Tô Thiệp còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Lam Hi Thần đã có chút thô bạo giật lấy quần áo Kim Quang Dao trong tay Tô Thiệp.

"Ngươi đi xuống trước đi, ta vào gặp A Dao."

"Trạch Vu Quân." Tô Thiệp theo bản năng chặn lại Lam Hi Thần, cho dù trong lòng hối hận mình nhanh nhẩu đoảng cũng phải căng da đầu hứng chịu ánh mắt đầy địch ý của Lam Hi Thần: "Liễm Phương Tôn mấy ngày trước phát sốt nhẹ, hiện tại còn cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

Trạch Vu Quân được xưng đệ nhất công tử thế gia, vậy mà lại làm ra hành động giật quần áo bẩn, thấy thế nào cũng không bình thường.

Tô Thiệp cũng không tiện đòi Lam Hi Thần quần áo của Kim Quang Dao, chỉ đặt ánh mắt lên quần áo, hy vọng Lam Hi Thần có thể hiểu dụng ý của mình.

Nhưng mà Lam Hi Thần không những không hiểu, ngược lại càng thêm hiểu lầm, tay siết chặt quần áo của Kim Quang Dao không bỏ, ngữ khí cứng đờ: "A Dao sinh bệnh ta sẽ chiếu cố, nơi này không cần ngươi, trở về đi."

Lam Hi Thần cảm giác ngực mình nóng bừng.

Sau khi y tới Kim Lân Đài, từ trong miệng môn sinh Kim gia mới biết trên hội Thanh Đàm Kim Quang Dao đột nhiên đổ bệnh, hội Thanh Đàm bèn kết thúc sớm hai ngày.

Vì thế y lòng nóng như lửa đốt bước nhanh đến điện Phương Phỉ, vừa tới trước cửa điện liền thấy Tô Thiệp luôn làm bạn bên cạnh Kim Quang Dao kia đang cầm quần áo của Kim Quang Dao mê luyến ngửi, trong lòng ức chế không được tức giận Kim Quang Dao không phát hiện kẻ luôn đi theo mình lại sinh lòng gây rối với mình.

Kim Quang Dao cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cảm giác trong miệng vẫn còn vị thuốc đắng chát liền muốn xuống giường uống nước, không ngờ vừa đặt chân xuống lại không đứng vững, thân hình lảo đảo, cánh tay đụng vào hộp gỗ trên bàn bên mép giường.

Trong hộp gỗ chính là ngọc lệnh thông hành của Vân Thâm Bất Tri Xứ mà sau lần từ Bất Tịnh Thế trở về chưa từng đeo lại, hồi tưởng lại lời đối thoại khi đó vô tình nghe được, liền rất muốn hung hăng cười nhạo chính mình.

Lừa mình dối người, cho rằng chỉ cần bản thân che dấu đủ hoàn mỹ thì Lam Hi Thần liền sẽ hoàn toàn tin tưởng mình, hiện giờ một côn tự đập cho mình tỉnh lại, cũng coi như không thất bại đến quá chật vật.

Kim Quang Dao duỗi tay cầm lấy ngọc lệnh bài, nghĩ tìm thời gian trả lại cho Lam Hi Thần, khóe mắt liếc thấy có bóng người từ ngoài phòng vào, nhìn cũng không nhìn, tự nhiên mà hỏi: "Mẫn Thiện, sự vụ sau hội Thanh Đàm xử lý thế nào rồi?"

Kim Quang Dao không thấy đáp lại, cho rằng Tô Thiệp không nghe rõ, giương mắt định hỏi lại một lần, liền trông thấy Lam Hi Thần.

Tay cầm ngọc lệnh bài khựng một chút, nhanh chóng giấu ngọc lệnh bài vào trong tay áo, đồng thời phát hiện Lam Hi Thần đang cầm bộ quần áo hắn mới vừa thay, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.

"A Dao." Lam Hi Thần đứng cách đó không xa nhìn Kim Quang Dao, ánh mắt phức tạp đến đáng sợ.

Kim Quang Dao vờ như đã sớm biết Lam Hi Thần đến Kim Lân Đài, mỉm cười: "Nhị ca nhất định khát nước rồi, ngồi xuống uống chén trà đi."

Lam Hi Thần ngồi xuống, nhìn Kim Quang Dao đối diện nghiêm túc đun nước pha trà xong mới chậm rãi mở miệng: "Hội Thanh Đàm, A Dao...!có thuận lợi không? Nhị ca biết A Dao đổ bệnh ngay trong hội Thanh Đàm."

