Ly Hận Thiên cũng không biết làm thế nào mà, lập tức liền nháo đến loại tình trạng hiện giờ nữa.

Cả khuôn của y đều đỏ cả lên rồi, nhìn gương mặt của Văn Diệu cũng có màu sắc giống hệt vậy, phải ổn định qua một lúc lâu sau đó, Ly Hận Thiên mới từ trong yết hầu, nghẹn ra mấy chữ…

– Ta cũng, chưa có nói ngươi, cái kia có cái gì không hảo a….

Y thật rất vô tội.

Không có tên nam nhân nào mà lại không thèm để ý đến loại chuyện này. Văn Diệu cũng vậy. Vốn dĩ, hắn vốn ngay từ đầu đã không kinh nghiệm rồi, hắn học được vài thứ kia, đều là ở trên bàn tiệc, nghe được bằng hữu của hắn bàn luận này nọ.

Hắn biết các ca ca của hắn đều là ‘thân kinh bách chiến’, ‘đã trải qua vô số người’. Trước kia, Văn Diệu chưa từng muốn luyện qua mấy thứ này. Hắn đối với tình cảm dành cho Ly Hận Thiên là trung thành, vô luận là thân thể, hay là tình cảm…

Ngoại trừ Ly Hận Thiên ra, dù có là ai, thì hắn cũng không muốn ôm.

Chỉ là, hiện tại, y lại để ý đến cái này, khiến hắn liền có chút không khống chế nổi…

Hiện giờ, Ly Hận Thiên chạm tới dây thần kinh mẫn cảm nhất ở nơi đáy lòng của hắn. Y cứ lần lượt truy vấn mãi, khiến Văn Diệu khó tránh khỏi cảm thấy, y ngại hắn không làm tốt, không có kinh nghiệm, cho nên Văn Diệu liền có chút điên cuồng nổi loạn…

Như là bị người chọc tới chỗ đau rồi a.

Bất quá, Văn Diệu vốn không phải là cái loại người sẽ dễ dàng bị cảm xúc mất khống chế mà mặc kệ tất cả. Hắn kích động xong rồi, thực nhanh chóng liền khôi phục lại bình tĩnh, vừa nhìn thấy bộ dáng đang xấu hổ vạn phần cộng thêm tội nghiệp này của Ly Hận Thiên, thì cái khí thế hùng hổ, phẫn nộ gì đó, cũng liền  bay biến hết cả rồi…

Nhưng bỗng vừa nghĩ lại một chút, dù sao cũng đã ở trước mặt người khác, hắn cũng đã quăng hết đi mặt mũi rồi, nên đơn giản liền chơi xấu đến cuối luôn đi. Ngày thường vốn không thể hỏi nói, vừa lúc mượn cơ hội này hỏi một chút vậy…

– Ngươi đừng an ủi ta. Cái gì, ta cũng đều biết.

Văn Diệu nhìn chằm chằm Ly Hận Thiên, vừa nhìn biểu tình của hắn liền kêu lên một vị oán phụ phu nhân a.

– Không phải…

Ly Hận Thiên mau lẹ đáp trả, nhưng lời lẽ tiếp theo lại không biết nên nói ra như thế nào đây. Y thực khó xử. Nào có ai lại ở trên đường cái thảo luận loại vấn đề này, còn đang là ban ngày ban mặt nữa chứ.

Liền tính, hiện tại có là buổi tối, kéo xuống màn giường, Ly Hận Thiên cũng ngượng ngùng cùng Văn Diệu nói đến những việc này a…

Y không muốn nói, nhưng lại sợ xúc phạm tới nam tính tự tôn của Văn Diệu. Y còn chưa từng thay qua, cái dạng này của Văn Diệu, nếu người này đổi thành Mộc Nhai, thì Ly Hận Thiên liền cũng không cần như bây giờ rồi đi.

– Không phải cái gì?

Văn Diệu hùng hổ doạ người.

Ly Hận Thiên mắt thấy, bản thân mình không trốn thoát nổi rồi. Y giuơng cao chiếc cổ thon, gian nan nuốt nuốt nước miếng, đang mãi châm chước, mới cố sức mà nặn ra mấy từ để nói nói ra đáp án, mà y cũng cho rằng cả hai đều có thể tiếp thu lẫn hiểu rõ được ý nghĩa,

– Ngươi khá tốt… Thật sự khá tốt.

– Khá tốt?

Văn Diệu tựa hồ như là không quá tin tưởng. Hắn banh mặt ra, đôi lông mày nhướng cao lên, cặp con ngươi ở giữa hai hàng lông mi dày đậm đánh giá nam nhân này, giống như là muốn từ trên mặt của y tìm được chút dấu vết gì đó đã bị bỏ sót lại hay không, tiếp theo, hắn dùng giọng nói hiện rõ sự chần chờ, hỏi:

– Còn bọn hắn thì sao?

