Khâm Mặc cũng chưa có áp tới trên thân nam nhân, mà chỉ là đem một tay vươn đến nắm cả eo nam nhân, đem y ngã vào bên trong giường, hắn khiến y dựa hẳn vào tường.

Ánh sáng trong phòng đột ngột biến mất, ngọn nến làm đèn soi sáng kia đột nhiên cũng không biết sao lại bị chụp tắt ngúm đi, có lẽ đã bị Khâm Mặc làm gió thổi tắt đi. Ngay sau đó Ly Hận Thiên cảm giác được có gió lướt qua hai bên gò má. Y vừa ngước đầu lên, liền nhìn thấy sa mạn treo ở hai bên giường, chính là từng chút một mà hạ xuống…

Sa rất nhẹ, thực bay lượn. Cái quá trình này rơi xuống này mang theo vài phần phiêu múa, cũng có phần không chân thật nhưng lại gây mỹ cảm…

Giường ngủ của Ly Hận Thiên rất lớn. Hai đại nam nhân nằm cùng tuyệt không chật chội. Lúc này, Khâm Mặc đang nằm ngang chắn ở bên mép giường ngoài, không gian vốn có phảng phất như đem thân người đang tồn tại của y nhỏ đi rất nhiều, biến thành…

Ly Hận Thiên chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu đen. Y thấy không rõ biểu tình của Khâm Mặc, nhưng y biết bây giờ Khâm Mặc vẫn luôn luôn cười, cái loại mỉm cười nhàn nhạt này vĩnh viễn mang theo một tầng ý nghĩa càng sâu, khiến kẻ đối diện không thể nào mà an tâm được…

– Khâm Mặc, ta sẽ không trả lại quốc tỉ cho ngươi đâu, bởi vì ta không nghĩ sẽ phải đứng nhìn ngươi đi chịu chết. Đây tất yếu không phải là chuyện đùa, chung quy cũng sẽ có một ngày, ngươi sẽ hiểu rõ ràng ý nghĩ này của ta.

Không chỉ có là y, còn có chủ nhân ban đầu của thân thể này. Người đó nhất định cũng cùng ý nghĩ của y bây giờ. Bằng không, người đó cũng sẽ không đem quốc tỉ cất giấu cẩn thận như vậy. Có lẽ, người đó đã đem quốc tỉ hủy đi cũng không chừng. Bởi vì vật kia nếu giữ không tốt còn sẽ chôn vùi luôn cả tính mạng con của người đó.

Ly Hận Thiên muốn cho Khâm Mặc hiểu rõ.

– Hư…

Một ngón tay Khâm Mặc nhẹ nhàng đè ép lên trên môi nam nhân, làm chớ có lên tiếng hay làm động tác nào khác. Ý hắn bảo y, không cần phải nói tiếp mà khiến hắn tức giận phá hư không khí lúc này.

Ngay từ đầu trong mắt của Khâm Mặc, phụ thân chỉ là một cái tên gọi cho một thân phận mà thôi. Hắn cũng chưa từng để Ly Hận Thiên xem ở trong mắt. Hắn cũng không quan tâm Ly Hận Thiên cùng Ly gia chút nào cả. Hắn không có nhiều tinh lực dư thừa như vậy mà đi bận tâm những việc không ý nghĩa như vậy.

Bọn họ có sống hay chết, vốn không có liên quan gì đến hắn, chỉ cần quốc tỉ không có việc gì là tốt rồi.

Văn Diệu muốn mang Ly Hận Thiên rời đi. Hắn đã sớm biết, hắn cũng đã nhận ra tâm tư của Văn Diệu từ trước. Đối với việc này, Khâm Mặc cũng không có bất kì biểu hiện gì. Hắn cũng chưa nói ra bất kì đánh giá nào, lại càng không có định tham dự, bởi vì việc này cùng hắn vốn không có liên quan gì cả.

Lần này trở về, hắn không nghĩ tới Mộc Nhai cũng đã tham dự vào việc này càng khiến cho chủ ý của Khâm Mặc càng nghĩ càng thấy không thể nào có thể như vậy.