"Chỉ là cảm lạnh thôi, giờ đã ổn rồi." Kim Quang Dao đưa chén trà đến trước mặt Lam Hi Thần: "Bích Loa Xuân này không lâu trước đây đệ cố ý cho Mẫn Thiện mang từ Cô Tô tới, nhị ca nếm xem thế nào."

Lam Hi Thần vừa nghe đến "Mẫn Thiện" liền nghĩ đến hành động của Tô Thiệp ngoài phòng ban nãy, trong lòng liền khó chịu: "A Dao, Tô công tử kia, không thể không phòng."

Động tác bưng trà của Kim Quang Dao dừng lại, chậm rãi buông chén trà, đôi tay rũ xuống, giương mắt nhìn Lam Hi Thần: "Nhị ca, nếu một người tuyệt đối tín nhiệm huynh, thì huynh, cũng sẽ phòng bị người đó sao?" Bàn tay Kim Quang Dao đang rũ xuống không tự giác nắm chặt vạt áo của mình.

Hắn không biết trong lòng mình đang căng thẳng hay sợ hãi, căng thẳng Lam Hi Thần "sẽ không", sợ hãi Lam Hi Thần "sẽ".

"A Dao làm sao biết Tô công tử là tuyệt đối trung thành tín nhiệm A Dao?" Lam Hi Thần hỏi lại.

Kim Quang Dao rũ mắt che dấu mất mát và khổ sở trong lòng, cười kiên định trả lời Lam Hi Thần: "Mẫn Thiện trung thành với ta, là người vào thời khắc nguy hiểm có thể vì ta mà từ bỏ cả tính mạng của chính mình.

Hắn tin ta, bất luận thế nào hắn cũng chưa từng hoài nghi sự trân trọng ta dành cho hắn.

Ta tin hắn, sẽ không phòng bị hắn."

Trong phòng nháy mắt lâm vào trầm mặc, Kim Quang Dao hoàn toàn không muốn phẩm trà nữa liền uống sạch chỗ trà nguội trong ly, chậm rãi thở ra một hơi, sau đó lấy trong tay áo ra ngọc lệnh thông hành của Vân Thâm Bất Tri Xứ, hai tay nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Lam Hi Thần.

Thân thể Lam Hi Thần đột nhiên cứng đờ, ánh mắt thẫn thờ nhìn Kim Quang Dao.

"Nhị ca, hiện giờ ta làm tông chủ Kim gia, công việc bận rộn, gần như không có thời gian rảnh, ngọc lệnh thông hành này ta thật sự rất ít có cơ hội dùng đến, nhị ca vẫn nên lấy lại đi."

"..."

"Huống hồ ngọc lệnh bài này quá quý trọng." Kim Quang Dao nói xong liền đứng dậy chắp tay với Lam Hi Thần: "Nhị ca, tam đệ cảm thấy có chút mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước, nhị ca xin cứ tự nhiên."

Lam Hi Thần muốn nói thêm, Kim Quang Dao đã xoay người vào phòng trong.

Lam Hi Thần không gọi lại Kim Quang Dao, chỉ cúi đầu nhìn ngọc lệnh thông hành bị trả về trên bàn trà, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Lâu đến mức ly Bích Loa Xuân trước mặt đã lạnh ngắt, mới trầm mặc cầm lấy ngọc lệnh thông hành, thật cẩn thận cất vào trong tay áo.

"A Dao chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn...!Nhị ca cáo từ trước." Giọng Lam Hi Thần rất nhẹ, nhưng y biết Kim Quang Dao chưa ngủ, ắt hẳn có thể nghe được lời y nói.

Y gấp chỉnh tề bộ quần áo của Kim Quang Dao trong tay mình, lại theo khuôn phép cũ ra ngoài bằng cửa sau điện Phương Phỉ.

Mà Tô Thiệp đang đứng ngoài điện hầu, thấy y ra liền hành lễ với y.

"A Dao đã nghỉ ngơi, chờ Liễm Phương Tôn tỉnh dậy thì nói với đệ ấy một tiếng, Lam tông chủ không tiện quấy rầy, cáo từ trước." Lam Hi Thần cắn chặt ba chữ "Lam tông chủ", nói xong liền rời đi.

Tô Thiệp nhìn dáng vẻ Lam Hi Thần phiêu bồng nhược tiên, trong lòng lại ôm bộ quần áo của Kim Quang Dao, muốn nói lại thôi..