– Đều… Khá tốt.

Khi đã nói ra được câu nói đầu, liền không gian nan giống như khi bắt đầu nữa rồi. Nhưng mà Ly Hận Thiên đáp lại, vẫn thực miễn cưỡng. Chẳng qua là, y rụt rụt cổ lại. Tâm cầu nguyện, Văn Diệu không cần lại dây dưa ở trong cái chuyện này nữa đâu a.

– Kia, mấy tên trong bọn ta, rốt cuộc là ai tương đối tốt hơn?

Văn Diệu tuyệt đối là mượn đề tài này, cộng thêm mượn luôn cả cơ hội này mà nổi điên nha.

Không có cách nào khác. Chuyện này, nếu là ở ngày thường, đánh chết Ly Hận Thiên, y cũng đều sẽ không trả lời loại vấn đề này cho hắn nghe đâu. Nam nhân này có da mặt mỏng lắm a, bỏ qua cơ hội lần này, thì Văn Diệu đến nhắm mắt xuôi tay cũng đều sẽ không thể nghe được đáp án này nữa rồi.

Chuyện này, Văn Diệu thực để ý, mấy tên kia cũng để ý giống vậy, chỉ là bọn hắn đều không có được ‘vận khí tốt’ như Văn Diệu vậy.

Cái gọi là, thiên thời địa lợi nhân hoà.

– Văn Diệu…

Mặt đỏ đến sắp nhỏ máu, Ly Hận Thiên cảm thấy, y sắp bị Văn Diệu bức đến muốn tự đâm đầu vào tường cho rồi. Y cầu xin hô một tiếng, chỉ là hắn thờ ơ, gương mặt tuấn mĩ vẫn căng chặt như cũ, không quá mấy tin tưởng mà nhìn y.

Văn Diệu là muốn nghe y trả lời.

Bằng không, y làm sao mà có thể khiến hắn tin phục được đây.

Ly Hận Thiên xấu hổ đến không chỗ để trốn, đầu của y đều hoàn toàn nhanh chóng chôn tới lồng ngực rồi. Nhưng đối diện với Văn Diệu không dễ dàng gì chịu buông tha, Ly Hận Thiên chỉ có thể dùng giọng nói đến chính y đều hoàn toàn không thể nghe rõ lắm, nói lên:

– Đều khá tốt… Ai cũng có sở trường riêng, ta so sánh không ra…

Cái câu ‘ai cũng có sở trường riêng’ vừa rời miệng, thiếu chút nữa khiến cho Văn Diệu bật cười lên rồi đi. Hắn lập tức liền miên man bất định, ngay sau đó, nảy ra ý nghĩ xấu liền len lủi xoay quanh, xông tới đỉnh đầu, cũng bất chấp đang giả ra bộ dạng sinh khí, hắn dứt khoát liền ôm lấy nam nhân này vào lòng…

Ly Hận Thiên xấu hổ không chịu nổi nữa. Văn Diệu từng bước một dựa về phía trước. Y liền theo bản năng liền lui lại phía sau. Nhưng phía sau của y là tường, càng không có đường để trốn tránh, đã bị Văn Diệu hai cánh tay to dài của hắn chế trụ lại…

– Cha, là của ai, tương đối dài đây a…

Văn Diệu vây nam nhân lại, đè thân thể y lên trên tường. Bụng dưới của hai người dính sát vào nhau. Hắn ôm lấy vòng eo của y, chặn ngang sự hoảng loạn. Bầu không khí căng thẳng ban đầu, ở trong nháy mắt, liền biến thành kiều diễm lại ám muội.

Đương nhiên là, Ly Hận Thiên cảm nhận được có cái gì không quá thích hợp a.

– Văn Diệu, ngươi đừng nháo, đây là đang ở trên đường…

Y vẫn còn chưa có quên bản thân của hai người đang là ở nơi nào. Bất đắc dĩ, mấy vấn đề vừa rồi đều đã kéo dài dây dưa đến mức khiến cho y một chút khí phách cũng đều hoàn toàn không có nữa. Hiện giờ, Văn Diệu nhất thời cọ một cái, y đến sức lực chống lại đẩy ra, cũng hoàn toàn không có.

– Cha, ta dài sao?

– Văn Diệu!