Trên đời này nhiều mĩ nhân xinh đẹp tuổi trẻ như vậy, hai người hắn lại không cần, cố tình lại ra tay nặng nề với một lão nam nhân. Hơn nữa, lão nam nhân này lại còn là cha của huynh đệ hăn. Điều này khiến cho Khâm Mặc lần đầu tiên nhìn thẳng vào cái nam nhân kia…

Trước đó, Ly Hận Thiên đối với hắn mà nói, đặc biệt chỉ giống như một cái bản đồ, hoặc là một rương đồ cất giấu vật hắn muốn có nhất. Với hắn là tìm kiếm quốc tỉ mới là quan trọng nhất.

Ly Hận Thiên cũng không như hắn tưởng tượng là già nua. Tương phản, y lại thực còn trẻ tuổi. Trên người y mang một độ tuổi ổn trọng, nhưng cũng mang theo một cỗ thần thái lười biếng mị hoặc. Hắn tin tưởng đây không phải là do Ly Hận Thiên cố ý bày vẻ ra. Cái loại này dụ hoặc này là từ khi sinh ra y đã có sẵn. Nam nhân này lại có vô tình liên tục mà phát ra loại dụ hoặc bẩm sinh đã có này. Khâm Mặc cảm thấy, có thể đến chính bản thân Ly Hận Thiên cũng không có phát hiện ra…

Y lại còn không biết, còn ngây ngốc mà chạy đến một tên nam nhân khác đôi co nói chuyện lí lẽ. Đối với ai cũng đều không có phòng bị. Nam nhân này khiến cho người không muốn ra tay với y cũng không thể…

Khâm Mặc đối với nam nhân vốn cũng không có loại ý muốn này. Mặc kệ Văn Diệu cùng Mộc Nhai tranh giành ra sao, lúc đó nam nhân này ở trong mắt hắn, vẫn cũng chỉ là một người cha. Nhưng, hắn không chỉ là duy nhất bắt gặp một lần nam nhân cùng Văn Diệu dây dưa. Bộ dáng ỡm ờ nửa chấp nhận nửa từ chối của nam nhân. Ngay cả đến hắn chỉ là nhìn thấy thôi, tâm cũng đều khó nhịn khỏi mà kích động, bắt đầu gợn sóng.

Về chuyện quốc tỉ, ngay từ đầu Khâm Mặc cũng không định sẽ nhanh như vậy mà lại cùng Ly Hận Thiên ngả bài. Hắn định sẽ đem trên dưới toàn bộ Ly phủ này lục tìm một lần, tiếp theo sẽ tính toán tiếp. Nhưng khi hắn vừa trải qua việc vừa nãy xảy ra ở nơi này, xuyên qua cửa sổ khép hờ, hắn nhìn vào trong liền thấy nam nhân đang nằm ở trên bàn, da thịt y lõa lồ ra bên ngoài, được ánh trăng chiếu sáng xuống rọi đến nơi đó, hình như ánh sáng sâu kín phản xạ lại, lại nhìn thấy Mộc Nhai còn đang ở trên người y. Khâm Mặc đột nhiên bắt đầu sinh ra ý nghĩ muốn đánh gãy việc hai người họ đang làm…

Cho nên, hắn đã gõ cửa.

Sau đó, thuận lý thành chương mà đem chuyện quốc tỉ nói ra.

Về phần lúc này, hắn lại là lâm thời mới nảy sinh lòng ham muốn. Từ miệng nam nhân toàn nói ra ngôn từ chính nghĩa nhưng bộ dáng này của y lại người khác thật sự nhịn không được mà muốn trêu ghẹo…

Khâm Mặc đã không còn nhớ rõ là khi hắn đối với nhân sinh này có sinh ra hứng thú là lúc nào nữa…

Nam nhân này rất hợp với khẩu vị của hắn, mặc dù y là cha hắn…

– Hư cái rắm!

