Miệng của Ly Hận Thiên, là bị Thiết Lặc cắn đến thụ thương.

Lúc ấy gã căn bản không phải muốn cắn viên thang viên kia, gã cố ý làm ra một bộ dáng muốn hôn môi y cho bọn hắn xem. Thực chất, gã chỉ giống như là muốn trừng phạt mà hung hăng cắn y một ngụm.

Hành động này tuyệt đối không phải là đùa giỡn bình thường. Thiết Lặc ở trên môi dưới của y để lại một vết rách thật sâu. Y lau thật lâu, máu kia vẫn không ngừng rỉ ra.

Sau đó, y thật sự không có cách nào, mới liền đứng lên như vậy.

Miệng vết thương lại ở bên ngoài, trừ phi y ngậm toàn bộ môi dưới vào trong miệng. Nếu không, thì máu kia vẫn sẽ rỉ ra bên ngoài. Ly Hận Thiên đã tận lực không để cho bản thân thoạt nhìn lại chật vật như vậy. Nhưng sau khi y nhìn thấy Mộc Nhai thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Y đã biết, bộ dáng của y nhất định là vô cùng khó coi.

Y kiên trì vẫn không ở giữa đường mà trị thương, cũng không tìm đại phu đến. Mà là trở lại phòng, đến Vũ Quả cũng không kêu, tự mình thoa dược thật tốt mà Thất đã đưa cho y, tiếp theo y an vị ở vị trí chờ đến đen khi Thiết Lặc xuất hiện.

Y biết, đêm nay, Thiết Lặc sẽ tìm đến y mà ngả bài.

Ý tứ của Thiết Lặc, tất cả bọn họ đều hiểu rất rõ ràng.

Về phần kết quả của đêm nay, có thể toàn thân trở ra hay không, nam nhân không thể nắm chắc nhiều, nhưng mà y tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua.

Tâm tình đối với Thiết Lặc thực phức tạp, có áy náy, cũng có chột dạ, còn có cả lời muốn xin lỗi.

Sai là ở y, nhưng cái sai cũng đã đã làm rồi, bây giờ có hối tiếc cũng đã không làm nên chuyện gì nữa rồi. Bây giờ việc y phải làm, chỉ có thể là phải đối mặt.

Giờ khắc này, Ly Hận Thiên thần kỳ bình tĩnh. Y ở một bên ngồi, một bên hồi tưởng lại từng chuyện đã xảy ra mà sau khi đi vào thế giới này đi, nhớ lại một lần. Chờ đến khi y nhớ lại gần xong, Thiết Lặc cũng đã đến đây.

Nam nhân nhìn gã, không trốn cũng không hèn mọn. Miệng cua y đang bị thương, cho nên cười không nổi, nhưng thái độ của y cũng rất ôn hòa, y nhìn vào chiếc ghế dựa đối diện, đối với Thiết Lặc nói,

– Ngồi.

Thiết Lặc cũng không ngồi xuống. Gã trực tiếp đi đến trước mặt của nam nhân, vươn tay bắt lấy cằm của y, nhìn nhìn miệng vết thương đã không còn rỉ máu nữa mà xem thật kĩ, tiếp theo “chậc chậc” hai tiếng, nói ra một tiếng “đáng tiếc”, lại hỏi y “có phải đau lắm không…”

– Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, đa tạ Quốc Quân quan tâm,

Ly Hận Thiên nhẹ nhàng đẩy tay của Thiết Lặc ra. Cũng để Vũ Quả vì gã mà châm trà, chờ đến khi Vũ Quả đóng cửa rời đi. Không gian trong phòng đều để lại cho hai người họ, muốn nói chuyện, cũng đã có thể bắt đầu,

– Có gì cứ nói, không cần quanh co lòng vòng. Nói vậy, hôm nay Quốc Quân tới đây, là muốn cùng ta nói rõ ràng.

Thiết Lặc cũng không phủ nhận. Gã cười một chút phát ra hai tiếng trầm thấp, trái lại ngồi xuống ghế. Hai chân của gã xoay lại khoát lên nhau, mười ngón giao nhau, một bộ dáng điển hình của đế vương đi đàm phán. Gã liếc mắt một cái nhìn gương mặt tuyệt đối không có dấu hiệu lão hoá nào kia của Ly Hận Thiên, liền quay lại nhìn chằm chằm vào bàn tay của gã mà nói,

– Ta muốn nói gì, hẳn là ngươi hiểu rất rõ ràng, không có một nam nhân sẽ chịu được kẻ cùng chung chăn gối với mình lại bất trung.

