Trên giường chỉ có một người, Mộc Nhai tự nói không thú vị. Hắn vừa định buông mạn giường xuống, lại bị một động tác lơ đãng của Lang Đại Bảo một lơ hấp dẫn…

Nam nhân kia vừa thấy đến hắn, theo bản năng liền vươn tay nắm chặt lấy cổ áo. Hàng mi của Mộc Nhai càng chớp càng nhướng cao. Thế nào đây, tên nam nhân này bộ nghĩ rằng, ai cũng đều giống như tên Thương Khung kia đều không kén chọn như vậy sao?

Cái dạng người nào, cũng đều ăn vào nuốt xuống được sao.

Mộc Nhai hắn đây, có tiếng là thích mỹ nhân. Lang Đại Bảo cái loại mặt hàng này, chỉ đáng xách giày cho hắn mà thôi. Mộc Nhai cũng không hiếm lạ gì.

– Ngươi…

Đối diện với sắc mặt trắng bệch kia của Lang Đại Bảo, ở trong mắt còn hiện rõ ra tia sợ hãi. Lời Mộc Nhai định mắng liền nuốt trở về. Hắn nhìn kỹ khuôn mặt bình thường này đến không thể bình thường được hơn nữa, có hai bên sườn mặt với ánh mắt này giống như đã từng quen biết. Tay của Mộc Nhai đang vén mạn đã thả xuống một nửa liền mạnh tay giơ lên lại, hắn cầm lấy mạn giường, đặt ở trên giường lan can giường, nghiêng đầu, lúc này, giọng nói của hắn đã thay đổi…

Mang theo ý tứ châm chước, cùng với nghi hoặc.

– Ngươi rất sợ ta?

Sau một lúc lâu, Mộc Nhai mở miệng hỏi.

Lang Đại Bảo ngưng lại một chút, tiếp theo liền nhanh chóng gấp gáp mà lắc đầu. Phản ứng của hắn quá nhanh, trái lại càng tỏ vẻ ra hắn càng thêm mất tự nhiên.

Ánh mắt của Mộc Nhai trầm xuống. Cứ giống như là bộ dáng dã thú đang săn mồi lăm le ẩn nấp, nhanh chóng nhìn chằm chằm, không cho đối phương có cơ hội chạy trốn.

Tính tình của Mộc Nhai không tốt. Hắn phát hỏa thì sẽ không dọa người, trái lại là mang bộ dáng như thế này, sẽ khiến cho người bị nhìn, cảm thấy không rét mà run…

– Hai ta đã từng gặp qua nhau sao?

Lại qua một lát nữa, Mộc Nhai mới hỏi ra câu hỏi thứ hai.

Lúc này, Lang Đại Bảo đã theo bản năng nhích từng chút lui sâu vào bên trong giường. Sau khi Mộc Nhai hỏi ra câu này, biểu hiện của hắn tựa hồ như so với vừa rồi đã trấn định hơn, như là giật mình nhớ tới gì đó, sắc mặt lại tốt lên một chút, biểu tình như là thấy quỷ kia, cũng đã dịu đi không ít.

Chỉ là hắn đối với Mộc Nhai, vẫn là có chút ý tứ sợ hãi.

Phản ứng của Lang Đại Bảo, khiến cho Mộc Nhai hiếu kì, biểu hiện này của nam nhân không quá thích hợp…

Mộc Nhai không biết là, bộ dáng của Lang Đại Bảo, có thể ngay từ khi lần đầu tiên gặp mặt, đã có phản ứng khoa trương như vậy, đến một cái liếc mắt nhìn đến cũng không dám. Trừ phi, người này thực quen biết Mộc Nhai hắn đây…

Hay là kẻ đã bị hắn thu thập qua.

Còn có cái ánh mắt kia, khiến hắn thật sự không có cách nào không chú ý được…

– Ta thực rất đáng sợ sao? Ta cũng sẽ không ăn ngươi, ngươi trốn cái gì đâu?

Khuôn mặt cương nghị nghiêm khắc của Mộc Nhai đột ngột bật cười. Nhưng lại không phải là cái loại mỉm cười ôn hòa, mà là mang theo một chút xấu xa cộng thêm một chút tà ác như vậy, giống như là ác bá đang đùa giỡn con gái nhà lành vậy. Một đầu gối của Mộc Nhai quỳ xuống ở trên giường, tay còn chống ở trên lan can giường, phân nửa thân mình của hắn vươn vào trong, trực tiếp đối diện với Lang Đại Bảo, mặt hai người bọn hắn đối diện ở trong khoảng cách rất gần.

