Rụt rè bất an ngồi ở trên bồ đoàn, cơ thịt cả người của Ly Hận Thiên đều đã hoàn toàn cứng ngắc rồi.

Hai mắt của Từ Ninh phương trượng vẫn luôn khép lại, đang gõ mõ, từ tốn cẩn thận niệm kinh Phật. Ly Hận Thiên không thể để quấy rầy. Y đã quỳ ở chỗ này, duy trì qua đã qua một canh giờ rồi…

Rốt cục, âm thanh vốn có, đều đã im bặt lại, Từ Ninh phương trượng đặt cái gõ mõ gỗ ở một bên, đôi mắt thủy chung vẫn luôn nhắm chặt, cũng mở ra…

– Ta biết, ngươi tới nơi này là vì chuyện gì rồi.

Không đợi Ly Hận Thiên mở miệng ra nói, trái lại, Từ Ninh phương trượng vẫn kẻ trước tiên nói ra.

Ly Hận Thiên bị lão nói đến sửng sốt. Ngược lại, nhớ đến hành vi lần này của mấy tên gia hỏa kia quá mức quan minh chính đại, có thể là đã để cho Từ Ninh phương trượng, nghe được một ít cái gì rồi a…

Tự giác hổ thẹn, Ly Hận Thiên cúi đầu.

– Ta đã sớm nói qua, vận mệnh đã như vậy, ngươi nhất định cũng phải trải qua kiếp nạn lần này, dây dưa không rõ với bọn họ. Nay, việc này cũng đã xong, ngươi có thể rời đi được rồi.

Lời này của Từ Ninh phương trượng vừa nói ra. Ly Hận Thiên vốn không hiểu. Lúc trước, khi y tìm đến lão, Từ Ninh phương trượng cũng đã từng nói qua. Đây là số mạng của y. Ly Hận Thiên nghĩ rằng, ý tứ của Từ Ninh phương trượng là, xuất gia, mới chính là lối thoát duy nhất của y, nhưng mà….

Nhìn thấy Ly Hận Thiên lộ ra vẻ mặt hoang mang, Từ Ninh phương trượng mỉm cười từ ái,

– Đây là số kiếp của ngươi, cũng là số kiếp của ta. Kiếp này của Phục Long tự, nhất định phải tiến tới một bước này, đều là việc thuấn theo số mệnh. Mặc dù đã biết, là ngươi hồng trần chưa dứt. Nhưng, ta cũng vẫn nhận ngươi vào. Điều này, âu cũng là số mệnh. Ai trong chúng ta, vốn muốn tránh cũng trốn không thoát được. Chỉ có thể, chấp nhận, mà thuận theo tự nhiên mà thôi.

Lão cũng đã sớm tính ra, đây là số mệnh của Ly Hận Thiên, nhất định  phải dây dưa cùng bọn hắn, cắt không đứt, phân không ra.

Chỉ là, thời cơ chưa chín muồi mà thôi.

Từ Ninh phương trượng để Ly Hận Thiên đi ở trong vườn rau ở bên ngoài Phục Long tự, cũng là có nguyên nhân …

Đây là thành toàn cho bọn họ.

Lão vốn hoàn toàn, không xem Ly Hận Thiên, trở thành tăng nhân.

Bởi vì, y cùng với thế tục, vẫn chưa hoàn toàn có thể cắt đứt được…

Đây là Từ Ninh phương trượng đang làm nhiệm vụ của bà mối.

Nói đến đoạn này, Ly Hận Thiên mới bừng tỉnh đại ngộ. Y kinh ngạc nhìn Từ Ninh phương trượng đến nửa ngày, cũng vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần. Ngược lại là Từ Ninh phương trượng một lần nữa cầm lấy cây gõ bằng gỗ, bắt đầu khép lại hai mắt…

Lão khoát tay hướng về phía Ly Hận Thiên,

– Đi thôi, đi thôi. Chùa miếu này, không phải là nơi ngươi nên ở lâu a.

Rồi sau đó, Từ Ninh phương trượng cũng không để ý tới y nữa, bắt đầu trực tiếp gõ mõ.