Điểm ấy không cần nghi ngờ, đừng nói là Quốc Quân, ngay cả dân chúng tầm thường, cũng không có cách nào tiếp nhận được.

Y lại cho Thiết Lặc đội một cái nón xanh lớn đến như vậy, mặc kệ là có phải tự nguyện hoặc bị ép buộc hay không. Nhưng có một số việc, dù sao y cũng đã làm rồi.

Tỷ như nói là, việc ngày đó ở cùng Ly Lạc, không có người nào đến bắt buộc y cả, từ đầu tới cuối, đều là y cam tâm tình nguyện.

Y không có vì cần thiết phải giải vây cho bản thân mà nói dối hay giải thích. Ly Hận Thiên dám làm dám chịu.

– Ta chỉ có một con đường cho ngươi chọn. Đó chính là quay trở về Bắc Chiêu, từ đây về sau không cho phép gặp bọn hắn lần nào nữa, yên ổn an phận mà làm phi tử của ta.

Lúc này cuộc trò chuyện của hai người họ, đã không hề mang theo một chút tình cảm nào cả. Ngược lại có chút khi tức đàm phán trao đổi điều kiện, không có xúc động, chỉ có phân tích của lý trí cùng với ngôn từ cẩn thận.

Thiết Lặc nói, cho y một buổi tối dài đằng đẳng này mà suy nghĩ kĩ để lựa chọn, cuối cùng là ra một quyết định chính xác nhất. Bất quá, Ly Hận Thiên nghe gã nói như thế. Nhưng lại không có một chút cảm động đến rơi nước mắt hoặc là nói ra một hơi ý tứ thuận theo gã, trái lại lại là y nhẹ giọng thở dài…

Kết thúc vô cùng hoàn mĩ và tốt đẹp chỉ đều có thể tồn tại ở trong truyện cổ tích mà thôi. Trong thế giới hiện thực, đặc biệt kẻ lên mang theo một đống hỗn loạn phiền toái dính chặt ở trên người như y, thì ngay từ đầu Ly Hận Thiên đã không hi vọng gì nữa rồi.

– Nếu Quốc Quân đã thật sự bỏ qua chuyện cũ, thì sẽ không có yến hội ngày hôm nay. Ngươi nên biết, ta cũng không phải là một tiểu hài tử. Loại lời nói dối đến hoang đường này, vốn thật không có bất cứ ý nghĩa gì cả. Quốc Quân không ngại nói thẳng. Chuyện này, ngươi muốn ta phải trả giá bằng dạng đại giới nào đây.

Đầu tiên là Thiết Lặc đầu tiê nở nụ cười phát ra hai tiếng. Gã cảm thấy, người quá thông minh, cũng không phải là một chuyện gì tốt cả.

Khó có thể giả vờ hồ đồ là được, một bộ dáng ngây ngốc như vậy thì còn có thể trải qua nhiều ngày lành, y làm gì lại vội vã muốn biết như vậy, chẳng lẽ y càng thích sống trong lo lắng đề phòng sao…

Bất quá nếu Ly Hận Thiên đã hỏi, Thiết Lặc cũng không chuẩn bị sẽ lại thừa nước đục thả câu. Dù sao sớm hay muộn gì cũng là nói, đối với gã cũng sẽ không tạo nên ảnh hưởng gì.

– Cả đời này của ta, ta chán ghét nhất, chính là việc bị kẻ khác uy hiếp. Mấy tên nhi tử kia của ngươi hoàn toàn không biết trời cao đất rộng là gì, mà ngươi đây làm phụ thân lại không trách nhiệm để kết thúc mọi việc. Ta đây, rất thích ý thay ngươi dạy dỗ giáo huấn bọn hắn một chút, để cho bọn hắn hiểu được cái gì gọi là đúng mực, hiểu được cái gì gọi khiêm tốn, cũng biết rõ cách làm người đối nhân xử thế ra sao. Trong mắt của ta, không dung thứ nổi bất cứ một hạt cát nào cộm vào mắt ta. Chuyện quá khứ đến trước khi gặp ta, ta không cần biết đến cũng không để ý đến. Nhưng chỉ khi thứ đó đã thuộc về ta, ta sẽ không cho phép bất kì kẻ nào chạm vào, cho dù chỉ là mơ tưởng, một khi đã bị phản bội, thứ đó dù có yêu thích đến mấy, ta cũng liền lập tức vứt bỏ.