– Ngươi lại đây, để ta xem kĩ một chút nào.

Mộc Nhai vươn tay ngoắc ngoắc Lang Đại Bảo đến đây. Biểu tình này nếu nói là đang dụ dỗ, không bằng nói là đe dọa đi. Hắn là đang cười, nhưng lại không có một chút tiếu ý nào cả. Hắn ép buộc Lang Đại Bảo phải tới gần hắn. Mộc Nhai làm như vậy, không phải là sinh ra hứng thú gì đối với tên nam nhân kia, mà là đang muốn chứng thực một việc…

Lang Đại Bảo bị Mộc Nhai bức đến mức chỉ có thể lui người lại phía sau. Xem như tấm lưng của hắn vừa đụng vào bức tường ở phía sau, khi hắn thật sự đang không có đường để thối lui, một tiếng quát lớn, liền phá tan không khí căng thẳng này…

– Ngươi đang làm cái gì?!

Thương Khung vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Mộc Nhai đang ở trước giường của hắn. Toàn bộ thân thể đều đang tiến vào bên trong, cùng với vẻ mặt hoảng sợ của Lang Đại Bảo đang lui người lại co ro ở tận cùng bên trong giường. Bộ dáng của Mộc Nhai, giống như là muốn làm cái việc không tốt gì đó vậy.

Không có bất cứ cái gì, so với màn ở trước mặt này lại có lực đánh vào mắt mạnh mẽ đến vậy. Thương Khung chỉ cảm thấy ở trong đầu óc mình nhất thời như sụp đổ mà ‘ầm ầm’ vang lên. Hắn thiếu chút nữa có thể ở trong nháy mắt mà miểu sát đoạt hồn tất cả mọi sinh vật sống ở quanh đây. Bất quá ở thời điểm cuối cùng, hắn lại cứng rắn nhịn xuống.

Nhưng biểu tình của Thương Khung, đã hoàn toàn vặn vẹo.

Hắn một phen hung hăng mà nắm lấy cổ áo của Mộc Nhai. Hắn trực tiếp bỏ qua việc Mộc Nhai là võ tu giả, lại bị Thương Khung quăng ra đến lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã, có thể thấy được Thương Khung thật sự vô cùng phẫn nộ.

Thương Khung thình lình làm ra một loạt động tác cũng chọc giận Mộc Nhai. Mộc Nhai vừa muốn làm khó dễ, liền nhìn thấy Thương Khung chắn ở trước giường tháp, trở tay gắt gao kéo ra mạn giường …

Âm thanh rất lớn, mạn giường kia lay động kịch liệt.

Mộc Nhai thế này mới phản ứng được, là chuyện gì đang xảy ra.

Tên Lang Đại Bảo kia đang bị Thương Khung kiểm tra xem xét, so với cái gì đều quan trọng hơn. Mộc Nhai làm như vậy là có vẻ thiếu thỏa đáng.

Là do Mộc Nhai hắn sai.

– Ngươi từ nơi nào tìm ra tên nam nhân này? Hắn có chút nhìn quen mắt.

Mộc Nhai phẫn nộ vuốt cái mũi, cũng không nhìn lại giường kia, mà là xoay đầu đi chuyển mặt mình nhìn sang một bên khác. Tuy rằng trong lòng vẫn có nghi ngờ, nhưng loại tình huống này đã không thích hợp để chứng thực nữa rồi,

– Vừa rồi nhất thời kích động liền đã quên mất hắn là người của ngươi. Ta chỉ là muốn xác nhận một chút mà thôi, không có ý tứ nào khác.

Đổi lại là người khác, Thương Khung không băm kẻ đó ra cũng phải hung hăng đánh kẻ đó một trận nặng. Nhưng hắn hiểu rõ Mộc Nhai, hắn biết Mộc Nhai sẽ không đối với Lang Đại Bảo có ý niệm bất chính. Nếu Mộc Nhai thực sự có ý tứ này, thì liền tính dù khi có mặt Thương Khung, Mộc Nhai cũng sẽ không lùi bước. Cho nên khi nghe Mộc Nhai giải thích, cũng không phải là do ăn nói bừa bãi. Mặc dù biết là vậy, Thương Khung cũng là vô cùng khó chịu.

