Bị hành động của Khâm Mặc làm cho khiếp sợ, đến khuôn mặt y đang bị lạnh cũng đều quên, chờ đến khi Ly Hận Thiên phản ứng lại, Khâm Mặc đã trần như nhộng.

Tuy rằng đều là nam nhân, lại là nhi tử nhà mình, nhưng thân thể trần trụi của Khâm Mặc lại rất đẹp mắt. Ly Hận Thiên cơ hồ như là lập tức liền xoay đầu đi. Y tránh né ghê sợ gì đó vậy. Khâm Mặc lại không lưu tâm. Hắn tắt đi ánh nến liền trực tiếp bước lên trên giường.

Hắn xốc chăn của nam nhân lên. Một cỗ sóng nhiệt liền nghênh diện mà đến, trong phòng này lại đốt nhiều chậu than đến vậy, vốn đã đủ nóng, nam nhân vẫn còn được che bởi tấm chăn dày này. Lúc này so với mùa hè còn muốn nóng hơn rất nhiều lần, quả thực chính là một cái lồng hấp …

Khâm Mặc cảm thấy, nếu bản thân dù không mặc quần áo gì đi nữa, thì ngủ ở trên giường cũng sẽ không bị lạnh được.

Ly Hận Thiên vẫn kêu lạnh. Nhưng nhiệt độ cơ thể của y so với người thường chỉ là hơi thấp một chút mà thôi, cũng không phải lạnh giống như băng vậy. Từ bên ngoài nhìn vào, cái gì cũng đều đã được đại phu hoàn toàn kiểm tra không ra bất cứ dấu hiệu gì. Nhưng mà nam nhân này chính là không có cách nào kìm chế được thân thể lạnh run lên dù bản thân đang loại nhiệt độ mùa hè này..

– Lời mà ban ngày ta thốt ra cũng chỉ là nói đùa, nhàm chán không phải không có đùa vui. Ngươi cư nhiên coi là thật sao.

Mắt thấy Khâm Mặc thật sự chui vào trong, thân thể của Ly Hận Thiên chịu đựng không nổi mà vẫn đang ở trong trạng thái rét run, lập tức gấp gáp mà lùi thẳng về phía sau. Quả thực y vô cùng bị lạnh. Nhưng Khâm Mặc có làm như vậy cũng không giải quyết được cái gì cả. Trái lại còn có thể khiến y càng cảm thấy xấu hổ,

– Ta đều đã quen rồi. Qua vài canh giờ nữa liền bình thường lại mà thôi. Ngươi đừng lo lắng. Ta cũng không có bị chuyện gì to tát, còn có bảo vật làm ấm tay của ngươi có ở đây. Ngươi nên đi ngủ đi.

Thấy nam nhân mang theo một bộ dạng cố gắng trốn tránh, Khâm Mặc liền nhịn không được mà muốn cười. Chờ khi y đã nói ra lần thứ năm vẫn mang chung một ý nghĩa rằng, y vốn không có việc gì. Thì Khâm Mặc đã ở một bên gật gật đầu mà phụ họa theo y, ở một bên kéo y vào trong lòng hắn.

Khâm Mặc ở độ tuổi này, thật đúng là khoảng thời gian khí huyết phương cương. Ở ngay loại tình trạng mà nhiệt độ đang hạ thấp như y lại có một thân thể nóng ấm như hắn ôm vào lòng liền rất nhanh trở nên ấm áp. Trong chăn cảm giác có chút ẩm ướt, bất quá Ly Hận Thiên nhất thời vừa chạm vào thân thể của Khâm Mặc, nhiệt độ kia liền khiến cho y thoải mái đến mức nheo cả đôi mắt lại…

Y đã bắt đầu rét run, nhiệt độ này khiến Ly Hận Thiên thực thích.