Ly Hận Thiên một phen gạt tay của Khâm Mặc ra. Y thừa nhận thái độ vừa rồi thực ác liệt. Nhưng trải qua vài lần kinh nghiệm trong quá khứ đã nói cho y biết, dưới hoàn cảnh như thế này. Khi nói chuyện khuyên bảo đã không giải quyết được vấn đề, chỉ có vũ lực lên ngôi mới là vương đạo. Nhưng điều kiện tiên quyết là, y phải chắc chắn là đánh thắng được tên tiểu tử này đã…

Đáp án này thì từ chối cho ý kiến, cho nên Ly Hận Thiên quyết định ít nhất thì lúc này cũng nên tạo nên chút khí thế áp đảo Khâm Mặc trước đã, có lẽ y sẽ khiến hắn biết khó mà lui đi nhỉ…

– Cha. Nguyên lai bộ dáng ngươi khi mắng chửi người, cũng rất có hương vị nha.

Khâm Mặc vừa nói xong lời khen tặng. Chân của Ly Hận Thiên liền đá lại đây. Y đang định thừa dịp Khâm Mặc chưa phòng bị, trực tiếp đem hắn đá đến xuống dưới giường đi. Bất quá y hiển nhiên đã quá xem nhẹ năng lực ứng biến của Khâm Mặc. Chân của Ly Hận Thiên vừa vươn ra đá tới, liền không thể thu trở về được nữa…

Khâm Mặc bắt lấy mắt cá chân của nam nhân mà giữ lại. Hắn nhẹ nhàng nhích tới, thân thể nam nhân theo sát mà trượt về phía sau. Lúc này Khâm Mặc nghiêng thân tiến tới trước là hướng về y mà dựa tới. Mặt khác, một bàn tay của hắn men theo bắp chân của nam nhân mà vuốt ve trượt dần mò lên hướng vào bên trong đùi tiếp theo lại mò đến xung quanh…

Hắn vuốt ve từ phía dưới chạm đến mặt phía trên, đang lúc này thì sau khi tay Khâm Mặc chạm tới gì đó ngoài ý muốn, động tác của hắn liền nhất thời rõ ràng mà dừng hẳn lại…

Lúc này Ly Hận Thiên nhớ lại tình trạng bây giờ của bản thân, quần của y khi nãy đã bị Mộc Nhai xé rách ở giữa, nơi nào đó hoàn toàn bị lộ ra. Y cư nhiên vừa rồi lại không chút suy nghĩ gì đã đi đá Khâm Mặc…

Y vẫn còn đang mặc cái quần đáng chết này, lại không dọa người hoảng sợ ném vỡ mặt của y luôn rồi.

Khâm Mặc chỉ dừng lại một chút, mà bắt đầu thử lấy tay mình mà nhéo nhéo, miệng còn phát ra tiếng “chậc chậc”…

Âm thanh của hắn phát ra khiến nét mặt già nua của Ly Hận Thiên không biết giấu đi đâu được a. Y kiên trì gầm nhẹ giọng:

– Sờ cái gì! Cái ta có ngươi cũng đều có, ngươi muốn thì tự sờ chính ngươi đi!

– Có là có…

Khâm Mặc giống như đang tán thành mà thuật lại lời nam nhân nói. Sau đó bàn tay kia, rõ ràng là đang đem vật nhỏ kia của nam nhân mà nắm giữ trong tay. Cùng lúc này, vẻ mặt nam nhân nhăn nhó mà muốn trốn tránh. Khâm Mặc chỉ thản nhiên nói một câu,

– Chỉ là không nghĩ tới. Cha, ngươi cũng tình sắc như vậy, mặc thành như vậy, thực sự rất có hương vị…

Trong nháy mắt sau khi Ly Hận Thiên nghe hắn nói xong liền hóa đá. Vì sao mỗi lần y đều bị hiểu lầm như vậy a, hơn nữa mỗi lần đều không thể giải thích rõ ràng được a…

– Đáng chết, Khâm Mặc ngươi không nên chạm vào ta!

Ly Hận Thiên thẹn quá hóa giận. Y đã có một đống tuổi to như vậy, không cần làm gì nên tội mà cũng vẫn bị đám tiểu tử này vây lại hết trêu đùa lại trêu chọc Gia ta a. Ở trên giường tháp, y nằm lâu đến mức không dậy nổi. Nam nhân nhất thời cử động mà muốn tiến về phía trước, liền trực tiếp mà lập tức quỳ xuống ở trên giường. Y cũng không quản đang cùng với Khâm Mặc ở chỗ nào, cũng không quản cả Khâm Mặc đang cầm lấy vật nhỏ kia của hắn. Y trực tiếp mà muốn đem hắn đạp rớt xuống dưới giường mà thôi.

