Sau khi Trần Tiến bị bắt, cảnh sát liền khẩn trương tiến hành xét hỏi ngay.

Trong phỏng hỏi cung, Vương Các Đông ngồi ở giữa, bên cạnh là Lâm Kiệt và nhân viên ghi chép.

Vụ án này quá lớn, gây ra một đống phiền phức, lúc đầu Vương Các Đông còn bị tên hung thủ này làm cho tức sôi máu, anh vẫn nhớ như in mấy lần hắn chế nhạo "giám đốc Vương vô cùng lợi hại", anh phải đích thân hỏi cung.

Anh ngắm kĩ Trần Tiến, người này trông mặt già trước tuổi, tướng mạo xấu xí, nhưng đúng là một khuôn mặt bình thường, khuôn mặt này khi phạm tội hoàn toàn không hề gây chú ý. Nhưng ẩn dưới khuôn mặt bình thường này lại là một trái tim vô cùng tàn nhẫn, ba lần gây án trước đều giết hại cả nhà bị hại, thậm chí sau khi có lệnh truy nã khắp nơi, hắn vẫn mạo hiểm giết thêm một người.

Người này đã không thể còn dùng được từ điên cuồng để miêu tả, thực sự là biến thái!

Nhất là vẻ mặt như thể đang cười nhưng lại không cười của hắn ta, càng khiến Vương Các Đông nổi giận. Anh cau mày, vẻ ghê tởm, nói: "Trần Tiến, chúng tôi tìm anh quá vất vả!"

Trần Tiến nở nụ cười: "Màn kịch khi nãy của các anh thật độc đáo, tôi nghĩ mãi mới hiểu ra."

Vương Các Đông ho lên một tiếng, né tránh chủ đề này, nói: "Những việc khác sẽ hỏi sau, bây giờ chỉ cần anh khai ra một việc, đồng bọn của anh là ai?"

"Đồng bọn?" Trần Tiến tỏ ra rất bất ngờ, "Đồng bọn gì?"

"Đừng có giả vờ nữa, chúng tôi có chứng cứ rõ ràng, vụ án này ngoài anh ra, còn có một đồng phạm."

Trần Tiến lắc đầu: "Tôi nghĩ chắc chắn là các anh nhầm rồi, từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi, tôi đi đâu tìm ra một đồng bọn dám gây ra vụ án lớn như thế này?"

Lâm Kiệt quát: "Mẹ kiếp, thằng chết giẫm này, mày đừng có giả vờ nữa, mày biết đây là chỗ nào không? Mày định tự chuốc vạ vào thân hả?"

Trần Tiến nghiêm túc hỏi: "Ý anh là định dùng nhục hình để bức cung đúng không?"

Lâm Kiệt nhìn sang Vương Các Đông, không biết phải trả lời thế nào, làm gì có tên tội phạm nào dám hỏi thẳng như vậy.

Vương Các Đông đáp: "Chúng tôi nhất định sẽ có cách để anh phải khai ra, tốt nhất là anh nên chủ động."

"Ý anh là định dùng nhục hình để bức cung đúng không?" Trần Tiến vẫn tiếp tục hỏi một cách rất nghiêm túc.

Vương Các Đông dừng lại giây lát, trả lời thẳng: "Anh thông minh thật, bị anh nói đúng rồi đấy!"

Trần Tiến mỉm cười: "Các anh định đưa tôi ra tòa để xét xử, hay để tôi chết bất thường luôn trong nhà giam?"

Lâm Kiệt đáp: "Yên tâm đi, chưa từng có phạm nhân nào chết trong nhà giam chỗ chúng tôi, có điều anh vẫn nên hợp tác, nếu không sẽ cho anh nếm mùi đau khổ hơn là chết đấy."

Trần Tiến dường như đã có sự chuẩn bị kĩ lưỡng, lắc đầu: "Các anh không dám đâu."

Lâm Kiệt đứng dậy đi về phía anh ta: "Anh xem tôi dám hay không dám."

Vương Các Đông không hề ngăn lại, bây giờ việc quan trọng nhất đối với họ là xác định thông tin về tên đồng bọn còn lại, mà phải nhanh chóng xác định, vì tên đồng phạm đó rất có thể đã chạy trốn.

Trần Tiến nói: "Các anh đã tìm thấy chỗ ở của tôi chưa?"

Lâm Kiệt dừng bước, nói: "Tất nhiên là tìm thấy rồi."

"Thôi được, thế thì các anh đã lục soát toàn bộ vật chứng trong nhà tôi chưa?"

"Lắm lời!"

"Xem ra các anh vẫn chưa làm xong việc lục soát vật chứng, cũng đúng, bây giờ mới là buổi trưa, các anh tìm được chỗ ở của tôi chắc cũng mới chỉ vài tiếng đồng hồ. Nếu các anh không muốn tôi chết trong nhà giam, đề nghị các anh đừng dùng thủ đoạn đặc biệt đối với tôi, vì tôi là một bệnh nhân."