Nhưng y vẫn còn đang do dự, thân thể y có thể cố cầm cự cho qua, miệng vẫn còn đang than thở y không cần Khâm Mặc giúp…

Khâm Mặc không lật tẩy, mặc cho y giống như tiểu thú mà ở trên vai hắn dụi dụi. Hắn biết nam nhân đang bắt đầu không thoải mái. Số lần y mở miệng nói chuyện càng ngày càng ít, răng nanh cũng có dấu hiệu run lên…

Cánh tay của Khâm Mặc lại bị siết chặt hơn một chút, nam nhân giống như níu chặt lấy cây cỏ để cứu mạng vậy, gắt gao vịn chặt lấy hắn. Không qua bao nhiêu lâu, bệnh trạng của Ly Hận Thiên liền hoàn toàn phát tác. Y dốc hết lực cắn chặt khớp hàm, nhưng Khâm Mặc vẫn có thể nghe thấy âm thanh va chạm răng nanh…

– Ngươi có khỏe không?

Lúc đầu, Ly Hận Thiên còn có thể lắc đầu. Tiếp sau đó lại mặc kệ Khâm Mặc có nói gì đi nữa, Ly Hận Thiên cũng không phản ứng. Lần đầu tiên, Khâm Mặc nhìn thấy nam nhân phát bệnh. Ngày trước, mỗi khi đến trời tối, sau khi nam nhân sẽ luôn kêu người mang chậu than vào bày tốt rồi, liền đuổi mọi người đi đóng kín cửa, y sẽ không cho bất kì kẻ nào tiến vào, cũng không cần ai hầu hạ…

Nay, nhìn thấy bộ dáng y phát bệnh, không kẻ nào mà không đau lòng, đâu phải ai cũng có ý chí sắt đá …

Khâm Mặc đã tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn cũng càng dùng sức ôm nam nhân sát vào thân thể mình. Nhưng tình trạng của Ly Hận Thiên chẳng những không có tốt lên, trái lại càng thêm nghiêm trọng…

Cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là cách tốt…

Khâm Mặc bắt đầu chà xát thân thể làm ấm y, giống như là đang giúp kẻ bị lạnh người bởi giá rét vậy. Giúp từ trong ra ngoài thân thể của Ly Hận Thiên mà xoa xoa. Tay hắn đều bị chà xát đến đỏ bừng. Nhưng Ly Hận Thiên vẫn như vậy, ép buộc một vòng Ly Hận Thiên vẫn không có đỡ hơn gì cả. Trái lại hắn lại ra một thân mồ hôi.

Hơn nữa nam nhân phát bệnh thực quấn người. Một tay hắn giơ lên kéo y ra, y liền chủ động nhúc nhích bám lại đây. Khâm Mặc muốn thoát ra khỏi y đúng là không dễ. Mỗi lần vừa mới kéo y xuống, Ly Hận Thiên lại liền giương cánh tay ra mà dựa lại đây…

Tựa như hài tử làm nũng.

Khâm Mặc bị y làm cho đến hô hấp cũng không ổn định. Hắn thật là mệt chết đi được. Một mạch quấn quýt như vậy, Khâm Mặc trực tiếp ngồi dậy, trừng mắt nhìn Ly Hận Thiên…

Vừa rời khỏi thân thể của Khâm Mặc, giống như là bị rớt xuống một vực thẳm sâu thăm thẳm vậy. Ly Hận Thiên lập tức tìm lại đây, y dường như giống với ấu thú mà muốn tìm kiếm mẫu thú vậy, nhắm mắt lại, mà xuất phát từ bản năng muốn dựa gần lại đây…

– Thật sự là lạnh đến như vậy sao?

Ly Hận Thiên ôm lấy thân trên của hắn. Khâm Mặc bắt lấy cằm của y mà nâng lên. Hắn nhìn thấy người mang theo đôi mắt đã khép lại một nửa này, nhíu mày lại, cả thân thể của y lạnh đến mức đôi môi luôn run rẩy, khiến cho người nhìn có loại cảm giác muốn cắn nuốt…

Không thể phủ nhận, nam nhân này, thật sự rất là câu nhân.

Trách không được, Mộc Nhai bị y ảnh hưởng mà tính tình trở nên càng ngày càng cổ quái…

Ngay cả hắn, cũng nhịn không được muốn nếm thử hương vị này…

– Ngươi biết rõ, để khiến thân thể nóng lên, cách nhanh nhất là gì sao?

