Edit & beta by Link

Trong hoảng hốt, trước mắt Quân Mặc Hàn thoáng hiện lên tiếng súng, tiếng la hét đau đớn thê lương. Anh nhớ về lúc anh còn trong tuổi hồ đồ, trận lửa kia và cả đêm đầy máu tươi ấy.

Đêm hôm đó anh đã mất đi quá nhiều người bên cạnh, anh bị người che miệng lại, núp trong bóng tối đầy rẫy màu đỏ chứng kiến tất cả những thứ kia. Cha mẹ của anh chôn vùi nơi đó, vô số người thân của anh cũng chôn vùi ở nơi đó.

Còn cả những thuộc hạ bên cạnh cha, bọn họ đã từng thân thiết ôm anh, còn nói chờ anh trưởng thành cũng sẽ cống hiến cho anh.

Bọn họ còn nói lần sau nếu đi làm nhiệm vụ ở nước khác, bọn họ sẽ mang đồ ăn ngon cho anh.

Đêm hôm ấy, anh bị khí lạnh trong cơ thể của anh tới rào rạt, khí lạnh gần như che mất tất cả suy nghĩ của anh.

Anh nhìn ngọn lửa, ngửi mùi máu tươi, cả người đều lạnh thấu.

Loại khát vọng đối với người thân nhất, ký ức hai mươi năm trước cũng chưa từng phai nhạt, những đau đớn tối tăm kia vẫn khắc tận đáy lòng.

Phong Tố Cẩn đối mặt với ánh mắt của Quân Mặc Hàn, chợt giật mình. Cô phát hiện Quân Mặc Hàn bảo vệ cô khắp nơi, dùng sự ôn nhu của anh soi sáng cho cô nhưng thật ra trong lòng anh cũng có những đau đớn tăm tối kia nhỉ?

Trong chớp mắt này, cô nhìn thấy trong mắt anh có quá nhiều cảm xúc. Chẳng biết vì sao, chỉ nhìn như thế cô lại có cảm giác anh đau, cô cũng đau.

Phong Tố Cẩn ôm chặt lấy Quân Mặc Hàn, ôm thật chặt.

Giờ phút này, cô không nói gì cả nhưng trong lòng lại làm ra một quyết định. Đó chính là cô nhất định, nhất định phải cố gắng sống vui vẻ, cố gắng cười nhiều hơn. Cô phải dùng tư thái sáng tỏ của mình, cố gắng soi sáng cho trái tim của Quân Mặc Hàn.

Quân Mặc Hàn thở dài trong lòng, vừa rồi không khống chế tốt cảm xúc nên bị cô nhìn thấy.

"A Cẩn, có một số việc em sẽ biết. Bây giờ anh không nói chỉ là cảm thấy chuyện đó đối với em sẽ nguy hiểm."

Phong Tố Cẩn hít sâu một chút. Cô hiểu, vì mình không đủ mạnh, chưa đủ mạnh để có thể loại trừ nguy hiểm.

Cho dù Quân tiên sinh nhà cô đi con đường nguy hiểm cỡ nào, cô cũng sẽ đi cùng anh.

Quân Mặc Hàn vỗ vai Phong Tố Cẩn: "Đi đi, cha đang chờ em."

Bây giờ Phong Diệc Việt đã chuyển từ phòng cấp cứu vào phòng hộ lý, Quân Mặc Hàn chỉ phòng cho Phong Tố Cẩn rồi mới đưa hoa trong tay cho Phong Tố Cẩn, để cô mang vào.

Phong Tố Cẩn trịnh trọng gật đầu, thuận theo hướng ngón tay của Quân Mặc Hàn, đi vào cánh cửa kia.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười rồi mới một tay cầm hoa, một tay đẩy cửa ra.

Sau khi vào cửa, cô nhìn thấy cha đang ngồi trên giường. Cái nhìn kia vẫn yêu thương như cũ, năm tháng qua đi giống như chưa từng thay đổi thứ gì.

"Cẩn Nhi, con của cha."

Trong mắt Phong Diệc Việt run rẩy, từ ái bao dung như thế nhìn con gái của mình đã lớn thế rồi.

Lần trước nhìn thấy, cô vẫn còn là một cô bé con.

Tay Phong Diệc Việt run rẩy, cũng không nhịn được muốn vươn ra sờ mặt con gái.

Phong Tố Cẩn cố gắng mỉm cười, nhưng sao ánh mắt cô lại cay như thế. Cô không muốn khóc, không muốn cha đau lòng.

Cô chịu đựng đôi mắt đau đớn, bước chân nặng nề đi đến trước giường bệnh của cha: "Cha."

"Ngoan, bé ngoan."

Phong Diệc Việt run rẩy vươn tay. Ông vừa tỉnh lại sau nhiều năm ngủ say, ngón tay vẫn còn hơi không gọn gàng nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ông đưa tay xoa đầu Phong Tố Cẩn.

"Đã lớn thế này rồi à, cha có lỗi với con."

Ánh mắt Phong Diệc Việt từ ái nhưng cũng áy náy giống như biết hết mọi thứ. Trong mắt ông không hề che giấu tình thương của cha, trong bao la mang theo đau đớn tinh tế.

Chỉ cần là cha mẹ có năng lực thì cũng không muốn con mình chịu bất kỳ khổ sở nào.