Một tiếng quát lớn liền phát ra, lại là âm thanh này đều hoàn tòan run rẩy từ đầu đến đuôi. Văn Diệu càng hỏi, tiếp theo mỗi một câu lại càng thêm hạ lưu. Y lại càng sốt ruột liền trừng mắt nhìn lên. Nhưng, y vừa ngước đầu, liền đã bị Văn Diệu ngậm lấy môi.

Văn Diệu không hôn y, chỉ là đè lên gặm cắn, môi va chạm môi, khiến cho hơi thở của cả hai hòa lẫn lại với nhau…

– Ngươi ngượng ngùng nói ra sao?

Hàng lông mi của Văn Diệu rất dài. Khi hắn híp mắt lại, hai hàng lông mi cả trên lẫn dưới liền chồng lên nhau, đôi con ngươi như sao sáng lập loè trên bầu trời đêm, ở rất khoảng cách gần mà tỏa sáng nhìn nam nhân. Hắn thấp giọng hỏi. Đôi môi của cả hai vẫn luôn dính vào nhau, kéo theo, giọng điệu của Văn Diệu cũng nhão nhão dính dính, nghe không quá rõ…

Ly Hận Thiên gật nhè nhẹ hai cái xuống dưới. Y xấu hổ đến sắp phải đào một cái lỗ để chui vào rồi đi. Y vô cùng ngượng ngùng, y không muốn để cho Văn Diệu nói thêm gì nữa đâu a…

– Vậy ngươi nói cho ta nghe, ngươi là thích hay không thích, liền tốt rồi.

– Văn Diệu…

Tâm lí của Ly Hận Thiên đã hoàn toàn tan tác rồi a. Y bắt lấy vạt áo của Văn Diệu, y nói ra không được, cũng nghe không nổi nữa. Y cảm thấy, y đã thở không ra hơi nữa rồi, cả khuôn mặt đều hoàn toàn là màu đỏ,

– Tha cho ta đi. Ta không chịu nổi nua…

– Ta cái gì cũng còn chưa làm. Ngươi làm sao lại không chịu nổi nữa nha?

Nghe thấy cái loại giọng điệu mềm mại, nhỏ nhẹ, e thẹn này. Văn Diệu càng cảm thấy bụng dưới căng thẳng, giống như là trong khi đang ở trên giường, nam nhân bị hắn khi dễ đến không chịu nổi nữa, mới có thể kêu ra vậy.

Đỡ lấy xương hông của nam nhân, lại tiến về phía trước, đè xuống. Lúc này, nam căn của hắn đã hoàn toàn đứng lên, giương cao đầy sức sống chống ở giữa hai người,

– Tới, ngươi nhỏ giọng nói cho ta nghe thôi, nơi này cũng không người khác, chỉ có mỗi một mình ta biết. Không có việc gì đâu. Cha, ngươi chỉ cần nói thì thầm mà thôi, ngươi thích cái này của ta sao?

Bị buộc vào đường cùng, Ly Hận Thiên hoảng loạn gật đầu, tay đang bắt lấy vạt áo của Văn Diệu liền siết chặt lại lớn hơn một phần. Y không tiếng động uy hiếp Văn Diệu, không cần nói thêm gì nữa…

Văn Diệu cũng biết, đây là cực hạn chịu đựng của Ly Hận Thiên, hắn lại chọc y một cái nữa thôi, y liền sẽ lập tức thẹn quá thành giận.

Văn Diệu không tiếng động,  bật cười. Hắn vốn định mang y về Văn gia tiếp theo là ở ngay tại chỗ mà tử hình y. Chỉ là bây giờ, y lại bày ra dáng vẻ ngon miệng thế này, đường về lại còn xa xôi đến vậy, chờ hắn tới nơi rồi, thì phân tức giận này cũng đã hoàn toàn tiêu tán mất rồi…

Văn Diệu liếc mắt một cái nhìn về đầu ngõ nhỏ. May mà, nam nhân này kéo hắn đi vào đây đủ sâu. Mà cái ngõ này lại là một cái ngõ cụt nữa a. Nếu không có kẻ nào cố tình nhìn vào trong xem xét mà nói, thì cũng sẽ không nhìn thấy tình huống của hai người họ…

Đây là cái cơ hội tốt.

Đã có chủ ý quyết định, tay chân của Văn Diệu liền bắt đầu không thành thật, lặng lẽ từ giải khai đai lưng của mình, thừa dịp nam nhân này đang không chú ý, hắn trực tiếp liền kéo tay của y, nhét vào quần của mình…

Sau đó dẫn tay đường của hắn, cầm lấy.

– Hiện tại, ngươi làm đi, ta nhìn xem, ngươi có bao nhiêu thích nó nha.

