Editor:

Bên ngoài gió thổi lạnh lẽo, những chiếc lá ở quảng trường cũng bắt đầu rơi xuống, mang theo cảm giác cô đơn giữa ngày mùa thu.

Phong Tố Cẩn siết chặt quần áo trên người, bất luận là xuân hạ thu đông, nội tâm của cô đều không ấm áp.

Dù vậy, cô thật sự thấy thích mùa thu, giữa trái tim của cô và cảnh sắc luôn có nét tương đồng.

Thời gian này là lúc mọi người bắt đầu làm việc, trên quảng trường cũng đang phát những tin tức mới.

"Phong tiểu thư bị từ hôn, vào quán bar để khiêu vũ... Hoàn toàn không màng đến thân phận, hành động phóng đãng... Cùng người đàn ông vô danh qua đêm ở khách sạn.."

Tin tức đang phát còn kèm thêm hình ảnh, chính là video lúc cô khiêu vũ ở quán bar vào tối qua.

Phóng viên giải trí ở Bắc Quyền Thành chỉ căn cứ vào các tin đồn thất thiệt mà bắt đầu trắng trợn tùy tý đưa tin, tất cả cũng chỉ để thu hút sự chú ý của mọi người.

Chỉ là họ không nghĩ rằng, tất cả những tin tức chỉ trích như vậy, đều như một chậu nước lạnh đổ lên người Phong Tố Cẩn.

Làm cả người cô đều trở nên lạnh đến thấu xương.

Không... Không phải như thế, hoàn toàn không phải như vậy.

Cô chỉ là muốn kiếm tiền, chỉ muốn cứu cha cô.

Vì cái gì mà những người này luôn tính toán, không buông tha cho cô?

Phong Tố Cẩn đã trải qua rất nhiều điều, cô biết rằng dù cô có nói lý lẽ, có nói sự thật đi chăng nữa, người khác cũng không tin cô.

Năm đó, vào thời điểm cô đang học đại học, cô đã hiểu rằng, sự thật đều nằm ở trong tay những kẻ có tiền, có quyền.

"Thật là không nghĩ tới a! Phong tiểu thư lại trở nên sa đọa như vậy."

"Lam thiếu không cần cô ta, có khi cô ta lại đang nghĩ luẩn quẩn trong đầu."

"Tôi thấy thật may mắn khi Lam thiếu không chọn vị Phong tiểu thư này. Thật là, cô ta không hề xứng với thiếu gia của chúng ta."

"Nghe nói, Lam thiếu bây giờ đang ở bên Liễu Thi Nhã."

"A, Liễu Thi Nhã sao? Chính là cái người đại minh tinh quốc tế, không ngờ cô ấy cuối cùng cũng đã trở lại."

"Cô ấy cùng Lam thiếu của chúng ta vô cùng xứng đôi, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không ngần ngại mà bỏ Phong Tố Cẩn, lựa chọn Liễu Thi Nhã."

Phong Tố Cẩn nghe những lời này, không tự chủ được mà nghĩ đến những lời Lam Bắc Thần đã nói ngày hôm đó.

Lam Bắc Thần cũng nói những lời như thế, ý của hắn chính là, cô so ra còn kém Liễu Thi Nhã, ai rồi cũng sẽ lựa chọn cô ta.

Phong Tố Cẩn sắc mặt có chút tái nhợt, cô bước nhanh hơn, muốn rời khỏi nơi này.

Chỉ là cô càng muốn rời đi, càng khiến người khác nhận ra cô.

"A, đây không phải là Phong Tố Cẩn sao?"

Nghe được giọng nói này, Phong Tố Cẩn liền biết là ai, chính là tiểu thư của Tống gia – Tống Thu Doãn.

Phong Tố Cẩn không muốn quan tâm đến cô ta, tiếp tục tiến về phía trước, nhưng Tống Thu Doãn lại chẳng hề bỏ qua cho cô.

"Phong Tố Cẩn, cô có gan làm việc này, vậy mà không dám đối mặt với người quen sao?"

"Cái người khiêu vũ trên tin tức kia hoá ra lại chính là cô thật, ngay cả quần áo cũng không cần thay. Chậc, cô quả thật là bần hèn từ trong xương cốt!"

"A, đúng rồi, lúc trước Lam Bắc Thần để cô bên người không phải vì cô sạch sẽ sao? Tôi lại chẳng thấy cô sạch sẽ ở chỗ nào."

Phong Tố Cẩn nghe những lời châm chọc như vậy, quay đầu nhìn trừng trừng vào Tống Thu Doãn, ánh mắt đều đã mang theo hàn khí.

Tống Thu Doãn bị Phong Tố Cẩn nhìn chằm chằm như vậy, không biết vì sao trong lòng lại có chút hoảng hốt, nhưng nghĩ lại có lẽ chỉ là tưởng tượng, cô liền cảm thấy không có gì phải sợ.

"Phong Tố Cẩn, chẳng lẽ tôi chỉ nói vài câu thật tình, cô lại muốn động thủ với tôi sao? A, cô cũng đừng quên, tôi là đại tiểu thư quang minh chính đại của Tống gia, không phải là người mà cô có thể so sánh, cô ở Phong gia cũng chẳng bằng một con cờ."

Phong Tố Cẩn biết Tống Thu Doãn nói rất đúng, đứng sau lưng Tống gia chính là Mễ gia, Phong gia bây giờ không thể cùng Mễ gia đối đầu.

Cô vẫn luôn biết rằng trong lúc này, quan hệ là lợi hại nhất. Trước kia đối mặt với một Tống Thu Doãn luôn khiêu khích và châm chọc, cô chỉ có chịu đựng mà để trong lòng.

Duy chỉ có hôm nay, cô thật sự không nghĩ đến việc nhẫn nhịn, bây giờ, cô còn cái gì để lo lắng và hoảng sợ chứ.

Phong Tố Cẩn nghiến răng một cái, tay duỗi ra, chỉ nghe "Ba!" một tiếng giòn vang, một cái tát hung hăng giáng trên mặt Tống Thu Doãn.