*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau lưng, vang lên giọng nói lạnh lùng quen tai.

Trong lòng Tuyết Vũ vô thức gảy lên một nhịp thổn thức. Cô xoay người lại. Lọt vào ánh mắt cô chính là bóng dáng cao lớn rắn rỏi cùng ánh mắt ngập tràn sát khí của Thần Hạo.

Mấy ngày không gặp, hắn gầy đi rồi! Tuyết Vũ nghĩ thầm.

Anh vẫn đang đi tới, không có ý đừng. Cho tới khi còn cách cô khoảng năm mét, mới dừng lại.

Việt Duật cảnh giác, đi tới che chắn cho cô. Tuyết Vũ lại bảo:

"Không sao đâu. Anh và mọi người tránh đi một lúc đi."

Việt Duật không đồng tình lắm, nhìn cô như muốn phản đối, lại bị Tuyết Vũ chặn họng:

"Lời tôi nói, anh không nghe sao?" Việt Duật... tiu nghỉu! Không dám ý kiến nữa, phất tay ra hiệu sáu tên vệ sĩ lui đi.

Nơi này, chỉ còn lại hai người. Trời không còn sớm, nắng càng lúc càng nhạt đi, khiến thành phố người chết thêm buồn tẻ.

Hai người nhìn nhau, không còn xúc cảm mềm mại yêu thương. Mà là, ánh mắt của kẻ thù dành cho nhau. Hận không thể băm đối phương ra, ngay lập tức.

Thần Hạo mới sực nhớ. Đã hơn một tuần nay, anh không gặp cô rồi.

Tuyết Vũ ngầm thừa hiểu. Thần Hạo đã biết hết rồi. Cô khá bất ngờ trước câu hỏi này. Quả nhiên, người có đầu óc, luôn biết đặt câu hỏi thú vị. Cô cất giọng sắc bén như dao: "Nếu không đào lên, làm sao có thể biết được, trong cỗ quan tài này là nơi cất giấu tang chứng gây án của lão già anh năm đó."

Thần Hạo thoáng khựng người. Anh quét mắt qua sau lưng cô, nhìn những mô đất nhỏ to vừa bị đào bới lên, rải rác cùng nó là những mảng bê tông bị đập vỡ. Khi nãy, từ xa anh đã nhận ra nó, kia chính là phần mộ của gia đình Mạc Lâm mà lần trước anh cùng cả nhà tới vieng.

Ngày hôm đó, là một ngày khó quên. Nghĩ tới đằng sau tất cả chuyện hôm đó là do Tuyết Vũ thao túng. Anh càng thêm ghê tởm, đay nghiến. Cảm giác máy náy vì thế mà biến mất.

Tuyết Vũ thu hết vào mắt, gằn giọng căm phẫn:

"Sao hả? Có muốn nhìn xem, những hung khí mà ba anh đã từng dùng để sát hại ba mẹ và em của tôi không? Phải thừa nhận, thủ đoạn của ông ta rất tinh vi."

Thần Hạo nhìn cô, lãnh khốc chất vấn: "Tôi biết, ba tôi làm như vậy là sai. Nhưng mẹ và hai em của tôi không có tội. Sao em lại nhắm vào họ? Em không cảm thấy, những việc em làm so với ba tôi năm đó còn ghê tởm hơn sao?" Tuyết Vũ tức lồng ngực, không nhắc tới thì thôi, nhắc tới là bao nhiêu uất ức cô nhịn nhục đều như giọt nước tràn ly, ồ ạt tuôn ra, không cách nào ngăn lại được.

Cô cười lạnh, từng lời nói ra càng lúc càng cay nghiệt, thâm độc: "Cái này sao có thể trách tôi. Tôi căn bản chẳng làm gì họ cả, chỉ đơn giản làm phép thử từng người mà thôi.

Mẹ anh, nếu bà ta thật sự là một người phụ nữ đoan chính, không chung thủy, không có tâm tư muốn vượt rào, dễ thay lòng đổi dạ thì dù tôi có ba đầu sáu tay, cũng không thể khiến bà ta ngoại tình được. Thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt thật

Em gái anh, Lục Nhược Uyên ấy. Uổng công cô ta được giáo dưỡng trong môi trường sang trọng cao quý như vậy lại không có một chút định lực nào. Chỉ có việc bị đàn ông phản bội thôi đã đau lòng đến mức phát điên. Cái này anh cũng trách tôi được sao?

Tôi chẳng qua chỉ làm một phép thử thôi, chứ đâu có làm ra chuyện thương thiên hại lý nào. Vậy mà người đàn ông cô ta yêu đã thay lòng còn nhanh hơn lật sách. Nếu có trách, thì trách cô ta quá ngu, không biết nhìn người. Lại đi yêu một gã Sở Khanh cặn bã đến chết mê chết mệt.

