Cuộc họp cũng không có nội dung gì quan trọng lắm. Lục Bạch Văn chủ yếu muốn giới thiệu lẫn thông báo cho toàn thể các bộ phận biết.

Tuyết Vũ, cũng tức là thiếu phu nhân tổng giám đốc sẽ đảm nhiệm vị trí trưởng phòng kỹ thuật.

"Xin chào các vị. Tôi là người mới, rất mong nhận được sự giúp đỡ của mọi người."

Sau thông báo của Lục Bạch Văn Tuyết Vũ đứng lên nói đôi lời.

"Không dám, không thành đề."

"Rất sẵn lòng."

"Sau này thiếu phu nhân cần gì cứ nói chúng tôi."

Giám đốc, trưởng phòng các phòng ban ai nấy đều nhiệt tình cười nịnh đáp lại.

Xong, đấy cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Thực tế, bọn họ đều là bằng mặt không bằng lòng. Không phục! Chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch, vừa tốt nghiệp đã được ngồi vào ghế trưởng phòng. Ai phục!

Tốt nghiệp trường Đại học Harvard với bằng loại A thì sao? Thành tích học tập khủng thì sao? Cũng không bằng kinh nghiệm thực tiễn. Cho cô ta làm trưởng phòng, chỉ sợ Trần Tuyết Vũ sẽ làm cả bộ phận nhân sự loạn lên một đống, gà bay chó sủa mà thôi.

Nhưng, đấy là quyết định của chủ tịch. Ai dám phản đối.

Cái này, chủ tịch của bọn họ cũng quá nể tình nhà thông gia rồi.

Chỉ khổ cho bộ phận kỹ thuật thôi.

Ai cũng âm thầm vui sướng khi thấy người gặp hoạ. Đừng nói đâu xa, ngay cả Lục Thần Hạo cũng không có một tẹo sự tin tưởng nào về năng lực làm việc của cô vợ hào môn này.

Mới tốt nghiệp ra trường. Thì có thể làm được gì. Nhưng mà, người ta là thiên kim Trần gia. Nếu Lục gia không cho Trần Tuyết Vũ một vị trí tốt trong công ty.

Trần Trọng Cường chịu để yên sao.

Cái ghế trưởng phòng này, coi như là dùng để lấy lòng Trần gia thôi. Chứ còn Trần Tuyết Vũ có thể làm được trò trống gì hay không, cả Lục Bạch Văn và anh là đều chẳng mong chờ.

Chỉ cần cô không phá nát cái phòng kỹ thuật là được rồi.

Riêng Liễu Tư Linh ngoài ngạc nhiên ra, còn có nhiều hơn một cảm xúc, chính là khó tiếp nhận.

Trần Tuyết Vũ sẽ làm ở công ty. Chuyện như vậy, Lục Thần Hạo lại không hề nói cho cô biết trước?

Tại sao?

Cô lén nhìn qua Lục Thần Hạo, mím môi. Là anh không muốn nói hay sợ cô sẽ buồn?

Tuyết Vũ làm sao lại không biết những người ở đây nghĩ gì, chẳng qua, cô không quan tâm. Mục đích cô vào Hải Vận là lấy lại công ty ba cô, không phải ngồi đây tốn thời gian chứn minh năng lực cho đám người có tầm nhìn hạn hẹp này.

Thông tin này nhanh chóng được ban xuống. Chưa tới một phút, hơn một ngàn nhân viên, từ nhân viên cao cấp đến cô lao công đều biết tin này.

Nội bộ công ty xôn xao một phen.

Thứ họ để tâm nhất, không phải cái ghế trưởng phòng kỹ thuật đã bị thay đổi. Mà là:

Thiếu phu nhân của Lục gia đã xuất đầu lộ diện.

Đây là một thông tin khủng và chấn động!

Sau cuộc họp, Lục Thần Hạo vào vai ông chồng chu đáo. Đích thân đưa Tuyết Vũ đến phòng làm việc. Anh kéo cô sáp lại người mình, vòng tay qua đó nhỏ, ánh mắt hắn nhu hoà, trên môi như ẩn như hiện nụ cười hạnh phúc. Như thể hai người yêu thương nhau lắm. Liễu Tư Linh ở phía sau nhìn một màn này, nghiến đau cả răng. Mặc dù cô biết, Lục Thần Hạo đang diễn kịch, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, oán hận.

Lục Thần Hạo đóng giả, nhưng đâu có nghĩa Trần Tuyết Vũ cũng vậy. Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của ả, Liễu Tư Linh hận không thể xông lên xé rách nát cái mặt đó ra. Khốn nạn! Cô mới là người Lục Thần Hạo yêu. Danh phận thiếu phu nhân Lục gia vốn nên thuộc về cô. Người Lục Thần Hạo quang minh chính đại ôm phải là cô. Trần Tuyết Vũ dựa vào cái gì, mà lại cướp mất vị trí đó. Dựa vào cái gì, cô ta có thể công khai thân mật với Lục Thần Hạo, còn cô lại phải làm người tình trong bóng tối của anh?

