sơ đi tới
phòng làm việc của tổng tài.
“Vào đi.” Thanh âm vẫn lạnh như vậy, không có chút nhiệt độ nào.
“Ách... Tổng tài, đây là nhà thiết kế năm nay mới tới, cô ấy dùng max điểm
thành tích để vào.” Hiển nhiên, cô muốn cùng Hoàng Phủ Thần Phong tán gẫu một
lát. Ai ngờ...
“Tôi có bảo cô nói chuyện sao? Cô có thể đi ra.” Hoàng Phủ Thần Phong thanh âm
tức giận nói.
“Dạ, tôi... Tôi đã biết!” Ra khỏi văn phòng, nước mắt của thư ký Giang liền
chảy xuống...
Hoàng Phủ Thần Phong cầm hồ sơ của Chỉ Ngưng, rất kiên nhẫn nhìn.
Hàn Chỉ Ngưng, hai mươi ba tuổi, sinh nhật ngày 14/2, từ nhỏ cùng mẹ sống nương
tựa lẫn nhau, dựa vào học bổng cùng làm công để duy trì việc học cùng cuộc
sống. Nhưng là từ ba tuổi bắt đầu đi học Piano, còn có thể nói năm thứ tiếng.
Nửa năm trước, mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, não bộ bị thương nghiêm trọng, bây giờ
vẫn trong trạng thái hôn mê!
Trong lúc đó, Hoàng Phủ Thần Phong có một cỗ xúc động muốn được bảo vệ Chỉ
Ngưng! Không nghĩ tới, cuộc sống của cô khổ cực như vậy, thế nhưng lúc Hoàng
Phủ Thần Phong nhìn đến ngày sinh của Chỉ Ngưng thì hắn nhếch môi nở một nụ
cười, bởi vì sinh nhật hắn cũng là ngày 14/2! Năm nay, tôi nhất định phải cho
em một điều kinh hỉ không tưởng tượng được.
Hoàng Phủ Thần Phong muốn cho Chỉ Ngưng làm thư ký riêng của mình, mà còn muốn
là thư ký hai mươi từ giờ chờ lệnh.
Văn phòng của Chỉ Ngưng ở tầng 22. Lúc ra khỏi thang máy, cơ hồ tất cả mọi
người đều nhìn cô, đơn giản là bởi bộ dạng cô xinh đẹp!
“Chào mọi người! Tên tôi là Hàn Chỉ Ngưng, xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn!”
Chỉ Ngưng giới thiệu một chút về bản thân với mọi người.
“Hừ! Đừng tưởng rằng có thể vào ‘Earl’ liền rất giỏi! Ai biết cô có phải dựa
vào ‘quan hệ’ mới có thể tiến vào hay không?” Người nói chuyện là Hà Hàm Vân,
lòng ghen tỵ của cô rất mạnh, không quen nhìn người khác lớn lên xinh đẹp hơn
mình, cô còn đem hai chữ ‘quan hệ’ nói rất lớn tiếng.
Chỉ Ngưng cảm thấy khó hiểu, thế nhưng cô không nói gì thêm, cô âm thầm thề,
nhất định phải cố gắng, như vậy người khác mới có thể nhìn cô với con mắt khác.
Lúc này, quản lý bộ phận thiết kế chạy ra, nhìn nhìn Chỉ Ngưng: “Cô chính là
nhà thiết kế mới tới, Hàn Chỉ Ngưng a? Tôi là quản lý bộ phận thiết kế, Quách
Tuấn Hạo.”
Chỉ Ngưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Năm phút sau tất cả mọi người đến phòng họp họp.” Quản lí trước khi đi vẫn
không quên liếc mắt nhìn Chỉ Ngưng một cái.
Năm phút sau
“Tháng sau, D&L sẽ tổ chức một cuộc thi thiết kế trang sức, tổng tài hi
vọng mọi người có thể toàn lực ứng phó. Nếu như có thể đạt được giải nhất, công
ty sẽ cho người đó thiết kế một loạt trang sức, hơn nữa, phần thưởng còn là tác
phẩm được lên bìa tạp chí “trang sức SD”! Cơ hội này rất khó có được cho nên,
mọi người nhất định phải cố gắng! Được rồi, tan họp!”