Biểu tình luôn khép hờ mắt, Khâm Mặc nhìn kỹ gương mặt kia một chút cũng không có ý thức được tín hiệu nguy hiểm, thân thể của nam nhân như cũ mà dựa sát vào.

Hắn không đợi được đáp lời. Bởi vì lúc này Ly Hận Thiên giống như là đã mất đi toàn bộ cảm giác. Sau khi Khâm Mặc nhìn y một lúc lâu, tay buông xuống, tùy ý để nam nhân dựa sát lại đây, thân thể y hoàn toàn được hắn bao bọc lại…

Cằm của hắn đặt ở trên bả vai của nam nhân, Khâm Mặc nhìn thẳng về phía trước, cười nhạt mà nói,

– Cha, có muốn, Khâm Mặc đây giúp ngươi xua đi cái lạnh lẽo này hay không đây?

Khâm Mặc đột ngột và những điều thay đổi chủ ý.

Ý định ban đầu của hắn đến đây, vốn chỉ là muốn giúp đỡ Ly Hận Thiên một chút, dùng thân thể để sưởi ấm cũng không phải là do hắn ăn nói bừa bãi, muốn dùng để lừa nam nhân gì đó. Hắn là minh tôn. Hắn có thể làm trị liệu đơn giản. Hắn là muốn dùng linh lực giúp nam nhân xua đi lạnh lẽo. Nhưng mà vừa rồi hắn cũng đã thử, không có hiệu quả gì, nam nhân vẫn luôn lạnh.

Linh lực hoàn toàn thả ra. Dù là Ly Hận Thiên chạm đến bất kì chỗ nào trên thân thể hắn cũng đều sẽ cảm giác được ấm áp. Kết quả chỉ khiến cho Ly Hận Thiên càng muốn tới gần hắn mà thôi. Căn bản là trị được phần ngọn lại không chữa khỏi hẳn phần gốc.

Dù sao cũng đã như vậy, nam nhân lại mang theo một bộ dáng ngon miệng như vậy. Khâm Mặc đang muốn thử một loại cách khác xem sao vậy.

Không phải trị liệu, mà là khiến y quên đi cái rét lạnh này, cũng không còn nhớ tới thời gian được nữa…

Vừa rồi khi giúp y chà xát thân thể, quần áo của Ly Hận Thiên đã bị mở rộng không khác gì đã cởi sạch. Khâm Mặc kéo cổ ở sau gáy của y, trực tiếp đem nội sam từ trên lưng y lôi xuống. Có lẽ là không có quần áo nên cảm thấy lạnh, Ly Hận Thiên càng dùng sức ôm lấy Khâm Mặc. Khâm Mặc liền tự nhiên mà thản nhiên cười, tiếp theo vải vóc còn lại ở trên người của Ly Hận Thiên, bị lột xuống không còn một mảnh…

Phụ tử hai người, thẳng thắn chân thật mà gặp lại.

Hắn vốn chưa từng nghĩ muốn chạm vào Ly Hận Thiên. Nếu không thì lúc trước cũng sẽ không chỉ dùng tay giúp hắn. Khâm Mặc đối với nam nhân không có hứng thú gì cả. Mặc dù có một số thời điểm, nam nhân rất thú vị, khiến người nhìn nhịn không được muốn trêu cợt, nhưng mà y không hề hấp dẫn được hắn.

Huống chi, người này còn là cha hắn.

Cho nên, hắn không chạm vào y không phải bởi vì lo trái sợ phải cái đạo đức luân lý gì đó, mà đơn giản là hắn đối với Ly Hận Thiên không có cảm giác. Ngay cả khi cùng bọn hắn hợp mưu bắt cóc nam nhân từ chỗ của Thiết Lặc mang ra ngoài, cũng không có liên quan đến một chút tình cảm nào cả.