Cô ẩn nhẫn làm người tình trong bóng tối suốt bốn năm trời, chỉ vì chờ ngày Lục Thần Hạo cưới cô vào Lục gia. Kết quả, lại bị một con ả từ đâu chen ngang, cướp mất tất cả.

Trần Tuyết Vũ chẳng qua chỉ may mắn được đầu thai trúng nhà giàu mà thôi, có cái gì tốt hơn cô. Chả lẽ, cứ nhà giàu thì mới được phép hưởng những thứ tốt. Còn những người không may mắn sinh ra trong gia đình nghèo khó như cô chỉ có thể mãi mãi ở tầng lớp thấp nhất, không được phép ngoi lên, không được phép dung hòa với người giới hào môn

Lí nào lại thế!

Cô không cam tâm. Lục Thần Hạo chỉ được phép là của một mình cô, danh phận thiếu phu nhân Lục gia phải là của cô. Một ngày nào, đó, cô nhất định, nhất định sẽ lấy lại. Cô sẽ chứng minh cho lão già hồ đồ Lục Bạch Văn thấy, cô có đủ khả năng để xứng đáng ngồi vào vị trí đó. Mọi người xung quanh, ai cũng cho rằng, tình cảm giữa Lục Thần Hạo và Tuyết Vũ rất tốt.

Trên thực tế, anh đang thông qua kẽ răng cảnh cáo cô: "Nghe cho rõ đây. Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn làm việc, đừng gây rắc rối cho tôi. Bằng không, tôi sẽ không tha cho cô đâu."

Tuyết Vũ hừ lạnh, rất muốn phớt lờ, nhưng xung quanh vẫn còn nhiều người đang nhìn chằm chằm vào, cô không thể để lộ ra sơ hở.

Lắc mình, cô vào vai một cô vợ hiền, đáp lại bằng vẻ mặt tràn đầy năng lượng và nụ cười siêu rạng rỡ: "Anh yên tâm, em sẽ chăm chỉ làm việc. Tuyệt đối không gây phiền phức cho anh."

Nụ cười đó...

Lục Thần Hạo dẫu biết cô đang diễn, vẫn ngẩn người. Tim cơ hồ lệch đi nửa nhịp.

Thấy anh bất động, Tuyết Vũ chớp kéo tay áo hắn.

"Thần Hạo, anh sao vậy?"

Lục Thần Hạo sực tỉnh, húng hắng ho khan một tiếng, chống chế: "Ai cho cô sờ vào áo tôi. Đi mau đi, người gì lề mề chậm chạp."

Hắn kéo cô, rảo bước đi nhanh.

Chết tiệt! Anh bị ma nhập rồi phải không? Cư nhiên lại thất thần vì cô ta.

Tuyết Vũ đang đi giày cao gót, bị ép đi nhanh như vậy chẳng khác nào muốn lấy mạng cô. Nếu không phải cô tập đi giày cao gót nhiều, chỉ sợ đã không đứng vững trẹo chân mấy lần.

"Lục Thần Hạo, anh làm cái gì vậy hả, đi chậm lại cho tôi, chân tôi sắp treo rồi." Cô gắn giọng. Đồ vô lương tâm này chắc chắn đang cố ý. Lục Thần Hạo nghe xong, cũng không dừng lại, hiếm lắm mới có cơ hội hành cô, anh sao có thể bỏ qua. "Đau một chút đã không chịu được. Còn muốn làm việc đây? Cô bớt tiểu thư giùm tôi. Nên nhớ đây là tập đoàn Hải Vận Lục gia. Không phải là nhà của cô."

Cơn bão thù hận trong lòng Tuyết Vũ vừa hạ xuống, chỉ vì vế sau của Lục Thần Hạo mà cuộn thành sóng cao, gào thét dữ dội.

Tập đoàn Hải Vận nhà hắn? Nực cười!

Là đồ ông già vô nhân tính của hắn cướp của nhà cô. Vậy mà hắn mở mồm ngậm mồm đều nói Hải Vận là của nhà hắn.

Nực cười! Vô liêm si!!!

Rốt cuộc cũng đến phòng kỹ thuật.

Mọi người trong phòng trông thấy Lục Thần Hạo tới, lập tức đứng dậy chào, ánh mắt của mấy cô nhân viên trẻ nhìn anh còn có thêm vài phần si mê.

Lục Thần Hạo lấy cương vị là tổng giám đốc, nghiêm túc lên tiếng.

"Chắc mọi người đã nhận thông báo rồi. Hôm nay phòng kỹ thuật sẽ có trưởng phòng mới. Là cô Trần Tuyết Vũ, vợ của tôi!"

Mọi người đồng loạt nhìn cô, nội tâm không hoan nghênh lắm, ngoài mặt vẫn tươi cười chào:

"Chào thiếu phu nhân."

Tuy họ không phục, nhưng vẫn phải kiêng kỵ thân phận của Tuyết Vũ.

"Xin chào. Hy vọng trong thời gian tới, chúng ta sẽ hợp tác tốt."

"Mong được thiếu phu nhân chiếu cố." Nhân viên trong phòng thi nhau đáp.