Thứ gì của mình, lại bị kẻ khác đối đãi như vậy, hắn không phẫn nộ, mới là kỳ quái.

Thương Khung không hề nhắc tới chuyện vừa rồi. Hắn xem như là hành động vô tâm của Mộc Nhai mà thôi, nhưng nếu lại làm ra hành vi lần này một lần nào nữa, sự nhẫn nại của hắn sẽ không chỉ có như vậy.

Không có lần sau. Nếu không dù là Mộc Nhai đi nữa, thì Thương Khung cũng sẽ không dễ dàng mà bỏ qua.

– Ngươi tìm ta, có chuyện gì?

Thương Khung vừa hỏi, Mộc Nhai mới nhớ tới mục đích đến đây, đem tầm mắt chuyển qua trên mặt Thương Khung, Mộc Nhai nói,

– Ta là tìm thế bá. Cha ta, mời hắn đến chỗ y, hình như là muốn nói, về việc phệ linh cổ.

– Cha ta đang ở Tĩnh Tâm các, hai ta cùng nhau đi đến đó thôi.

Thương khung rất nhanh liền đáp lại.

Tĩnh Tâm các, tên như ý nghĩa, chính là chỗ thanh tịnh. Nơi đó thực hẻo lánh, đến hạ nhân đi qua cũng đều không có. Được coi như là hình đường duy nhất, vì đó mà sử dụng. Nhưng nơi này, lại chuyên chuẩn bị để phạt người ở trong Ly gia.

Khác với từ đường, tuy là hình đường, lại không phải chuẩn bị để chuyên trừng phạt. Dù là Ly Lạc hay Mộc Nhai, cũng đều đã tới nơi này với mục đích, chính là cần sự thanh tịnh ở Tĩnh Tâm các mà thôi, khiến cho bọn hắn tâm vô tạp niệm, có thể bình tĩnh mà phân tích.

Thương Nhất Hoành đi Tĩnh Tâm các, cũng là không muốn bị người khác quấy rầy, để toàn tâm nghiên cứu phệ linh cổ.

Đề nghị muốn đi, nhưng Thương Khung lại vừa không động hya nhúc nhích. Mộc Nhai hiểu được ý tứ của hắn, nhìn thoáng qua mạn giường đã được che kín đến gắt gao. Mộc Nhai dẫn đầu mà đi ra ngoài trước, thấy Mộc Nhai đi rồi. Thương Khung cũng không kéo ra mạn giường mạn. Hắn chỉ nghiêng đầu nói với Lang Đại Bảo một câu rằng, hắn đi tìm Thương Nhất Hoành để Lang Đại Bảo ngủ tiếp trong chốc lát, tiếp theo cái gì cũng chưa nói tiếp liền rời khỏi.

Về phần người phía sau mạn giường vẫn đang che kín, hiện tại vốn đang mang bộ dáng gì, cũng không có kẻ nào biết.

……

Bên kia, Ẩm Mặc thư phòng.

Ly Hận Thiên nguyên bản nghĩ rằng, quyển bí tịch kia khẳng định sẽ giống hệt như tứ đại danh tác lưu truyền trong hậu thế sau này vậy, mà khi Phong Vô từ trong tay áo kia xuất ra một quyển vở còn dày không bằng quyển sách giáo khoa của thời hiện đại, cằm của y thiếu chút nữa bởi vì quá kinh ngạc mà rớt xuống.

Y thực hoài nghi, xem thứ này một lần, y thật sự liền có thể biến cường sao?

Có phải có chút giống như trò đùa hay không đây?

Nghi vấn này, vẫn liên tục xoay quanh ở trong đầu y cho đến khi y chân chính mở quyển bí tịch kia ra.

Nội dung bên trong, khiến y líu lưỡi, không phải như trên tivi hay chiếu mà nhìn thấy bí tích võ công gì cao siêu, hay có văn tự lãn hình vẽ miêu tả giải thích, mà là một đống một nùi văn tự dày đặc khó hiểu, không nhận ra lại cũng không hiểu lắm.