Thiết Lặc vẫn như trước nhìn hai bàn tay giao nhau của gã. Ngay từ đầu, gã đối với Ly Hận Thiên chỉ là hiếu kì. Nhưng mà gã lại phát hiện nam nhân này rất thú vị. Gã cũng từng nghĩ rằng nhất định sẽ phải đối xử tử tế với nam nhân này. Nếu có thể, thì gã sẽ khiến cho Ly Hận Thiên trở thành người hạnh phúc nhất trên toàn thế gian này.

Thiết Lặc vốn đã có quyết tâm, bằng không gã cũng sẽ không đem kim bài giao cho y. Nhưng mà, nam nhân này lại chạy đi, đến kim bài có thể bảo toàn mạng sống kia cũng chưa từng mang theo, ngay lập tức có thể thấy được, y đối với gã, bất quá cũng chỉ có như thế…

Ngay từ lúc bắt đầu, vốn chưa từng để ý tới.

Nam nhân này, từ đầu tới cuối vốn cũng chỉ là đang lợi dụng gã.

Thiết Lặc chỉ thích nữ nhân. Y vốn là tên nam nhân đầu tiên cũng là duy nhất khiến gã nảy sinh hứng thú. Nhưng gã lại không thể không nói ra, Ly Hận Thiên thật sự đã khiến gã thất vọng vô cùng…

Sự chờ mong ban đầu của gã đối với y đã biến mất hầu như không còn. Hứng thú của gã đối với y cũng như là ngọn lửa yếu ớt, càng lúc càng nhỏ gần như sắp tàn lụi vậy…

– Ô uế gì đó, ta sẽ không chấp nhất. Nhưng dù sao thứ này cũng đều là của ta, ta sẽ không để cho bất kì kẻ nào chiếm được tiện nghi. Ngay cả như vậy, không bằng, tự chính tay ta liền đem thứ này phá hủy, ai cũng không chiếm được. Ta còn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Ly Hận Thiên lẳng lặng nghe Thiết Lặc ra quyết định chân chính xử phạt vận mệnh của y. Bất quá có một chút y vẫn có thể khẳng định được, quả đúng là, Thiết Lặc sẽ không giết y.

Dù là bối cảnh của y ở Nam Triều, cộng thêm đám nhi tử của y, cũng đều là đối tượng mà Thiết Lặc phải kiêng kị.

Đây chính là sự bi ai của một kẻ làm vương giả, gã tất yếu phải cố kị rất nhiều thứ. Ngược lại, đám con của y lại sẽ không như vậy. Bọn hắn không hề có băn khoăn gì. Chỉ cần muốn, bọn hắn có thể làm bất cứ chuyện mà bọn hắn muốn làm.

– Ly Hận Thiên, ngươi là không phải đang nghĩ rằng, ta không dám giết ngươi sao?

Như là gã có thuật đọc tâm vậy, Ly Hận Thiên vừa định nói ra, Thiết Lặc liền hỏi một câu như vậy. Nam nhân nhịn không được mà nhìn về phía gã. Khi bốn mắt của hai người họ giao nhau, ánh mắt của Thiết Lặc liền nhìn thẳng vào nam nhân, mà gằn ra từng tiếng…

– Ngươi cho là, ta thật sự sẽ sợ bọn hắn, sẽ cố kị Nam Triều sao? Nay, Hoàng Thượng của các ngươi đều hoàn toàn bị Yêu Hoàng và Quỷ Vương làm cho sứt đầu mẻ trán. Ngươi cảm thấy hắn bây giờ sẽ còn có tâm tư mà đi bảo toàn mạng sống cho ngươi sao? Đương nhiên, ngươi cứ yên tâm đi. Ta vốn sẽ không giết ngươi. Dù sao người đã chết, thì lập tức sẽ không còn chơi được vui nữa. Ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy được, chỉ cần giữ lại một hơi là đủ rồi.

Ly Hận Thiên từ trong cặp con ngươi màu đỏ ở trong đôi mắt gần ngay trước mặt mình mình kia liền nhìn thấy được sự miệt thị nực cười cùng khinh thường thẳng thắn. Thiết Lặc không có hù dọa y. Gã nói được, chắc chắn sẽ làm được. Ly Hận Thiên hoàn toàn không có lý do nào mà không tin tưởng cả.

