Rèm cửa khép kín, Trần Tiến bật một ngọn đèn bàn, ngồi trong chiếc ghế, chăm chú kiểm tra chiếc va li bằng da trước mặt.

Có tất cả hai chiếc va li da, hình dáng và kích cỡ đều gần giống nhau, anh ta đã phải đi đến hai cửa hàng khác nhau ở Hàng Châu chỉ để mua hai chiếc va li da này, mua về đã khá lâu, bây giờ đến anh ta cũng không nhớ nổi là đã mua ở đâu.

Đây là loại va li rẻ tiền không có thương hiệu, nếu muốn dựa vào đặc điểm của va li để tìm ra người mua, thì đừng nói là cảnh sát huyện, đến cả FBI của Mỹ cũng không thể tìm ra nổi.

Va li rất to. Anh ta đã tính toán từ trước khi mua, ba triệu tệ tiền mặt chồng lên nhau sẽ cao gần một mét, va li nhỏ tất nhiên là không ổn.

Có điều, nhiều tiền mặt như vậy vẫn còn một vấn đề, toàn bộ đều là tiền mệnh giá một trăm tệ, ba triệu tệ gộp lại sẽ nặng khoảng ba mươi ba ki-lô-gam, Vương Lệ Cầm và đám cảnh sát nhất định sẽ lấy lý do là tiền quá nặng, cô ta là phụ nữ, một mình không thể mang nổi, cho một cảnh sát mặc thường phục giả làm họ hàng của cô ta đi cùng khi giao tiền chuộc.

Nếu nói như vậy, tôi cũng không phản đối, sẽ thuận theo ý bọn chúng luôn, đến lúc đó, chúng sẽ phải hối hận. Cậu thấy đúng không, người bạn quan trọng nhất của tôi?

Trần Tiến bất giác nở nụ cười.

Về điểm này, Trần Tiến rất tin tưởng.

Trên một chiếc bàn to khác ở cạnh anh ta, để la liệt các loại thiết bị thí nghiệm hóa học, dưới gầm bàn chất đầy những tút thuốc lá, thương hiệu gì cũng có, hầu hết là những thương hiệu rẻ tiền. Không cần nói cũng biết, số thuốc lá này cũng là anh ta chia thành từng đợt mua từ những vùng khác về, sẽ không có ai để ý đến một người mang theo vài tút thuốc lá rẻ tiền.

Rất lâu sau, cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu lên, khẽ day huyệt thái dương, mọi việc đã xong, hoàn hảo đến từng chân tơ kẽ tóc!

Thực ra trước đó anh ta đã thử nghiệm rất nhiều lần, hai chiếc va li này hoàn toàn không có vấn đề gì, khớp với kết quả thí nghiệm của anh ta. Giờ chỉ là thời khắc cuối cùng, kiểm tra lại độ tin cậy một lần nữa.

Trong thí nghiệm, anh ta luôn muốn đạt được kết quả đáng tin cậy nhất.

Phản ứng hóa học là một quá trình kỳ diệu nhất trên đời này.

Trong thế giới bao la phức tạp, bao gồm cả trong cơ thể con người, không một phút một giây nào không diễn ra các loại phản ứng hóa học. Cho dù bạn có chết đi, trong cơ thể bạn cũng vẫn diễn ra những phản ứng hóa học.

Bất cứ một sản phẩm nào trong cuộc sống của bạn đều là những kiệt tác của hóa học.

Có thể nói, mấy thế kỷ gần đây, sự phát triển nhanh chóng của nhân loại bắt nguồn từ những bước tiến vượt bậc trong công nghệ hóa học.

Thượng đế đã tạo ra vật chất, đồng thời cũng tạo ra những quy tắc phản ứng lẫn nhau giữa các loại vật chất.

Con người không ngừng nghiên cứu, từ đó phát hiện và tổng hợp ra những quy tắc này và phát minh ra một bộ môn khoa học thần kỳ là hóa học.

Trần Tiến dành một thứ tình cảm kính nể lại có phần e sợ đối với tất cả mọi thứ thuộc về hóa học.