Sự cảm động, cùng cảm kích, không thể nói nên lời, Ly Hận Thiên nhìn nửa ngày, hướng về  Từ Ninh phương trượng mà trịnh trọng dập đầu ba cái. Người sau vẫn không phản ứng. Nam nhân chà xát khóe mắt ướt át, xoay người rời đi…

Từ khi y đi vào thế giới này đến này, phụ thân thân sinh thì đối xử với y giống như cừu địch. Nhưng ở nơi đây, tuy chỉ có tiếp xúc ngắn ngủi,  nhưng ở trên người của phương trượng, y cảm nhận được sự từ ái của trưởng bối…

Ai nói, y thực xúi quẩy chứ. Không phải là đến cuối cùng, cũng đã cho y gặp được, một người tuy xa lạ nhưng lại bác ái đến vậy, khiến y cảm kích đến mức phải động dung hay sao…

Ở bên ngoài Phục Long tự, mấy tên kia vẫn đang canh giữ ở cửa.

Mộc Nhai dựa vào con thạch sư ngoài cổng mà nhìn trời, miệng còn ngậm một cọng cỏ, cọng cỏ lắc lư lay động, có thể thấy được hắn có bao nhiêu nhàm chán…

Ly Lạc vẫn lạnh nhạt như trước, tư thế đứng nghiêm thẳng tắp lưng eo, ánh mắt nhìn chết ở một chỗ, vẫn chưa từng động đậy qua, ngẫu nhiên có gió thổi đến, dù cho là sợi tóc bị thổi tung lên, vướng phải mắt, thì đôi mắt của hắn cũng không chớp một cái nào…

Văn Diệu ghé lên trên lưng của một cái thạch sư còn lại, vừa nói đang nói chuyện gì đó với Khâm Mặc. Hai tên này tựa hồ như đang nói đến, chuyện rất đứng đắn. Biểu tình của cả hai, đều nghiêm túc giống nhau…

Về phần Vô Huyên, hắn liền đứng ở chính giữa cửa lớn, cũng không  để ý đến việc có thể cản đường kẻ khác hay không, thẳng đến khi nhìn thấy bóng dáng của nam nhân, từ phía rất xa đang đi tới nơi bọn hắn đang đứng….

Lúc này, sự lạnh lùng của Vô Huyên, mới tiêu tán đi, được thay thế bởi sự nhu tình…

Ly Hận Thiên đã mặc lại bộ quần áo y đã mặc trước khi xuất gia, trên đầu cũng mọc ra một tầng tóc mỏng ngắn củn. Kỳ thật, Ly Hận Thiên vẫn thích cái đầu trơn láng hơn, bởi vì rất mát mẻ. Có trời mới biết, cái đầu mang theo một mái tóc dài, phải có bao nhiêu nặng nề, lại còn cả cả phiền phức đủ thứ nữa…

Nhìn thấy y vừa xuất hiện, mấy tên này cùng một lúc mà vây lại đây. Bọn hắn đang mỉm cười, Ly Hận Thiên cũng nhịn không được, bật cười theo…

– Quá tốt rồi, về nhà thôi.

Tùy tiện vỗ vỗ bả vai của một tên cách y gần nhất, nam nhân khoái trá tuyên bố.

Về nhà, không phải là Ly phủ, mà từ đây về sau, chính là gia đình của bọn họ….

Bắt đầu từ đây, dù ngày trước không biết là đã từng xảy ra cái gì, thì hiện tại cũng đã ở bên nhau ấm áp rồi…

Bởi vì ngôi nhà đó, gia đình đó, đã có người, đáng giá để bọn hắn chờ đợi, thương nhớ…

– Ai, ta nói, về sau liền cạo sạch đi a, nhìn rất đẹp mắt mà.

Mộc Nhai đối với cái đầu trọc của Ly Hận Thiên vốn là tình hữu độc chung, nhìn thấy một tầng tóc ngắn ngủn, hắn không quá vừa lòng, vươn tay nhu nhu, không hề bóng loáng, mà là bị đâm đến mang tới cảm xúc đau nhói.

