Edit by Hàn Vũ

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Quân Mặc Hàn nghe được lời Dạ Tinh, đôi mắt mỹ lệ mở ra, trong chốc lát, một cỗ hào quang hiện lên.Nhất cử nhất động của hắn đều mang phong thái mị hoặc khuynh thành.

Dạ Tinh nhìn vào kính, đem hết thảy đều nhìn rõ ràng. Cũng may hắn đi theo Quân thiếu nhiều năm như vậy, cũng không đến mức bị Quân thiếu làm kinh diễm đến mức thất thố.

Quân Mặc Hàn giống như có chút mệt mỏi, hắn duỗi tay thon dài như ngọc, vuốt mi tâm.

"Ừm."

Dạ Tinh không rõ ý tứ Quân thiếu nhà mình, âm thầm phỏng đoán.

"Quân thiếu, tôi thấy họ cũng là thuận đường, ngài có muốn dừng xe đưa họ một đoạn không?"

Quân Mặc Hàn lười biếng nhàn nhạt nói.

"Ừm."

Một chữ mang theo hững hờ, nhưng cũng xem như đồng ý.

Dạ Tinh vững vàng đem xe tấp vào ven đường. Hắn xuống xe, đi đến trước mặt Phong Tố Cẩn.

"Phong tiểu thư, Quân thiếu mời hai người lên xe, cho các cô đi nhờ một đoạn đường."

Phong Tố Cẩn sững sờ nhìn người trước mắt một chút, trí nhớ của cô rất tốt, hiển nhiên sẽ nhớ kỹ, đây chính là bảo tiêu của người đã cho cô mượn dù!Bất quá cô vẫn phải xác định một chút.

"Quân thiếu của anh là?"

Dạ Tinh làm một cái tư thế bung dù, Phong Tố Cẩn liền hiểu được.

Trước kia cô có chút tùy hứng, coi như hôm nay đen đủi, thôn Ly Tử còn cách một đoạn xa, cô có thể không để ý bản thân mình, nhưng cũng không thể không để ý em gái, cô liền gật đầu.

Trong xe, ở chỗ ngồi phía sau, Quân Mặc Hàn ngồi ở bên trái, Phong Tô Cẩn ngồi ở giữa, em gái ngồi bên cạnh cô. Cô dựa vào hắn rất gần, gần đến nỗi cô có thể nhận thấy được một loại khí tức thanh lãnh tối tăm như có như không của người bên cạnh. Loại khí tức này phảng phất có thể mê hoặc lòng người.

Phong Tố Cẩn nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát Quân Mặc Hàn. Cô muốn nói một tiếng cảm ơn, thế nhưng từ khi cô bước lên xe, hắn vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.

Cô chưa bao giờ thấy qua nam nhân nào đẹp như vậy, khuynh thế mê hoặc lòng người, thanh cao tuyệt mỹ. Cô còn nhớ rõ cặp mắt kia có thể khiến cho lòng người mê mẩn.Chỉ là chớp mắt một cái, Phong Tố Cẩn liền cúi đầu, không nhìn nữa.

Người càng đẹp thì càng không thể tới gần, cô biết rõ. Lại bởi vì trải qua chuyện của Lam Bắc Thần, cô cơ hồ không còn dám tin tưởng vào tình yêu nữa.

Lời nghị luận của mọi người tại quảng trường còn phảng phất bên tai.Cô sở dĩ không có bằng đại học, là bởi vì bị người khai trừ. Khi đó lòng của cô như bị thủng hàng trăm lỗ. Có lẽ trên người cô tỏa ra quá nhiều khí tức sa sút bi ai, để Quân Mặc Hàn cũng cảm nhận được.

Hắn từ từ mở mắt, thanh nhuận mở miệng nói.

"Cô gái nhỏ, còn khổ sở vì chuyện buổi trưa sao?"

Phong Tố Cẩn đột nhiên nghe thấy tiếng của nam nhân, thanh âm như đàn cổ, trầm thấp động lòng người. Đôi mắt thanh tịnh của cô lóe lên.

"Tôi không phải là cô gái nhỏ, năm nay tôi đã hai mươi ba, sang năm liền hai mươi bốn tuổi rồi."

"A?"

Quân Mặc Hàn hơi nhíu mi tâm, ngữ điệu có chút giương lên, càng trêu chọc lòng người.

Chẳng biết tại sao, Phong Tố Cẩn đột nhiên lại muốn giải thích nguyên nhân.

"Tôi không phải vì chuyện buổi trưa, tôi là bởi vì..."

"Chị, chị ơi...!"

Giọng nói hưng phấn của Phong Tố Phỉ đột nhiên vang lên, đánh gãy lời giải thích của cô.

Phong Tố Cẩn vừa nhìn rồi nói.

"Cảm ơn Quân thiếu, tôi đến nơi rồi."

Dạ Tinh cũng vừa lúc dừng xe.

Phong Tố Cẩn vừa muốn xuống xe, tay lại bị Quân Mặc Hàn giữ lại, loại cảm giác ôn nhuận phảng phất kia làm tim cô khẽ run động. Phong Tố Cẩn sững sờ nhìn hắn, chỉ thấy Quân Mặc Hàn cầm lấy cây bút trong túi âu phục, viết số điện thoại và tên của hắn vào lòng bàn tay cô.

"Tôi nghĩ cô sẽ cần giúp đỡ, khi đó hãy gọi đến số điện thoại này."

Phong Tố Cẩn còn đắm chìm trong cảm xúc vừa mới dấy lên, tựa hồ còn chưa có hoàn hồn. Dạ Tinh xuống xe, mở cửa cho họ.

Trước cửa xe, Dạ Tinh nói với Phong Tố Cẩn.

"Phong tiểu thư, cô tin tưởng Quân thiếu sẽ không sai. Quân thiếu không phải người mà Lam Bắc Thần kia có thể so sánh được."

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Vote chương để sớm có chương mới nha ♥