Ly Hận Thiên cảm thấy, y đã có xúc động sắp muốn cắn người rồi.

Nhưng làm hành động này xong, y liền ngã về phía trước. Đã không thể đem Khâm Mặc đá rớt xuống thì thôi. Ngược lại thân thể y còn bị Khâm Mặc ôm lấy, nam nhân giống như sâu nhỏ mà lúc lắc thân thể mình. Y thật sự là không hiểu nổi. Vì sao cứ mỗi lần y phản kháng đều sẽ không thành công…

Ly Hận Thiên giãy dụa thế này mới gọi là vô vị, y giằng co nửa ngày. Cuối cùng vẫn là bị Khâm Mặc kéo trở về, sau khi phía sau lưng y lại cùng mặt tường tiếp xúc thân mật, Khâm Mặc cũng đã đè y xuống mà áp lên…

Hắn liền vẫn ôm Ly Hận Thiên như vậy, trong tay còn nắm lấy vật nhỏ của nam nhân. Hai người họ ôm lấy nhau, thoạt nhìn bên ngoài còn tưởng rằng hai người họ chỉ là đơn thuần mà ôm nhau…

– Cha. Ta đã nói, ta cũng sẽ làm cho ngươi thấy thoải mái. Ngươi ngoan ngoãn đi, không nên lại cử động, ta sẽ giúp ngươi lộng…

Khâm Mặc nói xong, tay đang ở bên trong nắm lấy vật nhỏ mà bắt đầu xoa nhẹ dần lên. Ngón tay của Khâm Mặc rất dài, cũng thực bóng loáng, không có vết chai nào, vừa nhìn thấy chính là biết chủ nhân của nó vốn chưa từng đã làm việc nặng. Xúc cảm sờ chạm khi mang lại giống như của nữ nhân vậy. Nhưng so với nữ nhân thì cường độ cùng cảm giác lại rất khác, đều là nam nhân. Khâm Mặc làm sao để Ly Hận Thiên mới có thể cảm thấy thoải mái, càng được đạt tới thỏa mãn nhiều hơn nữa, hắn hoàn toàn đều biết…

– Ta đánh gãy chuyện tốt của ngươi cùng Nhị ca. Cha, ngươi nhất định là thực không thoải mái đi. Ta chỉ là muốn lấy lòng ngươi, giúp ngươi làm đến ra thì thôi. Miễn cho ngươi lại cảm thấy khó chịu trong người. Ta biết, nam nhân đang làm được nửa chừng mà bị dừng lại thì thật rất là khó chịu a…

Cổ tay của Khâm Mặc linh hoạt chuyển động. Hắn nắm lấy thân vật nhỏ của nam nhân mà cao thấp động. Vật nhỏ nguyên bản vẫn còn đang xụi lơ ở trong tay hắn dần dần đang có khuynh hướng lớn dần lên, cảm xúc của hắn khi sờ y giống như là vuốt ve ở trên một khối bông vậy…

Không dám dùng lực quá mạnh, gần như là không có cảm xúc gì tồn tại.

Khâm Mặc cư nhiên lại muốn lấy lòng y. Khóe miệng nam nhân liền run rẩy nghĩ, kẻ bị dục hỏa đốt người vốn không phải là y, mà kẻ vốn thật sự khó chịu là Mộc Nhai kia…

Hắn mới là được làm một nửa liền bị đánh gãy. Hắn mới là kẻ phải khó chịu. Trái lại về phần bản thân của y lúc vừa rồi đến cứng rắn vật nhỏ cũng chưa cứng rắn nữa là.

– Cha vẫn còn tốt lắm. Nhị ca của ngươi mới là kẻ không thoải mái. Nếu ngươi thật sự đang nhàn hạ thoải mái như vậy, ngươi vẫn là nên đi giúp Mộc Nhai loại việc này thì tốt hơn.

Nghe được lời Ly Hận Thiên vừa nói, Khâm Mặc nhẹ nhàng mà bật cười.