– Tóc, thì liền phải giữ lại đi. Bằng không, có thể sẽ khiến ta luôn phải liên tưởng đến cái nơi đáng chết. Cả đời này, ta cũng không định tiến vào một bước nào nữa đi.

Nhìn thấy Ly Hận Thiên để đầu trọc, liền nhớ lại một màn khi y xuất gia. Việc này đều đã biến thành bóng ma của Khâm Mặc, đánh chết hắn, cũng không muốn nhớ lại một lần nào nữa.

– Ân. Tóc thì phải giữ lại đi. Nhưng, phía dưới vốn sẽ không dùng tới. Khâm Mặc, thuốc của ngươi, điều chế đến thế nào nào?

Nhớ đến bộ dạng trơn nhẵn ở phía dưới của Ly Hận Thiên, tâm của Ly Lạc liền ngứa ngáy. Hắn từng nhớ rõ Khâm Mặc đã nói qua, muốn điều chế ra một loại thuốc khi tầng lông mới mọc lên lại chỉ cần thoa lên liền tự rụng xuống, đối với chuyện này, Ly Lạc vẫn thực chờ mong.

– Thật sự là do các ngươi làm ra sao?!

Mấy tên gia hỏa này, cư nhiên lại dám ở trước mặt, nói ra cái loại lời lẽ này, Ly Hận Thiên muốn tung ra một đấm tới, lại bị Văn Diệu lập tức ôm …

– Nếu thật sự cái loại thuốc này mà nói, thì phải luôn dùng đi, cái  bộ dạng trơn nhẵn kia, thật sự nhìn đẹp mắt nha. Ta rất thích, sẽ khiến cho ta không tiếc gì dù phải làm chết ở trên người của ngươi a.

Vẻ mặt của Văn Diệu ái muội bổ sung thêm.

Ly Hận Thiên muốn mắng người…

Nhưng mà…

– Bọn hắn đều đã được xem qua. Nương tử. Ngươi không thể bất công như vậy a. Ta còn chưa từng được thấy qua bộ dạng cạo sạch ở phía dưới của ngươi nữa mà.

Vô Huyên cũng phát hiện bộ lông ở phía dưới của y đã bị cạo, nhưng khi bị hắn làm thì đã mọc dài ra một ít mà thôi. Nay, vừa nghe thấy bọn hắn đang nói chuyện này, Vô Huyên cũng muốn nhìn xem, bộ dạng nới đó đến một cọng lông không có…

Ngẫm lại liền kích động…

Ngay bây giờ, hận không thể, liền lột bỏ quần của y, liền thượng y một trận…

Mỗi người trong bọn hắn ở hai bên trái phải mà tuôn ra từng câu bắt đầu thảo luận nhiệt liệt lên vấn đề lông tóc của y. Y, ban đầu còn muốn phát hỏa, nhưng đến cuối cùng, lại chính là khóc không ra nước mắt …

Mấy tên gia hỏa này, cũng không để y vào mắt a…

Nghĩ đến,  ngày sau phải sớm chiều ở chung, Ly Hận Thiên liền cảm thấy  tiền đồ của y guan nan vô cùng đi…

Nhưng đồng thời, cũng tràn ngập chờ mong.

Cuộc sống này, nhất định là sẽ ngọt ngào lại ấm áp, còn mang theo một chút xíu xiu kích thích …

Dù sao, mấy tên gia hỏa này, cũng đều không phải là đèn cạn dầu. Về sau, còn cả đống chuyện khiến y cần phải nhọc lòng a…

Hiện tại, Ly Hận Thiên liền nóng lòng muốn thử.

Thử quản giáo bọn hắn, thuần dưỡng một đám dã lang đều hoàn toàn trở thành một bầy chó to ở trong nhà a. Hẳn là rất có tính khiêu chiến đi, lại tràn ngập lạc thú a…

Tuy có suy nghĩ như thế, nhưng y cũng không lại nhớ tới rằng, bản thân y cũng đã vì điều này mà phải trả ra bao nhiêu cái giá đắt rồi a…

Cứ như vậy, mỗi người đều có tâm sự riêng.

Giữa trận tranh cãi của bọn hắn về vấn đề bộ lông của y, thì Ly Hận Thiên lại vô tâm vô phế bật cười.