Y không nghĩ rằng, sau khi cùng Thiết Lặc thành thân đến nay, đây được coi là lần thứ hai, cũng sẽ là lần duy nhất mà cả hai đều ở một mình mà chung một chỗ, tâm bình khí hòa mà nói chuyện với nhau, nhưng lại là bởi vì loại chuyện này. Xem ra, y cùng với Thiết Lặc, thật sự là không có gì duyên phận…

– Thiết Lặc, dù là sớm hay đã muộn rồi, thì ta đều phải nên nói một tiếng xin lỗi với ngươi. Có một số việc, ta cũng vô lực mà ngăn cản nó phát sinh. Bất quá, nếu ngươi có thể tin tưởng, thì việc ngày ấy ở trong kiệu, ta và ngươi nói chuyện, tuyệt đối ta đây không nói ra một câu giả dối nào cả. Ta thật sự có nghĩ tới, sẽ cùng ngươi ở chung một chỗ, ta đã thử tiếp nhận ngươi. Bất quá… Tạo hóa trêu người. Ngươi thất vọng, đồng dạng, ta cũng như vậy.

Lúc trước, y không có lợi thế, y chỉ có thể buông tay mà đổ một phát, y đang đánh cược, đồng thời, Ly Hận Thiên lại có hy vọng.

Nếu Thiết Lặc thật sự có thể dựa vào, thì y sẽ cùng gã quay trở về Bắc Chiêu, cũng sẽ thật sự lưu lại bên người của gã. Nếu như bằng không, thì y cũng đã nghĩ ra đối sách tốt rồi.

Ngay từ ban đầu, y liền đánh cược, cược Thiết Lặc sẽ tôn trọng ý muốn của y hoặc là muốn cưỡng bức y theo ý gã, hay không thôi. Đây là đánh cược nhân phẩm của Thiết Lặc. Tuy rằng lấy hạnh phúc làm tiền đặt cược là một điều kiện thực ngu xuẩn, nhưng việc này xảy ra ở loại tình huống này, Ly Hận Thiên vốn không có lựa chọn nào khác. Hơn nữa, y là nam nhân, làm việc không thể sợ đầu sợ đuôi. Vừa suy nghĩ ra, thì liền sẽ hành động, liều lĩnh buông tay mà đánh cược.

Phàm là nam nhân, đều có một vài phần quyết tâm dứt khoát, y cũng không ngoại lệ.

Chỉ là kết quả này, vốn không hề nghĩ ra, mà chính Ly Hận Thiên càng không thể nghĩ tới.

Cho nên, y cũng vẫn là thất vọng.

Không chỉ là đối với Thiết Lặc, mà còn có với chính bản thân y.

Y cùng với Thiết Lặc, chỉ có thể dừng lại ở đây.

Lúc bắt đầu vốn là một màn chờ mong tràn ngập hy vọng, thì kết thúc đổi lại là một dấu chấm tròn trĩnh, mọi hình vọng chờ mong đều vô tật mà lụi tàn.

Y sẽ không cùng gã đi Bắc Chiêu, tựa như quyết định lúc trước vậy. Thiết Lặc tuy là kẻ y đã chọn, nhưng gã vốn không phải là người như y mong muốn. Cho nên, y lại sẽ từ ở trong một màn bi kịch này, đi vào một màn thảm kịch khác.

– Ly Hận Thiên, ngươi biết rõ, từ đầu đến giờ ta muốn đối phó ngươi như thế nào sao?

Đôi mắt của Ly Hận Thiên chợt lóe mà qua ý tứ thất lạc, khiến cho tâm của Thiết Lặc bỗng rung động. Nam nhân chính là có loại mị lực như thế này, y không thể tính là người có cái gì được gọi là mỹ nhân nổi danh một phương, y cũng càng không xứng với danh xưng mỹ nhân thiên hạ đệ nhất. Nhưng chính là y lại có bản lĩnh khiến cho tốc độ đập của trái tim của con người ta lại một lần nữa đập nhanh hơn bình thường, liền tính toán không muốn bị hấp dẫn, cũng không có cách nào khống chế được.

Thiết Lặc đứng lên, gã kéo kéo chỉnh lại cổ áo của gã thật thẳng thớm. Gã vẫn duy trì nụ cười của mình, đi đến trước mặt Ly Hận Thiên.