Đồng thời anh ta cũng biết, về mặt lý thuyết, trong thực tế phản ứng hóa học đáng tin cậy nhất chưa chắc có thể tiến hành được như kế hoạch.

Ví dụ như độ mạnh của áp suất không khí, nồng độ PH trong dung dịch, bất cứ một sai sót nhỏ nào cũng có thể khiến cho kết quả thí nghiệm khác xa so với dự tính ban đầu. Thậm chí, có khi một thí nghiệm thất bại, bạn cứ tìm mãi mà vẫn không phát hiện ra nguyên nhân.

Hoặc là ví dụ như về mặt lý thuyết, kim loại không phản ứng với dung dịch có tính kiềm. Nhưng trong thực tế, kim loại nhôm vừa phản ứng được với dung dịch kiềm, vừa phản ứng được với dung dịch axit. Thật là kỳ diệu!

Gần như toàn bộ sức lực trong suốt cuộc đời của Trần Tiến đều dồn vào thế giới hóa học mênh mông vô bờ bến.

Và hôm nay, anh ta cần đem toàn bộ kiến thức sử dụng vào một tình huống thực tiễn có "giá trị" nhất trong cuộc đời mình.

Trước khi về nước, anh ta cũng đã giật nảy mình khi trong đầu nảy ra kế hoạch này, anh ta cũng đã do dự, giằng co, mình làm như vậy liệu có thể đại diện cho chính nghĩa hay không?

Rốt cuộc là mình muốn thực thi chính nghĩa trong tim, hay là chỉ là muốn xả hết những bức xúc dồn nén trong lòng?

Liệu có biện pháp nào công minh chính trực hơn cách này của mình không? Ví dụ như pháp luật?

Nhưng khi anh ta nhìn thấy hai bà cháu nhà họ Hà bị hành hạ, ức hiếp đến tột cùng, chút tự tôn cuối cùng cũng bị bọn chúng chà đạp, những mâu thuẫn giằng co trong lòng anh ta đã hoàn toàn biến mất.

Đúng vậy, xả hết những bức xúc dồn nén trong lòng, hoàn thành tâm nguyện của Cam Giai Ninh và thực thi chính nghĩa không hề mâu thuẫn với nhau. Cách làm của mình là lựa chọn tốt nhất.

Bởi vì, chế độ đã hoàn thiện lắm rồi, pháp luật cũng đã hoàn mĩ lắm rồi, nhìn bộ hiến pháp được viết mới tốt đẹp, mới lay động lòng người làm sao!

Vấn đề phát sinh ở đâu?

Không phải pháp luật, mà là con người!

Khi cỗ xe ngựa không chạy tiếp được nữa, bạn sẽ vung roi lên quất vào ngựa hay quất vào xe?

Đáp án hiển nhiên là quất vào ngựa.

Nhưng luôn có những nhân vật tự cho là mình thông minh, lại cứ muốn sửa cho cỗ xe chắc chắn hơn, mà không nghĩ xem nguyên nhân khiến ngựa không chạy nổi nữa là do đâu. Còn rất hoành tráng luôn miệng nói những lời hay ý đẹp, tự xưng là phần tử tri thức hiện đại, khách quan, lý tính, trong lòng những người này luôn tràn đầy cảm giác ưu việt về đạo đức và trí tuệ, họ phê phán đám đông nóng giận thiếu lý trí, cho rằng cần phải cho những người ở bên trên thời gian để họ không ngừng hoàn thiện chế độ.

Trong thực tế, loại người này đúng là rỗi hơi! Tư duy logic của họ bị khiếm khuyết bẩm sinh.

Những kẻ ác cầm trong tay thanh kiếm chính nghĩa là biến thành người tốt hay sao?

Trần Tiến mỉm cười khinh bỉ, cứ để ông thầy là tôi đây, dạy cho bọn chúng một bài học. Tất nhiên rồi, bạn của tôi, những việc này cậu đều phải tham gia đấy.

Vẫn còn hơn một ngày nữa cho Vương Các Đông.