Còn cậu em trai út của anh, tôi càng không có liên quan. Tôi chỉ cho người cung cấp thuốc cho hắn mà thôi. Nếu hắn có đủ nghị lực và lập trường, sao có thể bị dụ dỗ.

Vốn dĩ bản tính của hắn đã ham chơi bời, tiêu tiền như nước, không có chính kiến, không có lập trường, không có sự cầu tiến, là một kẻ vô dụng nhất trong hệ vô dụng trên vũ trụ này. Uống say vào rồi, bạn bè rủ cắn thuốc cũng cắn. Rủ đi đáng bài cũng đi, càng đánh càng thua, càng thua càng muốn gỡ lại. Cắn thuốc một lần, lại thèm cắn lần hai, lần ba, lần bốn. Chính hắn không ý thức được việc mình làm có hậu quả gì, không khống chế được bản tính thối nát của mình mới khiến hắn rơi vào cảnh khốn cùng như ngày hôm nay.

Nói tóm lại, những gì họ nhận được ngày hôm này chính là họ tự tạo ra."

Thần Hạo tức nghẹn họng, đỏ cả mặt. Anh ghê tởm đáp:

"Trần Tuyết Vũ, à không phải gọi là Mạc Tường Lam. Cô thật quá quắt Những lời bẩn thỉu, đê hèn này mà cô cũng nói ra được. Tôi đã đánh giá cao về cô quá rồi! Cô thật đáng ghê tởm. Cô là loại đàn bà độc ác không bằng rắn rất"

Sắc mặt cô đanh lại, căm phẫn quát lên:

"Anh không có tư cách phán xét tôi!

Mẹ và em của tôi có tội tình gì mà ông ta lại không tha cho họ? Tôi có tội tình gì mà ông ta không ngừng truy sát tôi? Gieo nhân nào gặp quả đó. Những thứ ngày hôm nay các người nhận lấy đều là do năm xưa Lục Bạch Văn gieo trồng mà thôi. Có trách thì anh hãy trách người cha độc ác vô nhân tính cả cầm thú cũng không bằng của anh đi! So với những gì ông ta gây ra với gia đình tôi năm đó, tôi làm như vậy còn nhân nhượng lắm. Anh có muốn biết, như thế nào gọi là Địa ngục trần gian không?

Tôi trở nên như vậy đều là do một tay cha của anh ban cho đấy. Anh không biết sao, Lục Thần Hạo.

Sao hả? Tôi mới chỉ làm có thế, anh đã căm phẫn tột độ rồi sao? Vậy nếu như anh tận mắt chứng kiến ba mẹ và em mình bị giết ngay trước mắt mình mà không thể làm gì, thì anh sẽ thế nào hả?

Cảm giác đó, so với bản thân mình bị xé thành trăm mảnh còn đau đớn hơn. Anh hiểu không?"

Những kí ức tang thương theo đó lùa về, đôi mắt đỏ hoe ươn ướt, giọng của cô cũng giảm xuống, bị ai thê lương:

"Đó là những cơn ác mộng kinh hoàng kéo tới mỗi khi anh nhắm mắt lại. Đó là sự dày vò, lo sợ. Đó là sự bất lực, không thể làm gì.

Anh hiểu được những điều đó không?"

Cô lắc đầu, cười chua chát: "Anh tất nhiên không hiểu được rồi. Vì khi ông ta đang tâm sát hại cả gia đình tôi, cướp hết tài sản, cho người lùng sục tìm tôi thì anh đang vui vẻ sống cùng mẹ và em mình. Khi tôi ngày ngày phải trốn chui trốn lủi để thoát khỏi móng vuốt của ông ta. Anh đang vui mừng vì được ông ta đón về đây, cùng sống cảnh nhung lụa, sang giàu mà vốn dĩ nó không thuộc về các người.

Độc ác sao? Anh biết không, đã rất nhiều lần, rất nhiều lần tôi muốn đậm chết ông ta, xé xác ông ta ra vứt xuống biển cho cá ăn. Nhưng tôi đã không làm thế. Vì tôi không giống cha anh, tôi là người, không phải súc sinh."

"Đủ rồi!" Thần Hạo bị quát đến choáng váng, đầu óc sắp nổ tung ra. Anh không chịu nổi, rút súng ra, quát một tiếng động trời.

Từng câu từng chữ cô nói đều khiến trong lòng như có hai luồng suy nghĩ trái chiều đấu đá chém giết lẫn nhau. Một bên tức giận, một bên đồng tình.