Vương Các Đông hơi cau mày: "Bệnh gì?"

Lâm Kiệt bật cười thành tiếng: "Bệnh thần kinh chứ gì."

Trần Tiến đáp: "Trong nhà tôi có hai quyển sổ khám bệnh, các anh sớm muộn cũng sẽ biết, một quyển ghi chép nội dung bác sĩ ở Mỹ khám bệnh cho tôi, một quyển là báo cáo chẩn đoán của bệnh viện ung bướu tỉnh. Tôi bị ung thư não, đã qua giai đoạn giữa, vẫn còn sống được khoảng nửa năm đến một năm nữa, có điều trong thời gian này nếu bị xuất huyết bên trong, tôi có thể chết bất cứ lúc nào." Trần Tiến cười nhạt, như thể đang kể về bệnh tình của người khác.

Lâm Kiệt và Vương Các Đông nhìn nhau, Vương Các Đông quệt tay lên trán, nhìn cách anh ta nói, không có vẻ nói dối, nếu nói dối, cũng không giấu được lâu, họ có thể đưa anh ta đến bệnh viện để kiểm tra.

Nhưng nếu những điều anh ta nói là thật, thì đúng là không thể động vào anh ta. Dù sao vụ án lớn như vậy, lãnh đạo các cấp đều đang chờ kết quả, người này nhất định phải đưa ra tòa xét hỏi, kết quả tất nhiên là tử hình, nhưng trước khi xét xử, chẳng may lại chết bất thường trong nhà giam, thì sẽ gây ra phiền phức lớn.

Vương Các Đông đành nói: "Những điều anh nói, chúng tôi sẽ cho kiểm chứng, nếu anh nói dối, đừng có trách tôi không khách khí!"

Trần Tiến nhìn anh ta mỉm cười.

Vương Các Đông nén giận hỏi tiếp: "Nói, đồng bọn của anh rốt cuộc là ai?"

"Tôi thật sự không có đồng bọn."

"Không thể!" Vương Các Đông đập bàn tức giận, quát, "Anh không có đồng bọn, làm sao chở được xác Giang Tiểu Binh ra khỏi đường An Lạc hả?"

Trần Tiến mỉm cười: "Hóa ra là anh nói việc này, sau khi giết người xong, tôi lại không lái xe, tôi không thể nào ôm cái xác đi ra khỏi đường An Lạc được đúng không? Hơn nữa lúc đó nếu tôi cứ thế cõng xác của Giang Tiểu Binh đi, các anh kiểm tra camera, có phải sẽ nghi ngờ Giang Tiểu Binh đã chết rồi không, thế thì làm sao diễn vụ bắt cóc tiếp theo được?"

"Nhưng xác của Giang Tiểu Binh đâu?"

"Giám đốc Vương, không biết anh có nhớ đặc điểm địa hình khu vực xung quanh đường An Lạc không?"

"Lắm lời, một bên là sông, một bên là nhà, bên trong có còn đường nào dẫn ra bên ngoài nữa."

"Phía sau khu nhà thì sao?"

"Phía sau khu nhà?" Vương Các Đông hỏi Lâm Kiệt, "Phía sau khu nhà là gì?"

Lâm Kiệt nhớ lại, nói: "Hình như... hình như có một khoảng cây xanh công cộng."

Trần Tiến nói: "Chính xác, chỗ đó vốn là một công viên nhỏ, sau đó đã phá đi một nửa, các loại rác chất thành đống ở đó, bình thường cũng không có ai đến chỗ đó. Sau khi giết Giang Tiểu Binh, tôi mang xác cậu ta lên cầu thang một tòa nhà dân cư bên cạnh, đến chỗ giữa tầng 1 và tầng 2, vứt xác Giang Tiểu Binh xuống phía sau qua cửa sổ lối cầu thang. Sau khi rời khỏi đường An Lạc, tôi vòng lại khoảng cây xanh đó, lái xe chở xác Giang Tiểu Binh đi."

Vương Các Đông há hốc miệng, suy nghĩ về câu trả lời của Trần Tiến, quá trình phạm tội làm sao lại như vậy được? Sau khi phân tích camera giám sát, anh đã nghĩ đi nghĩ lại, nhận định rằng hung thủ nhất định đã lái xe chở Giang Tiểu Binh đi chỗ khác, sao lại là vứt ra đằng sau khu nhà từ lối cầu thang? Anh nghiến răng, hỏi: "Tại sao anh lại nghĩ đến chuyện vứt xác Giang Tiểu Binh ra đằng sau tòa nhà từ chỗ cầu thang?"