Ly Hận Thiên gả cho Thiết Lặc. Vì lo lắng, số lần gặp mặt của hắn và y cũng sẽ tự nhiên giảm đến mức đáng thương. Ngày sau Ly Hận Thiên khẳng định sẽ cùng với Thiết Lặc quay về Bắc Chiêu, thì cơ hội để hắn lấy lại quốc tỉ, liền càng thêm xa vời.

Tự đáy lòng Khâm Mặc không mong muốn hôn sự kia phát triển thuận lợi, cho nên hắn mới tham dự vào. Từ đầu đến giờ điều mà khiến cho Khâm Mặc suy nghĩ cũng không phải là nam nhân, mà là bởi chính vì bản thân hắn thôi.

Hành trình đến Đông Vạn, hắn có thể nói là kẻ ít động chạm vào nam nhân nhất. Thấy bọn hắn đều muốn tranh giành mà dây dưa với Ly Hận Thiên, Khâm Mặc liền chủ động tránh đi, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với quốc tỉ mà thôi…

Đương nhiên, khi đang nhìn thấy việc không thích nào đó, hắn vẫn sẽ đi theo mà giảo hợp đôi chút.

Nhưng điểm xuất phát vĩnh viễn đều không liên quan đến Ly Hận Thiên.

Bất quá ở trong lúc này đây, Khâm Mặc thật sự muốn thân cận nam nhân…

Muốn thử một lần, cảm thụ một chút, tư vị của người đã khiến Mộc Nhai phải điên cuồng.

Thân phận của y, Khâm Mặc không cần để ý tới.

Khâm Mặc thích từ phía sau ôm y, bởi vì hắn thích nhìn thấy dáng vẻ nam nhân quay đầu lại, khẩn trương bất lực nhìn lại, giống như hắn là cái cây duy nhất để y bám víu lại giữa dòng nước xiết này, cái loại cảm giác được tin cậy, bị dựa dẫm vô cùng không tệ …

Còn có đôi mắt bởi vì bị khi dễ mà phiếm hồng lên, ở trong loại thời điểm này, lại bày ra biểu tình như vậy thật sự có thể khơi lên dục vọng muốn chinh phục của nam nhân muốn được thỏa mãn….

Phía sau lưng là thân thể ấm áp, nhưng ở phía trước lại rất lạnh. Ly Hận Thiên muốn đi kéo chăn đắp lên, Khâm Mặc không có ngăn cản y, chỉ là trong nháy mắt thân thể y đang được chăn bao lấy, có bàn tay vươn ra bắt lấy gì đó ở giữa hai chân y…

Hai chân của Ly Hận Thiên lập tức khép chặt lại.

– Cha, ta sẽ làm cho ngươi thực ấm lên có được không. Đừng trốn, giao cho ta.

Khâm Mặc dụ dỗ lại khuyến khích, tiếp theo từng chút một mà tách ra hai đầu gối của nam nhân. Hắn cũng không có lập tức buông tay ra, mà là men theo đầu gối, một lần nữa sờ trở về chỗ ở giữa kia. Hắn chạm vào nam nhân đùi trong, thật mềm mại, một nơi thật non mịn.

Cũng là chỗ cực kì nhạy cảm mà chạm vào y liền không thể chịu nổi.

Từng có vài lần kinh nghiệm ngày trước, Khâm Mặc đối với thân thể của nam nhân đã rất hiểu rõ. Hàn rất nhanh khiến cho nam nhân tìm được cảm giác. Vật gì đó ở trong tay cũng chậm rãi có độ cứng, ở trong tình trạng thân thể cực kì lãnh lẽo lại dần dà nổi lên chút phản ứng. Nơi này có phản ứng trái lại không khiến cho Ly Hận Thiên không thoải mái. Y cố sức mà cuộn lại thân thể của mình, muốn ngăn cản đụng chạm của Khâm Mặc…

– Đừng nhúc nhích, lập tức tốt lên ngay thôi.