– Ý muốn ban đầu của ta. Ngươi đã thích nam nhân như vậy, đến nhi tử thân sinh trưởng thành của mình, ngươi cũng có thể mở rộng chân mà câu dẫn. Ta đây liền thỏa mãn yêu cầu cầu này của ngươi, ta sẽ tìm mấy nam nhân mà hảo hảo hầu hạ ngươi. Tiếp theo đem ngươi ném đến bên ngoài Ly phủ, cho đám nhi tử bảo bối của ngươi đau lòng thương yêu ngươi. Sau đó, ta lại tự mình dẫn người đi đến Ly phủ đón ngươi mang về, lại vô cùng đau đớn mà vì ngươi nên phải lấy lại công đạo. Thuận tiện đem bí mật không thể nào cho kẻ khác biết kia, giữa ngươi và đám nhi tử của ngươi, lập tức chiêu cáo thiên hạ. Đương nhiên, ta sẽ nói là bọn hắn đã bắt buộc ngươi. Ngươi là nạn nhân bị buộc phải làm như vậy, còn các, con của ngươi là một đám cầm thú, ngay cả cha ruột của mình cũng không buông tha. Một kịch này diễn xong rồi, ta sẽ lại lấy lí do không muốn cho ngươi nhớ tới chuyện đau lòng cũ, mang ngươi quay trở về Bắc Chiêu. Bất quá hiện tại, ta đã thay đổi chủ ý.

Ly Hận Thiên từ trên mặt của Thiết Lặc đọc được tín hiệu nguy hiểm. Thiết Lặc đã bỏ mặc y, gã khinh thường chạm vào y. Nhưng mà bây giờ, Ly Hận Thiên cảm giác được sự chuyển biến rõ ràng của Thiết Lặc…

Y theo bản năng mà lui lại muốn trốn về phía sau. Chiếc ghế dựa ở phía sau vang lên một ‘chi dát’, do chân ghế bị kéo lê ma sát với mặt đất kéo theo một âm thanh cuối thật dài, nhưng lúc này Thiết Lặc đã nhanh nhẹn đi tới trước mặt của y…

– Xem ra, ta vẫn còn luyến tiếc để kẻ khác chạm vào ngươi, liền tính người vốn đã bị ô uế đi nữa. Chuyện này, ta lại chuẩn bị để tự tay mình động thủ. Làm sao đây, ngươi rất vui mừng sao? Bản quân vốn vẫn còn nguyện ý mà lâm hạnh ngươi.

Thiết Lặc vừa nói xong, động tác nhanh nhẹn mà choàng qua lưng mà bắt lấy eo của nam nhân, tiếp theo gã trực tiếp ấn y đè lên trên mặt bàn. Phát quan tinh xảo nặng nề ở trên đầu của nam nhân, liền ‘ầm’ một tiếng từ trên rớt xuống mặt đất, trong nháy mắt mái tóc dài liền bị xả ra buông xuống tán loạn, quần áo cũng đã bị Thiết Lặc từ giữa mà mở ra tìm kiếm…

– Kế hoạch không thay đổi. Chỉ là ta quyết định, sau khi trở lại Bắc Chiêu, ta sẽ không nuôi ngươi như giống như nuôi chó, mà ngươi vẫn sẽ làm một phi tử, có được quyền lợi của một phi tử nên có. Bởi vì ta chơi đùa ngươi vẫn chưa đủ, ta muốn hảo hảo đùa, để xem xem cái điệu bộ đáng hổ thẹn của ngươi, dù không thích cũng phải hầu hạ dưới thân ta. Tuy rằng ngươi thực bẩn, nhưng mà không phải vẫn có đầy kẻ đến thanh lâu mà tiêu tiền không ít cho kĩ nam kĩ nữ đã từng tiếp đãi qua không biết bao nhiêu người khách hay sao. Chỉ cần ả đó có đủ hương vị, thì liền sẽ có kẻ đem một đống ngân phiếu lớn ném đến trên người ả hay sao. Ngươi nói xem, có phải không?

Gã cư nhiên dùng kĩ nam kĩ nữ mà so sánh với y?!

Ly Hận Thiên vừa định tức giận. Thiết Lặc liền từ trên người y đem mặt gã tiến sát lại mặt y. Miệng vết thương vừa mới ngừng rỉ máu kia của y, lại một lần nữa bị Thiết Lặc cắn xé, xé rách, máu lại rỉ ra chảy dài xuống như trút xuống…