Trần Tiến cười: "Thực ra giết một người rất khó khăn, tôi phải suy xét tất cả các chi tiết, tránh không bị các anh bắt. Đầu tiên phải tránh không để camera giám sát ghi được hình của tôi, tiếp đó, trước khi phạm tội phải tiến hành thăm dò khảo sát cẩn trọng, cuối cùng mới có thể thành công. Lấy ví dụ như chuyện đối phó với Giang Tiểu Binh, trước khi giết cậu ta, tôi đã bám theo cậu ta rất nhiều ngày, khảo sát toàn bộ những đoạn đường từ trường học về nhà mà cậu ta có khả năng sẽ đi, đồng thời vạch ra các phương án xử lý khác nhau. Đường An Lạc là một trong những con đường về nhà của Giang Tiểu Binh, tất nhiên tôi phải tìm hiểu đầy đủ đặc điểm địa hình khu vực xung quanh, căn cứ vào địa hình, quyết định công việc cần hoàn thiện ở giai đoạn sau. Nếu buổi tối hôm đó, Giang Tiểu Binh không đi đường An Lạc, mà đi đường khác, tất nhiên tôi sẽ chở xác cậu ta đi bằng cách khác, đồng thời cũng không để camera giám sát ghi được."

Lâm Kiệt hỏi: "Thế tại sao trong điện thoại anh luôn tự xưng là ‘chúng tôi’?"

Trần Tiến nhìn Lâm Kiệt bằng ánh mắt có chút khinh bỉ, dường như đang nghi ngờ về trí lực của cậu ta: "Giang Tiểu Binh đã chết, tôi chỉ ghi âm một câu nói duy nhất khi cậu ta còn sống, tất nhiên chỉ có thể để cậu ta nói chuyện một lần. Tôi chỉ còn cách tự xưng là chúng tôi, tự xưng mình là người trung gian, mới có thể khiến các anh tin rằng Giang Tiểu Binh không ở cạnh tôi. Nếu không, lần nào nói chuyện điện thoại, các anh cũng yêu cầu được nói vài câu với con tin, tôi không lần nào đáp ứng yêu cầu của các anh, lại chẳng bị các anh phát hiện ra hay sao?"

Vương Các Đông nhìn thẳng vào mắt Trần Tiến, để xem có phải là anh ta nói dối hay không, nhưng nét mặt của đối phương rất bình tĩnh, anh không thể đưa ra kết luận, đành tiếp tục hỏi: "Anh nói là anh muốn tránh camera giám sát, tại sao lại đứng dưới camera giám sát giơ ngón tay giữa lên? Có phải anh định khiêu khích cảnh sát không?"

"Khiêu khích? Cũng có thể, tôi có cân nhắc đến mặt này, tôi cho rằng các anh sẽ không bao giờ tìm thấy tôi. Có điều ngoài chuyện đó ra, tôi còn một mục đích lớn hơn. Lúc đó, tôi bịt khẩu trang, các anh không thể nhìn thấy rõ mặt tôi, tôi đã suy nghĩ xem các anh có thể có được thông tin gì qua camera giám sát, nghĩ đi nghĩ lại, các anh chỉ có thể biết được chiều cao và dáng người của tôi. Cho nên lúc đó tôi đã đi một đôi giày tăng chiều cao ngầm, tôi không biết mánh khóe nhỏ này có gây trở ngại gì đối với công việc phá án của các anh không."

Vương Các Đông nặng nề thở một hơi dài, tên này lộ diện dưới camera giám sát quả nhiên là để đánh lạc hướng điều tra của họ bằng chiều cao, điều này cũng là sau này khi nhân chứng nói chiều cao của đối phương khoảng một mét sáu lăm anh mới nghĩ ra, đôi giày tăng chiều cao ngầm này đã lập được công lớn giúp sức cho quá trình phạm tội của Trần Tiến, khiến họ đã lãng phí rất nhiều thời gian vào những việc vô ích.

Anh nghĩ ngợi giây lát, bây giờ vẫn cần làm rõ vấn đề đồng phạm của Trần Tiến, tiếp tục hỏi: "Lần giết hại vợ và con trai Lý Cương, cái bình đựng Hydrogen cyanide là anh tự làm?"

"Tất nhiên rồi, nguyên lý rất đơn giản, mặc dù tôi học chuyên ngành hóa học, nhưng vẫn có chút khả năng gia công, hơn nữa cũng không cần sử dụng kiến thức mạch điện, điều khiển từ xa là loại điều khiển ô tô có sẵn."

"Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát, anh đã rời khỏi khu đô thị trước khi Lý Khởi Minh về nhà, như vậy sau đó ai là người thao tác điều khiển từ xa?"

"Vẫn là tôi."

Vương Các Đông nói, giọng lạnh băng: "Không lẽ anh thao tác điều khiển từ xa ở bên ngoài khu đô thị à?"

