Bên tai vang lên ầm ầm, tầm mắt choáng váng, mơ hồ có thể thấy vài điểm đen trôi nổi trước mắt.

Đây là những gì Kim Quang Dao có thể miêu tả về tình trạng của mình lúc này.

"Kim công tử, Kim công tử..." Không biết qua bao lâu, một tiếng gọi vội vàng truyền vào tai Kim Quang Dao, thanh âm mang cho hắn cảm giác quen thuộc.

Kim Quang Dao cố sức mà mở to mắt nhìn, chỉ thấy một nữ tử mặc quần áo màu trắng, tay áo thêu hoa vàng đang sốt ruột nhìn chằm chằm hắn.

Kim Quang Dao nghĩ thầm, không phải mình đã bị Sóc Nguyệt của Lam Hi Thần xuyên tim sau đó bị Nhiếp Minh Quyết bóp gãy cổ, kết thúc sinh mệnh trong miếu Quan Âm rồi sao? Sao bây giờ vẫn còn nằm mơ?

"Kim công tử! Huynh tỉnh rồi!" Nữ tử mừng rỡ nói.

Kim Quang Dao nỗ lực mở to đôi mắt, tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng.

Lúc gương mặt ưa nhìn của nữ tử chiếu vào mắt, ánh mắt Kim Quang Dao cũng hoảng loạn lên.

"...!A Tố?" Kim Quang Dao không xác định nhỏ giọng gọi, như là sợ người trước mắt đây chỉ là ảo giác của mình, chỉ cần nói chuyện lớn tiếng một chút sẽ dọa chạy người ta.

Tần Tố lắp bắp kinh hãi, vội vã rút tay đang đỡ Kim Quang Dao lại, gương mặt ửng đỏ ngượng ngùng: "Kim công tử, chúng ta...!chúng ta còn chưa thân đến mức...!có thể gọi tên..."

Kim Quang Dao sửng sốt.

Hắn bình tĩnh ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên cỏ trong hoa viên, trên người mặc quần áo của môn sinh Kim gia.

Khung cảnh quen thuộc này Kim Quang Dao vẫn còn nhớ rõ, đó là lần thứ ba hắn và Tần Tố gặp nhau.

"Tần cô nương, là tại hạ thất lễ." Kim Quang Dao ho nhẹ một tiếng, hơi hơi mỉm cười với Tần Tố, sau đó nói ra lời năm đó đã nói: "Kim mỗ chỉ là có chút mệt nhọc, liền nghỉ ngơi ở chỗ này một hồi, không biết Tần cô nương vì sao lại tới đây?"

Tần Tố thẹn thùng cười nói: "Phụ thân và tông chủ thương lượng chuyện quan trọng, ta nhàm chán liền tới hoa viên đi dạo, không ngờ thấy Kim công tử nằm im trên cỏ không nhúc nhích mới giật mình." Phản ứng của Tần Tố cũng trùng khớp với trí nhớ của Kim Quang Dao.

Kim Quang Dao cười khẽ.

Hắn không biết mình đang ở trong mộng, hay là tất cả những gì diễn ra trong miếu Quan Âm lúc trước mới là một giấc mơ: "Tần cô nương, cô có sẵn lòng tán gẫu với ta một chút không?"

Kim Quang Dao cố ý vô tình dụ Tần Tố nói ra, phát hiện theo ký ức, đây là thời điểm ba năm sau khi hắn giết Ôn Nhược Hàn nhận tổ quy tông, khi đó hắn mới quen biết Tần Tố không lâu.

Kim Quang Dao nhìn nơi mình vừa mới nằm, nhiệt độ còn phảng phất nơi đó dường như muốn nói cho Kim Quang Dao cái gì, ánh mắt hắn dần trầm xuống.

Xem ra là hồn phách của mình quay về quá khứ, Kim Quang Dao nghĩ thầm, cười trào phúng.

Có điều, cũng tốt, mình đã trở về quá khứ, vậy mình sẽ tự tay thay đổi mệnh số sau này.

Tần Tố là muội muội ruột của hắn, việc đầu tiên hắn phải làm, chính là khiến mình và Tần Tố không yêu nhau thành thân.

Vì thế, Kim Quang Dao bắt đầu cố ý vô tình giữ khoảng cách nhất định với Tần Tố.

Tuy hắn vẫn rất cảm kích Tần Tố không ngại thân thế của hắn mà đặt hắn trong lòng, nhưng hắn có thể làm, chỉ là không thể thành thân với Tần Tố.

Tần Tố cảm nhận được Kim Quang Dao âm thầm xa cách mình liền rất thương tâm, sau một lần tổ chức tộc yến kết thúc lén ngăn cản Kim Quang Dao đang định đi về, hốc mắt ướt át hỏi: "Kim công tử, đã có người thương rồi sao?"

Kim Quang Dao thở dài, thật lâu không nói.

"...!Phải." Cuối cùng khi Tần Tố sắp rơi nước mắt, Kim Quang Dao mới nói.

Bảo hắn đã không còn cảm tình với Tần Tố là giả, nhưng hắn có thể làm, chính là khiến Tần Tố hết hy vọng, hai người từ đây mỗi người một hướng.

Tần Tố nhanh chóng chớp chớp mắt nuốt nước mắt lại, sau đó cười: "Ừm, vậy Tần Tố đây, không quấy rầy Kim công tử trở về nữa."

Kim Quang Dao cúi đầu, chắp tay khom lưng bái Tần Tố một bái: "Tần cô nương, bảo trọng."

Tần Tố vẫn cười, nhưng đã nhịn không được bật khóc, giơ ống tay áo che mặt xoay người, cũng không màng lễ nghi mà bỏ chạy.

Kim Quang Dao nghe tiếng bước chân của Tần Tố càng ngày càng xa, tâm tình nặng nề vẫn chưa bình ổn lại, ngực đột nhiên đau nhói, ép Kim Quang Dao ôm ngực khom lưng quỳ rạp xuống đất.

Đau quá! Kim Quang Dao cảm giác thân thể mình đau đớn như bị xé rách, lại giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt linh hồn của hắn, cuối cùng nhịn không được nức nở kêu lên đau đớn, ngã xuống đất ngất xỉu.

Chờ Kim Quang Dao tỉnh lại, bản thân đã nằm trên giường, một nha hoàn thấy hắn tỉnh liền vội vội vàng đi bẩm báo.

Kim Quang Dao muốn động đậy, lại phát hiện mình hoàn toàn không còn sức lực nhúc nhích.

Cảm giác linh hồn bị xé rách vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, Kim Quang Dao nhìn màn giường màu trắng trên đỉnh đầu, thật lâu sau vẫn không hoàn hồn..