Ngày trước hắn vì sao lại không cảm thấy, Ly Hận Thiên lại thú vị như vậy. Loại thời điểm này, còn có tâm tình mà cùng hắn nói đùa nha…

Ly Hận Thiên khiến cho tâm tình của hắn trở nên vô cùng tốt. Phiền muộn vừa khi nãy do nhắc tới Cửu Minh tộc cùng quốc tỉ kia mà sinh ra, cũng bởi vậy tiêu tán đi.

– Cha, Nhị ca không cần ta đâu. Hắn cũng không cần ngươi nhọc lòng. Ngươi chưa biết sao, có khi ở trong Mạc Cư Nhai vốn đã có nữ nhân chờ sẵn rồi a…

Khâm Mặc vuốt vật nhỏ của nam nhân đang tiến vào trạng thái gì đó rồi. Một bên lại mò mẫn tìm kiếm chỗ mẫn cảm trên thân thể nam nhân. Một bên hắn khẽ cười nói,

– Hơn nữa cha a, ta đi mất rồi, ngươi nên làm cái gì bây giờ, ngươi xem nơi này của ngươi đều đã trở nên như vậy rồi a…

Khâm Mặc đột ngột dùng sức bóp mạnh Ly Hận Thiên một cái. Hai chân của Ly Hận Thiên theo bản năng liền co rụt lại. Khâm Mặc bóp đau y. Hành động này khiến đôi mắt khi nãy vốn còn có chút hồng của nam nhân. Bây giờ bên trong mắt kia, càng là mang theo một chút ẩm ướt…

Chỉ có một chút, cũng không quá rõ ràng, nhưng dùng để câu dẫn, lại vừa vặn.

– Còn có, cha. Nếu Mộc Nhai biết ngươi nói loại lời lẽ này… Muốn ta đi giúp làm cho hắn. Ngươi cũng biết tính tình của Nhị ca mà…

Khâm Mặc thực quân tử chỉ ôm lấy thân thể Ly Hận Thiên, ngoại trừ bàn tay kia càng thêm cử động càng mau, thì lại không có bất kì cử chỉ vượt mức nào nữa cả. Thậm chí hắn cũng không có nhân cơ hội này mà sờ soạng vuốt ve thân thể y thêm mấy lần. Lúc này hắn giống như là đang biểu lộ thành ý của mình vậy, hắn chỉ thật sự đơn thuần là muốn giúp nam nhân phát tiết ra mà thôi.

Nghĩ đến mà Mộc Nhai biết được lời này do y nói, biểu tình của y liền có chút hối hận. Nam nhân đột ngột cảm giác được một trận ác hàn. Y hung hăng mà trừng mắt liếc mắt nhìn Khâm Mặc một cái. Ý y bảo hắn không cần nhiều chuyện, y vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi…

Tuy rằng vừa rồi y cũng thật sự là đã nghĩ hệt như vậy.

– Ta sẽ không nói lại đâu.

Khâm Mặc cười.

Ly Hận Thiên bình ổn lại hô hấp.

– Bất quá…

Y đã biết mà, hắn sẽ không dễ dàng cho y qua cửa như vậy. Y dùng khóe mắt mà chất vấn Khâm Mặc, ngươi rốt cuộc là muốn sao đây.

– Ta chỉ sợ là ta thật vô ý không cẩn thận mà trò chuyện một lúc lại nói lộ ra hết mà thôi a.

Khâm Mặc cười càng thêm vô tội.

– Vậy ngươi trực tiếp nói cho ta biết. Ta phải làm thế nào thì ngươi mới có thể sẽ không quên mà nói lộ hết đây.

Ly Hận Thiên cắn răng hỏi.

– Hôn ta một cái a.

Khâm Mặc đem mặt tiến sát đến trước mặt y.

– Lăn!

Hắn đem mặt hoàn toàn đưa lại đây. Ly Hận Thiên thật sự rất muốn trực tiếp mà đánh lên khuôn mặt đó. Bất quá Khâm Mặc còn chưa cho y có cơ hội này, hắn nắm cả eo nam nhân mà nâng lên, tiếp theo trực tiếp khiến y nằm xuống ở trên giường. Sau đó, động tác tay lên xuống, càng lúc càng nhanh…