Edit by Sà ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Quân Mặc Hàn biết nếu hắn nói nhiều như vậy, Phong Tố Cẩn trong chốc lát cũng không thể hiểu được tất cả.
Hắn sẽ cho cô thời gian để thích ứng.
Quân Mặc Hàn ở lại bệnh viện chăm sóc Phong Tố Cẩn mấy ngày, Phong Tố Cẩn nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của hắn, nhịn không được mà mở miệng nói.
"Quân tiên sinh, tôi muốn về nhà."
Kỳ thật trong lòng Phong Tố Cẩn chỉ là muốn để cho Quân Mặc Hàn về nhà nghỉ ngơi.
Cô biết nếu mình trực tiếp nói vậy, hắn chưa chắc đã đồng ý, hắn sẽ luôn lấy sức khoẻ của cô là việc chính.
Quân Mặc Hàn có thể săn sóc, lo lắng cho cô như vậy, cô cũng muốn làm một người vợ tốt, ít nhất là phải đền đáp được phần tình cảm của Quân Mặc Hàn.
Đôi mắt mỹ lệ của Quân Mặc Hàn hiện lên một tia kinh ngạc, hắn không nghĩ rằng Phong Tố Cẩn sẽ nói ra một câu như vậy.
Chữ "nhà" này quả thật nghe rất êm tai.
Hắn nhìn thật sâu vào Phong Tố Cẩn, đối diện với đáy mắt đáng thương của cô, cuối cùng vẫn cảm thấy mềm lòng.
Trưa hôm đó, Quân Mặc Hàn làm đơn xuất viện cho Phong Tố Cẩn.
Khâu Văn Tranh biết được việc Quân Mặc Hàn đưa Phong Tố Cẩn xuất viện, hắn đến trước một bước chờ ở cao ốc bệnh viện.
Nhìn thấy Quân Mặc Hàn đưa Phong Tố Cẩn đi ra ngoài, Khâu Văn Tranh nhịn không được trêu ghẹo nói.
"Rốt cuộc cũng tiễn cô đi được rồi, Đại Phật tổ. Cô không biết đâu, lúc cô ở bệnh viện, ngay cả viện trưởng của nơi này cũng đều không dám thở mạnh."
Ánh mắt Quân Mặc Hàn nhàn nhạt quét qua Khâu Văn Tranh, nhìn vẻ mặt của cậu ta, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.
Hắn không nói chuyện với Khâu Văn Tranh, ngược lại lại cúi đầu ôn hòa nói với Phong Tố Cẩn.
"Người này chính là Khâu Văn Tranh, là bạn từ nhỏ của anh, là bác sĩ."
Phong Tố Cẩn nhìn Khâu Văn Tranh rồi cười một cái.
"Xin chào, tôi tên là Phong Tố Cẩn."
"Chị dâu nhỏ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"
Nói rồi, Khâu Văn Tranh đưa bàn tay lên muốn bắt tay.
Phong Tố Cẩn cảm thấy sửng sốt, cũng lễ phép duỗi tay ra.
Đang định nắm lấy tay của Phong Tố Cẩn, Khâu Văn Tranh cảm giác nhiệt độ xung quanh mình như giảm xuống vài độ, ngay cả sống lưng của hắn cũng cảm thấy ớn lạnh.
Hắn vội vàng rụt tay lại, lúc này, cỗ hàn khí kia mới dần tan đi.
Bàn tay của Phong Tố Cẩn lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy Khâu Văn Tranh rụt tay của mình lại, cô ngẩn ra, đôi mắt trong veo trở nên bối rối, cảm thấy khó hiểu.
Quân Mặc Hàn lập tức nắm lấy bàn tay đang lơ lửng của Phong Tố Cẩn, nói.
"Không phải em nói muốn về nhà sao? Chúng ta về thôi."
"Này, chúng ta tốt xấu gì cũng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi chỉ cùng chị dâu nhỏ nói mấy câu, làm sao vậy?"
Sự chú ý của Phong Tố Cẩn hoàn toàn đặt vào bàn tay của Quân Mặc Hàn đang nắm lấy tay cô.
Tay hắn thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, hơn nữa tay còn mang theo nhiệt độ ấm áp, đôi lúc có thể truyền sang tay cô, còn có thể truyền đến trái tim cô nữa.
Quân Mặc Hàn nhìn Khâu Văn Tranh như vậy, cảm thấy đau đầu mà bất đắc dĩ nói.
"Muốn nói cái gì thì nói đi!"
Phong Tố Cẩn có thể cảm nhận được, quan hệ của Quân Mặc Hàn cùng với bác sĩ Khâu trước mặt thật sự rất tốt, cô chỉ cần nghe ngữ khí của bọn họ là có thể hiểu được.
Cho nên cô cũng nghiêm túc nhìn Khâu Văn Tranh, chờ xem hắn muốn nói cái gì.
Khâu Văn Tranh tiếp tục yêu cầu Quân Mặc Hàn.
"Tôi muốn nói riêng với chị dâu nhỏ mấy câu, cậu cho tôi vài phút, vài phút thôi."
Cuối cùng Quân Mặc Hàn cũng gật đầu, nói với Phong Tố Cẩn.
"Anh chờ em ở trên xe."
Phong Tố Cẩn gật đầu.
Nhìn thấy Quân Mặc Hàn rời đi, biểu tình trên mặt Khâu Văn Tranh cũng lập tức thu liễm lại, dáng vẻ mệt nhọc lúc nãy dường như đã biến mất không còn sót lại một chút gì.
Hắn đút tay vào túi quần, nghiêm túc nhìn Phong Tố Cẩn, nhíu mày nói.
"Phong tiểu thư, chắc là cô cũng biết rồi chứ?"
Thay đổi xưng hô mặc dù khiến cho Phong Tố Cẩn cảm thấy nghi hoặc, nhưng cô vẫn bình tĩnh mở miệng nói.
"Biết cái gì? Nếu như bác sĩ Khâu muốn nói chuyện với tôi, chắc chắn cũng sẽ nói cho tôi biết, đúng không?"
"Cô đúng là thông minh, cũng không biết cô dùng cách gì mà khiến cho cậu ấy đối xử tốt với cô như vậy! Cũng nhiều lần vì cô mà phá vỡ nguyên tắc của chính mình."
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Vote chương để sớm có chương mới nha ♥