"Tất nhiên là không phải, tôi nấp ngay sau chỗ cây bên cạnh đợi ở đó."

"Không phải là anh đã rời khỏi khu đô thị rồi sao?"

"Đi rồi vẫn có thể quay lại được mà." Trần Tiến mỉm cười, "Khu đô thị của họ không để ý đến người đi bộ và xe đạp điện, sau khi đi ra khỏi khu đô thị, tôi lại đi một chiếc xe đạp điện vào, cho nên các anh không phát hiện ra."

Vương Các Đông nhìm chằm chằm vào Trần Tiến trầm ngâm hồi lâu, hỏi: "Tại sao anh rời đi rồi lại quay lại?"

"Bởi vì lúc đó căn bệnh của tôi phát tác."

"Bệnh của anh?"

Trần Tiến gật đầu: "Từ khi mắc bệnh, tôi luôn phải uống thuốc để duy trì, cứ ba bốn tiếng đồng hồ, lại phải uống thuốc một lần. Rất không may, đúng lúc đó căn bệnh phát tác, tôi lại phát hiện ra lọ thuốc đã hết, cho nên chỉ còn cách về nhà trước đã, uống thuốc xong rồi mới quay lại."

"Lần thứ nhất anh đi bộ đến, tại sao lần thứ hai lại đi xe đạp?"

"Tiết kiệm thời gian mà, tôi không muốn để lỡ cơ hội, một tuần trước đó, ngày nào tôi cũng bám theo, phát hiện thấy Lý Khởi Minh chỉ về nhà vào hai ngày cuối tuần. Cho nên tôi tin là cuối tuần đó anh ta sẽ về nhà, tôi không muốn bỏ lỡ, nếu để lỡ mất thì lại phải đợi thêm một tuần nữa. Buổi tối, ô tô cũng không vào được khu đô thị, cho nên tôi đi xe đạp điện."

"Khi giết cả nhà Lý Cương, tại sao anh lại dừng lại trước camera giám sát lần nữa?"

"Rất đơn giản, một mặt, để nói cho các anh biết người gây ra vụ án này vẫn là tôi. Mặt khác, tôi lo về vấn đề ánh sáng ở đường An Lạc, sợ là quá tối, camera sẽ không rõ, các anh không kiểm tra được chiều cao của tôi. Hơn nữa đèn đường cạnh camera giám sát trong khu đô thị rất sáng, cho nên tôi muốn ghi hình thêm một lần nữa, để các anh nhìn cho rõ."

Vương Các Đông mím môi, hắn ta miêu tả quá trình phạm tội lần thứ hai, tạm thời không có điểm mâu thuẫn nào rõ rệt, đành nói: "Những điều anh nói chúng tôi sẽ điều tra lại, nếu đúng là một mình anh rời đi rồi lại quay lại, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra chiếc xe đạp điện mà anh nói."

Trần Tiến cười: "Tất nhiên, các anh sẽ tìm được."

"Lần phạm tội thứ ba, khi giết hại cả nhà Phạm Trường Căn, anh đã giả làm nhân viên đưa sữa đúng không?"

"Ngoài tôi ra, còn ai vào đây?"

"Nhưng nhân viên đưa sữa vào buổi sáng sớm hôm cuối cùng, dáng người rõ ràng là hơi gầy, hoàn toàn không giống anh!"

Trần Tiến nói: "Không thể nào, đúng là tôi làm, có thể lần đó tôi mặc quần áo bó sát người hơn. Tôi nhớ hôm đó có tuyết rơi."

Về câu trả lời này, Vương Các Đông cũng rất khó phản bác điều gì, dù sao người trong camera giám sát trông có vẻ gầy hơn Trần Tiến, nhưng người trong camera giám sát không để lộ mặt, cũng không có chứng cứ gì để khẳng định chắc chắn không phải là Trần Tiến. Có lẽ đúng như hắn ta nói, là do mặc quần áo bó sát.

Tiếp tục hỏi một hồi, vẫn không thể hỏi được ra tên đồng phạm còn lại, nội dung trả lời của Trần Tiến đều hợp tình hợp lý, Vương Các Đông bất lực đứng lên, dặn cấp dưới dẫn Trần Tiến vào phòng giam riêng để canh gác trông chừng, đồng thời cân nhắc đến việc có thể Trần Tiến bị bệnh thật, dặn dò cấp dưới tạm thời không được động đến anh ta, anh ta có yêu cầu gì về mặt sinh lý, đều đáp ứng trong phạm vi cho phép.

Vương Các Đông cần bàn bạc với Chu Quốc Sơn xem tiếp theo nên làm thế nào.

Vốn tưởng rằng bắt được Trần Tiến, mọi việc sẽ sáng tỏ, nhưng bây giờ sau một buổi hỏi cung, tình tiết vụ án dường như càng trở nên mơ hồ kỳ bí