Ly Hận Thiên cau mày nghiên cứu gì đó ở bên trong. Khâm Mặc thấy vẻ mặt của y hoang mang, nhịn không được liền bật cười. Hắn thuận tay lấy đi bí tịch đang ở trong tay của nam nhân, tùy ý lật hai cái.

– Nếu ai cũng tùy tiện đều xem hiểu được mà nói, thì cái này đã không phải gọi là cái bí tịch gì nữa rồi.

Khâm Mặc vừa nói, nam nhân mới bừng tỉnh đại ngộ. Y nhớ rõ loại chuyện tu luyện này, cũng phải muốn dựa vào thiên phú. Tựa như Ly Lạc tuổi còn trẻ đã đạt thành tựu đạt đến tiên tôn. Lại có kẻ, dù đã trải qua tu luyện hao hết thời gian cả đời, cũng không thể nào thăng đến thiên sư. Đây là vấn đề liên quan đến thiên phú và tuệ căn.

Quyển bí tịch này, y cần phải chậm rãi lĩnh ngộ, từng chút một mà tìm hiểu thấu đáo, mỗi một chữ, cũng không thể hiểu sai được. Về phần y có thể tu luyện thành công còn tùy theo thời gian, nhìn xem y có thể từ trong bí tịch mà đọc tìm ra được gì đó không đã.

Có lẽ rất khó, nhưng mà nam nhân nóng lòng muốn thử.

Y không muốn hại người, cũng không muốn hấp thụ linh khí của người khác. Nhưng nếu cần phải làm như vậy, thì liền đừng bàn tới nữa.

Y rất muốn biến cường, từ khi bắt đầu bị mấy tên bạch nhãn lang kia đã thay nhau vũ nhục, Ly Hận Thiên đã muốn biến cường. Nhưng bất đắc dĩ là điều kiện cho phép để được làm thiên tiên kia, dù cho là có cái tâm nhiệt huyết kia, lại không có tài cán bởi vì vô lực. Nhưng bây giờ lại không giống nữa.

Y rốt cục cũng đã đợi được cơ hội này.

Giống như đang mơ vậy.

Về sau y sẽ lại không bị uy hiếp nữa, cũng không cần lại phải dựa vào người khác, y có năng lực bảo hộ bản thân, không hề chỉ là kẻ có chút thông minh chỉ có thể bị đùa giỡn, phải để bọn hắn lo lắng chu toàn cho y.

Y rốt cục đã có thể, đúng tình hợp lý mà có thể nói ‘không’.

Phong Vô đã khu trừ yêu lực ở trong thân thể của y. Thân thể của Ly Hận Thiên lại giống như trước đây, sẽ không còn cảm giác bị lạnh lẽo nữa, cũng không thể không chịu khống chế nổi mà hấp thu đi linh lực của kẻ khác nữa. Trừ phi y tu luyện thành công, nếu không tác dụng của cổ không gây ảnh hưởng lớn. Chính là im lặng ngủ đông ở trong thân thể của y. Phong Vô cũng nói giống như Thanh Long thạch vậy, cái loại chuyện linh lực bùng nổ cũng không dễ dàng xảy ra, mấy trăm năm mới có thể gặp được một lần. Cho nên khẳng định sẽ không nằm chung vào phương thức đã khởi động lại phệ linh cổ.

Ly Hận Thiên cảm thấy, như vậy đã không thể tốt hơn được nữa.

Liền tính y không tu luyện thành công đi nữa, cũng không có sơ hở gì.

Sau này, y sẽ không cần Khâm Mặc giống như bây giờ mà thường tới lui chỗ phòng ngủ mà thả ra linh lực để sưởi ấm cho y nữa. Y cầm lấy tay Khâm Mặc, nhưng linh lực của Khâm Mặc lại không bị giảm bớt. Như vậy, y mới xác nhận được, việc y thật sự sẽ không loạn hấp thu linh lực của kẻ khác nữa.

Khâm Mặc cũng thực kinh ngạc, nhưng mà nam nhân lại rất vui vẻ.

Quyển bí tịch mà Phong Vô để lại, loại cổ này tự nhiên y cũng không cần phải truất ra. Theo như lời của Phong Vô nói khi nãy, nếu không có Thương Nhất Hoành, thì y sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ rồi. Cho nên nam nhân mới có biểu hiện thành khẩn mà không biết phải cảm tạ ra sao. Y muốn nói cho Thương Nhất Hoành biết, y không cần cách truất phệ linh cổ ra nữa.

