Edit by Sà

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Phong Tố Cẩn giải thích nói.

"Tôi nấu ăn được mười năm rồi! Tài nghệ đương nhiên là có thể."

Lúc trước Lam Bắc Thần thích ăn gì, cô đều sẽ nấu cho hắn.

Nghĩ đến Lam Bắc Thần, Phong Tố Cẩn hận không thể đánh chính mình vài cái, làm sao lại nghĩ tới hắn ta.

Phong Tố Cẩn dùng răng hung hăng cắn môi dưới của mình một cái, âm thầm cáu giận chính mình, làm bộ dáng ghét chính mình vô cùng.

Ánh mắt mỹ lệ của Quân Mặc Hàn hiện lên vài tia u ám, duỗi tay khẽ vuốt cánh môi của Phong Tố Cẩn.

"Đừng tự cắn chính mình, làm sao lại gây khó dễ với bản thân như thế."

Phong Tố Cẩn nghe Quân Mặc Hàn quan tâm nói, trong lòng trở nên ấm áp.

...

Lam gia.

Sau khi Lam Bắc Thần trở về, hắn ta ở trong thư phòng xét duyệt một ít văn kiện quan trọng.

Hiện giờ Liễu Thi Nhã đang nằm viện, phần lớn thời gian hắn đều phải đến bệnh viện để làm bạn với cô ta, chỉ có thể bớt chút thời gian để giải quyết sự tình ở công ty.

Tập đoàn Lam thị lớn như vậy, con cái ưu tú ở Lam gia cũng không ít.

Nếu hắn ta muốn nắm được vị trí hiện tại của mình thì còn cần phải nỗ lực hơn nữa.

Hơn nữa trước kia hắn ta từ hôn với Phong gia đã làm cho trưởng bối trong nhà đều trở nên bất mãn.

Lúc trước là hắn ta chọn Phong Tố Cẩn, sau này lại khăng khăng cố chấp từ hôn với cô, lão gia tử đương nhiên bất mãn không ít.

Hiện giờ hắn cần phải nỗ lực gấp bội, hi vọng nếu như vậy, trong nhà có thể hài lòng với hắn.

Chỉ là khi xem đến văn kiện, Lam Bắc Thần sẽ không tự chủ được mà nhớ đến một màn buổi chiều đã nhìn thấy ở bệnh viện.

Chiếc xe kia xa hoa mà khiêm tốn đỗ ở trước cổng bệnh viện.

Thời điểm hắn ta đi qua trước xe, hắn ta nhìn thấy hai người trong xe đang ôm hôn nhau.

Hắn ta sẽ không để ý đến những việc này, nhưng khi hắn ta liếc mắt một cái, hắn ta liền nhận ra người con gái kia lại là Phong Tố Cẩn.

Hai người ở bên nhau hai năm, tuy hắn ta luôn hờ hững với cô, nhưng hắn ta cũng biết rõ dáng vẻ của Phong Tố Cẩn.

Người đàn ông kia lại đứng quay lưng về phía hắn ta, nên hắn ta không thể nhìn rõ được.

Chỉ trong nháy mắt, hắn ta cảm thấy ngực mình như bị siết lại.

Hắn ta chỉ nhìn khẽ qua, cười cười rồi rời đi.

Nhưng hiện giờ, hắn ta hậu tri hậu giác phát hiện, trong lòng hắn ta vô cùng khó chịu, dường như hắn ta nên làm cái gì đó.

Lam Bắc Thần suy nghĩ cẩn thận rõ ràng xong, hắn ta gọi điện thoại cho Phong Tố Cẩn.

Có điều gọi cuộc thứ nhất, đợi một hồi lâu cũng không có ai bắt máy.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Lam Bắc Thần mang theo chút lạnh lẽo, môi mỏng nhấp hơi khẩn trương, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn gọi điện thoại cho Phong Tố Cẩn nhưng chẳng có ai nhấc máy. Trước kia bất kể là như thế nào, một khi hắn ta đã gọi cho Phong Tố Cẩn thì cô sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để trả lời.

Đương nhiên, số lần hắn ta gọi cho Phong Tố Cẩn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lúc này đây hắn ta mới ý thức được, hắn ta đã đem Phong Tố Cẩn đẩy ra khỏi mình.

Đôi mắt thâm thúy của Lam Bắc Thần hiện lên một đạo hoảng hốt mê mang, dáng người thanh quý ưu nhã cũng trở nên mỏi mệt mà dựa vào lưng ghế phía sau.

Hắn ta suy nghĩ một hồi, đem điện thoại ném sang một bên, tiếp tục công việc bận rộn.

Cũng không biết qua bao lâu, Lam Bắc Thần đột nhiên nghĩ đến tin tức trước kia, hắn ta nhăn mày, thở dài.

Tóm lại, hắn ta vẫn là không muốn Phong Tố Cẩn đi nhầm đường.

Hắn ta lần nữa cầm lấy điện thoại, nhấn vào số điện thoại giống như ban nãy.

...

Chờ cơm nước xong, Phong Tố Cẩn trở về phòng nghỉ ngơi, mới vừa tắm rửa xong, không bao lâu cô lại nhận được điện thoại của Lam Bắc Thần.

Nhìn ba chữ Lam Bắc Thần này, trong lòng Phong Tố Cẩn khẽ nhảy dựng lên một cái, cảm thấy hơi đau.

Ở chung với nhau lâu như vậy, không chỉ riêng thói quen, khí tức của nhau cũng đã sớm trở nên quen thuộc.

Nhưng Lam Bắc Thần lại có thể không một chút lưu tình, không một chút do dự mà xoay người đi.

Nếu không phải chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà trải qua nhiều chuyện sinh tử như vậy, cô cũng sẽ không vội ép buộc bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Vote chương để sớm có chương mới nha ♥