Theo như lời mà Văn Diệu vừa nói, liền vừa đưa vòng eo đỉnh tới hai cái. Dán dưới lớp da hơi mỏng của lòng bàn tay y, là cái vật có độ nóng bỏng kinh người, ở trong lòng bàn tay của y, nhanh chóng giật nảy hai cái…

Văn Diệu cũng không cho y có cơ hội rút tay về, cũng trực tiếp quang minh chính đại mà cầm lấy y. Hai người liền ở ngay tại đây giữa con hẻm sâu này, nắm lấy nam căn của nhau, dưới lớp vải quần áo che đậy, mà dán vào bên nhau…

Đây là bên ngoài, vẫn còn đang ở trên đường phố, càng quan trọng là, lại còn có sáng, rõ như ban ngày…

Thực kích thích.

Văn Diệu cảm giác không tồi. Ly Hận Thiên cũng là như thế. Nguyên nhân, chính là vì cái hoàn cảnh đặc biệt này, cho nên mới càng thêm hưng phấn. Không qua bao lâu, trong lòng bàn tay của Văn Diệu liền ẩm ướt. Nam nhân này vốn không có bắn, đây đều là dâm dịch do nam căn vừa rồi quá mức kích động mà chảy ra, có thể thấy được y có bao nhiêu thích…

Cả thân thể của Ly Hận Thiên ở trong bàn tay của hắn mà biến hóa. Mỗi một lần, đều là lí do của Văn Diệu.

Giống như nghiện.

Từ trên đỉnh nam căn dần vuốt ve men theo thân nó đi xuống, Văn Diệu như là ngựa quen đường cũ, liền đi tới nơi đó ở mặt sau, trên ngón tay có sót lại chút chất lỏng dính dấp. Tuy rằng hiệu quả dùng để làm tiền diễn cũng không phải quá tốt. Nhưng ở trước mắt cũng không có vật gì dùng để bôi trơn được, Văn Diệu liền ở nơi đó nhẹ nhàng xoay hai vòng, tiếp theo liền thử thăm dò duỗi ngón tay vào….

Hai người đang ở tư thế mặt đối mặt, vị trí này không phải là quá thuận tiện. Văn Diệu tiến vào cũng không tính là sâu, liền chậm rãi ở quang gần bên cửa động nhỏ mà trừu động. Hiện giờ, nơi đó của nam nhân thực mềm. Tuy rằng vẫn hưng phấn, co rút nhanh như cũ, nhưng lại không giống trước kia, không tiền diễn trọn vẹn để sẵn sàng rồi mới đi vào được. Thân thể y đã có thói quen, liền cứ để vậy mà đi vào, thì cũng sẽ không bị thương…

Ly Hận Thiên run rẩy không ngừng, hai chân của y đã không còn sức nữa lực. Lý trí vẫn còn tồn tại lại một chút đã kêu gào phản đối, nên buông nam căn ở trong tay của Văn Diệu ra, cũng bất chấp, tay của y vẫn còn ở trong quần người nào đó, đẩy chiếc bụng nhỏ của Văn Diệu, liền Đô Đế,

– Không được, đây là bên ngoài. Văn Diệu, ngươi đừng hồ nháo…

Chỉ là Văn Diệu đâu thèm để ý đến nhiều vậy, ôn nhu thong thả lại không mất đi sự bá đạo ôm lấy cái eo của y, cảm thấy không sai biệt lắm, liền lật người y qua. Hắn không cởi bỏ quần áo của Ly Hận Thiên xuống, chỉ liền cởi quần y kéo xuống dưới mông. Vạt quần áo rất dài, ngoại trừ Văn Diệu ra, cũng không ai có thể nhìn thấy một cảnh đẹp khiến cho người nhìn huyết mạch liền phun trào a…

– Cha, làm cho ta nhìn xem, rốt cuộc, ngươi có bao nhiêu thích nó, có phải vừa ăn vào đi, liền luyến tiếc nhổ ra, hay không nha.

Tiếng nói vừa dứt, đỉnh nam căn vừa ướt lại nóng liền chống ngay nơi đó. Đây là Văn Diệu muốn vào thật sự, Ly Hận Thiên kinh hãi, đồng thời, lại cũng ẩn ẩn chờ mong…

Y cảm thấy, bản thân y khẳng định là bị điên rồi, bằng không, tại sao lại sắp hùa theo hồ nháo cùng Văn Diệu như thế này a…

Chính là y không có cách nào trốn thoát khỏi Văn Diệu, không có sức lực, lại cũng không muốn.

– Cha, ta muốn đi vào.

Văn Diệu hít sâu một hơi, lại phun ra, lại là dâng trào hưng phấn, còn mang theo một tia ngữ điệu nhảy nhót…