Sau khi nghe Ly Hận Thiên đem hết tất cả lời của Phong Vô nói trước đó mà thuật lại nguyên văn, Thương Nhất Hoành liền ‘chậc chậc’ mà lấy làm kỳ diệu. Tự đáy lòng của hắn, vì Ly Hận Thiên mà cảm thấy cao hứng, đồng thời hắn cũng tỏ vẻ muốn gặp Phong Vô một lần. Bất quá Ly Hận Thiên nói Phong Vô đã rời đi rồi, về sau nếu có cơ hội gặp lại thì sẽ nói sau.

Thương Nhất Hoành vui vẻ chấp nhận, nhưng hắn không biết, hắn và Phong Vô, căn bản không cơ hội gặp mặt.

Phong Vô yêu cầu, ngoại trừ chuyện về phệ linh cổ được nói ra ngoài, thì những chuyện khác nam nhân không thể nào để lộ ra cho bất kì kẻ nào biết được. Ly Hận Thiên thực hiểu rõ, cũng thề sẽ không nói cho bất cứ một ai biết được. Cho nên không có người nào có thể từ miệng y biết được quá khứ của Yêu Hoàng, còn có cái kẻ tên Thủy Ngân đã thành tiên kia…

Cùng với tiên nhân lưu lạc nhân gian này.

Trọn vẹn cả một ngày hôm nay, Ly Hận Thiên đều ở trong tình trạng hưng phấn mà vượt qua. Đối với việc y có thể tu luyện, Mộc Nhai thấy không sao cả, Khâm Mặc tỏ vẻ chúc mừng. Còn lại Văn Diệu vẫn một kiểu từ xưa đến giờ, chỉ cần y thích, đều tốt cả.

Về phần Ly Lạc, Ly Hận Thiên nghe nói, sáng sớm hắn liền đi ra ngoài, không có ở trong phủ, y chuẩn bị chờ đến khi Ly Lạc trở về, sẽ đem tin tức này nói cho hắn biết, dù sao cũng không cần sốt ruột.

Cho nên buổi tối, y ôm lấy quyển bí tịch, vô cùng cao hứng mà đi ngủ.

Y cảm thấy, đêm nay y có thể mơ thấy một giấc mộng đẹp rồi.

Y thực hưng phấn, nên vốn ngủ không được. Nhưng dù sao cũng đã thần kinh cũng đã phấn khởi một ngày rồi nên cũng đã mệt mỏi. Y nằm xuống không bao lâu, liền ngủ. Nam nhân đến nằm mơ, cũng đều suy nghĩ đến việc y biến cường tiếp theo…

Khi ngủ y vẫn còn luôn cười, đầu óc cũng không nghỉ ngơi, cho nên y ngủ thực không say, ngay sau khi có tiếng đập cửa thứ nhất vang lên, y lập tức liền tỉnh.

Tiếng động kia phát ra rất nhỏ, ngoại trừ Ly Hận Thiên ra, đến Vũ Quả cũng chưa nghe thấy. Vẻ mặt của nam nhân hiện lên hồ nghi bước xuống giường, đến quần áo y cũng chưa kịp khoác lên, thì đã đi mở cửa…

Đã canh giờ này rồi, sẽ là ai đến tìm đây?

Còn gõ cửa, lễ phép đến như vậy.

Tháo then cửa xuống, trong nháy mắt, cửa phòng mở ra, ánh trăng giống như đèn pha vậy, ánh sáng thong thả mà soi rọi vào, cũng giống như là kéo ra một dãy tơ lụa ánh sáng vậy.

Như một cảnh phim được quay chậm. Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt của y di chuyển từ dáng đứng của hai chân hơi hơi tách ra, đến y bào chỉnh tề của người nọ, lại đến đuôi tóc màu đen kia….

Từ dưới bóng tối, khuôn mặt người nọ, từng chút một hiện ra ở trong mắt của nam nhân.

Từ khi nhìn thấy đôi chân kia, y đã biết thân phận của người tới, chỉ là y không ngờ tới, vào canh giờ này, hắn sẽ tới nơi này…

Nam nhân ngốc lăn, đến chiếc miệng nhỏ, cũng bị ngây ngốc khẽ hé ra…

Bộ dáng thực ngốc.