Quản lí vừa nói xong, phía dưới đã bắt đầu thảo luận ý kiến, giống như đối với
chính mình đặc biệt tin tưởng. Chỉ Ngưng cảm thấy cơ hội lần này rất khó có
được, cô nhất định phải thắng!
Tan làm, Chỉ Ngưng rời khỏi văn phòng đến bệnh viện. Từ lúc cô rời khỏi công
ty, Hoàng Phủ Thần Phong vẫn đi theo đằng sau Chỉ Ngưng bởi vì hắn muốn biết
tất cả về cô.
“Mẹ, mẹ nhanh chóng tỉnh lại được không? Không cần phải ngủ nữa. Mẹ à, bây giờ
con đang làm việc ở công ty vàng bạc đá quý ‘Earl’, chỗ đó tiền lương rất cao.
Tháng sau con muốn tham gia một cuộc thi thiết kế trang sức, cơ hội rất khó có
được, con nhất định phải nắm chắc lần cơ hội này. Cho nên, từ nay về sau con có
thể sẽ bộn bề nhiều việc, không thể mỗi ngày tới thăm mẹ!” Chỉ Ngưng vừa giúp
mẹ mát xa, vừa giống như nói với không khí, cô tin tưởng mẹ của cô nhất định có
thể nghe được.
Hoàng Phủ Thần Phong đứng ở ngoài cửa nghe được lời Chỉ Ngưng nói, nhất thời có
một cỗ xúc động muốn được bảo vệ cô.
Từ bệnh viện đi ra đã hơn mười một giờ khuya, Hoàng Phủ Thần Phong vẫn đi theo
Chỉ Ngưng.
“Em gái nhỏ, đã trễ thế như vậy một mình em về nhà rất nguy hiểm, không bằng...
Mấy người chúng ta đưa em về nhà? Ha ha ha ha....” Đột nhiên mấy tên côn đồ
xuất hiện.
“Tôi...”
Thấy Chỉ Ngưng không nói chuyện, mấy tên côn đồ liền tiền lại gần, Chỉ Ngưng
lúc này mới phục hồi lại tinh thần, dùng thanh âm run rẩy hô to: “Cứu... Cứu
mạng a! Ai... Ai tới cứu tôi?”
Hoàng Phủ Thần Phong đang chuẩn bị về nhà thì nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Chỉ
Ngưng, nhanh chóng quay trở lại xem, thấy Chỉ Ngưng bị bọn họ cầm tay cầm chân
lập tức nổi lên lửa giận, không tới vài chiêu liền đem mấy tên côn đồ kia đánh
chạy! Đỡ Chỉ Ngưng trên mặt đất dậy.
“Ách... Cái kia... Tiên sinh, cám ơn anh, thật sự vô cùng cảm ơn anh! Nếu tối
nay không có anh..., tôi thật sự không biết nên làm sao bây giờ!”
“Em... Không biết tôi sao?” Hoàng Phủ Thần Phong cảm thấy rất kỳ quái, vì sao
cô làm ở công ty hắn, nhưng không biết hắn là ai!
“Tôi... cần phải biết anh sao?”
“Hiện tại em không biết tôi cũng không quan hệ, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ
biết. Nhà của em đang ở đâu, tôi đưa em về, đã trễ thế như vậy, một mình em rất
nguy hiểm.”
“Ách... Cái kia không cần, tôi ở ngay phía trước thôi, tôi tự mình trở về. Cám
ơn!” Nói xong cũng xoay người đi.
Hoàng Phủ Thần Phong ngẩn người, chính mình lần đầu tiên chủ động muốn đưa phụ
nữ về nhà, cư nhiên bị cự tuyệt, không biết có bao nhiêu phụ nữ chờ bò lên trên
giường của hắn, cô lại cự tuyệt hắn! Cái này nói ra ai sẽ tin a?