Cánh tay của Khâm Mặc ôm lấy eo của Ly Hận Thiên. Đầu gối của nam nhân đều chạm tới chiếc trán của y. Y cũng không thể từ ở trong lòng của Khâm Mặc mà giãy ra, cảm giác ở thân dưới lại càng ngày càng mãnh liệt, nhưng cảm giác lạnh lẽo lại không có giảm bớt…

Ly Hận Thiên thống khổ lắc đầu, chân ở trong chăn, khi thì bắt đầu cuộn tròn lại, khi thì buông ra, đến đầu ngón chân của y cũng đều bị cuộn tròn lại. Tấm chăn kia cũng bị y giẫm đến thất loạn bát tao, không còn có thể bao bọc thân thể kín đáo được nữa, lại lần nữa mà bại lộ ở trong không khí…

Lúc này y đã không kịp lại một lần nữa mà bao kín lại thân thể.

– Rất khó chịu…

Lòng bàn tay nóng ấm kia cầm lấy nam căn lạnh lẽo của y khiến y có cảm giác như đang bị băng cùng lửa dày vò vậy. Ly Hận Thiên muốn ngăn cản. Nhưng khi bàn tay y vừa chạm tới nhiệt độ của Khâm Mặc, y lại luyến tiếc buông ra. Y không có khí lực ngăn lại hắn, cũng quên mất mục đích ban đầu y đang chộp lấy giữ cổ tay của hắn…

Y thật sự rất cần mà tham luyến nhiệt độ thân thể của hắn.

– Nhịn một chút nữa thôi, rất nhanh liền sẽ được thư thái.

Khâm Mặc giống như dỗ hài tử vậy, mà nói với nam nhân. Có lẽ là phản ứng của thân thể có tác dụng khiến cảm quan của nam nhân khôi phục, nghe thấy lời Khâm Mặc nói. Y giống như xác nhận mà quay đầu lại nhìn. Khâm Mặc thích nhất là bộ dạng này của nam nhân, cũng đối với ánh mắt này, thật sự là không có sức chống cự…

Hắn nhanh chóng mà trực tiếp tiến tới mà hôn lên, ngậm đôi môi còn đang phát run kia nuốt vào trong miệng…

Ly Hận Thiên muốn trốn, nhưng lại bị Khâm Mặc dẫn dắt một chút, y lại rất nhanh trở về mà hôn đáp trả lại. Bởi vì y rất cần nhiệt độ của Khâm Mặc, y hận không thể hấp thụ hết toàn bộ nguồn nhiệt có được ở trên người của Khâm Mặc vào người y …

Cho nên Ly Hận Thiên hôn thực kịch liệt.

Hắn cũng không có cản trở. Tay của Khâm Mặc động càng ngày càng nhanh. Hai chân của nam nhân tách ra để ở hai bên hông, thân thể hoàn toàn mở rộng. Khâm Mặc càng thuận tiện cử động, tấm chăn bao bọc thân thể của nam nhân cũng từng chút một trượt xuống…

Cuối cùng, là hoàn toàn rớt xuống trên mặt đất.

Lộ ra hai thân thể đang chặt chẽ mật thiết mà hợp lại ở cùng một chỗ, còn có bộ dáng nam nhân tham lam đòi lấy…

Toàn bộ thân thể của y đều dán ở trên người của Khâm Mặc, bởi vì y đưa lưng về phía hắn, cho nên y thực dùng sức mà nghiêng đầu ra sau giữ vững lại, để hôn môi cùng với Khâm Mặc…

Tư thế thực vặn vẹo, nhưng nam nhân đành phải duy trì bộ dáng như vậy.

Nụ hôn càng thêm nồng nhiệt. Rốt cuộc thì nam nhân cũng cảm giác được ở chính trên người của y, bắt đầu nổi lên một chút nhiệt độ…

Đến từ giữa hai chân.

Đột nhiên, đầu của nam nhân khựng lại, môi và đầu lưỡi vừa cùng môi của Khâm Mặc tách ra, kéo theo một sợi nước miếng nhỏ trong suốt, sợi dây nhỏ chưa kịp bị cắt đứt, nam nhân liền ở trong tay của Khâm Mặc mà đạt tới cao trào…