Đám người hầu thấy chủ về sớm hơn dự định, ai cũng mang theo khó hiểu mà xếp hàng cúi đầu chào.

"Cút hết cho tôi!"

Kết quả là Lục Bạch Văn quát lớn, khiến hai hàng người hầu sợ khiếp vía, hãi hùng lủi đi, chốc lát đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu.

Lục Bạch Văn như hơn sóng thần cuốn cuộn vào trong nhà. Nếu cơn thịnh nộ của ông ta có thể để cuốn sạch những thứ bên cạnh, thì ngôi nhà này đã bị cuốn xuống lòng đất hết rồi.

Ông ta ngồi xuống chiếc ghế bành, chờ Lục Khang Dụ bị hai người Hồng Thất và Hồng Tâm kéo vào trong, lại quát:

"Quỳ xuống!"

Lục Khang dụ đang gào như điên, bị tiếng quát của ông già làm cho câm nín ngay tức khắc. Nhưng khi hắn vừa hiểu ra ý của ông già, lại tỏ vẻ oan uổng, cãi cố: "Ba, con không có lỗi, con không quy, là

thằng khốn Lê Gia Thụy hãm hại con."

Lục Bạch Văn không nói gì, nhìn ông Chấn:

"Ông mang roi ra đây!"

Vừa nghe thấy vậy Lục Khang Dụ khiếp sợ, như nhìn thấy ma quỷ, cả da đầu điều tê rần, sống lưng cũng lạnh toát, tưởng như sắp có hàng trăm cây roi quất xuống người mình.

Chờ tới khi ông Chấn hai tay kính cẩn mang cây roi da dâng lên Lục Bạch Văn, và sau đó là một tiếng "Vụt" mạnh xe tan không gian, Lục Khang Dụ sắp són ra quần tới nơi. Không, phải nói là hắn đã thấy cửa Quỷ Môn Quan ở phía trước luôn rồi.

"Quỳ xuống!"

Lục Khang Dụ vốn là kẻ hèn nhát, chỉ cần nhìn thấy chiếc roi da kia là hắn chẳng còn gan đâu mà thi với ông già, hắn lầm lũi quỳ xuống.

Lục Bạch Văn lại nói: "Ba cho mày một cơ hội nói thật. Nếu không giao hai cái chân ra đây. Mày nghiện ma túy bao lâu rồi?"

Lục Khang Dụ rùng mình, chỉ nghe ông già nói thôi đã có cảm giác như đôi chân sắp bị chặt ra khỏi người mình rồi. Nhưng nếu khai, hắn cũng sẽ không được lành lặn.

Hắn cúi đầu nhìn sàn nhà, lì lợm phủ nhận: "Con không có. Con đã nói là không có. Là thằng chó Gia Thụy hại con, sao mọi người không lấy lại trong sạch cho 1 con chứ? Tại sao ba chỉ nghe từ một phía đã tin rồi, con mới là con ruột của ba mà."

Càng nói hắn càng gào lên, biểu hiện oan uổng giống một trăm phần trăm.

Tuyết Vũ thầm cười lạnh. Không hổ cho cái tài năng nghệ thuật của hắn, diễn rất đạt! Để cô xem, hắn có thể diễn được bao lâu. Khi mà thời gian sử dụng lại thuốc sắp đến rồi.

Tuyết Vũ khẽ nhìn đồng hồ trên tay, thầm đếm nhẩm.

Bà Lục thương con, khi nghe Lục Khang Dụ nói vậy cảm thấy hợp lý mà sực tỉnh, nói giúp hắn:. Được copy tại { TRÙ Mtruyện.co m }

"Đúng vậy mình à, chúng ta chỉ dựa vào mấy hình ảnh đó mà vội kết luận cho Khang Dụ nghiện ma túy như vậy thì cũng vội vàng quá rồi." Sâu thẳm trong đáy lòng, bà tất nhiên mong con trai mình không có dính tới thứ chết người đó.

"Bà im cho tôi!" Luộc Bạch Văn tay chỉ bà, quát.

Bà Lục kinh ngạc, nghẹn một họng, không dám tin. Ông ấy quát bà?

Từ ngày ông ta lấy bà về tới giờ, chưa bao giờ nặng lời với bà dù chỉ một lần. Vậy mà bây giờ lại lớn tiếng với bà. Là vì những bức hình đó? Bà tức, bà ấm ức, tuyệt nhiên không dám hé răng thêm nửa lời.

Dự tính của cô không sai, Lục Khang Dụ cãi cố chẳng được bao lâu đã buồn ngáp. Hắn kiềm chế lại, làm như không có gì xảy ra.

Nhưng nghiện mà, khi thuốc hết tác dụng thì dù cố mấy vẫn không ngăn được l cơn ngáp kéo đến vồ vập. Cả người bắt đầu ngứa ngáy như có kiến bò dưới da, rất khó chịu. Hắn nhịn tới mức mỏi cả quai hàm, rồi trong một giây lơ đãng, không khống chế được mà lỡ ngáp một cái, rồi lại thêm một cái, chảy cả nước mắt. Tay cũng như vậy mà lỡ gãi cổ, uốn éo khổ sở.

Bà Lục tái mặt, lại gần: "Gia Thụy, con làm sao vậy? Sao cứ ngáp hoài thế?" Hắn lập tức vờ ôm bụng, nhăn nhó: "Mẹ, con đau bụng quá. Mẹ xin ba cho con đi vệ sinh một lát đi."

"Đau bụng thì liên quan gì tới ngáp với ngứa. Theo tao thấy thì mày lên cơn nghiện thì đúng hơn. Ông Trấn, lục soát người nó."

Lục Bạch Văn dứt lời, ông Trấn không dám chậm trễ, ra hiệu cho hai vệ sĩ gần đó tới giữ người cậu út của họ lại. Lục Khang Dụ thấy vậy, hãi hùng giãy dụa:

"Các ông dám... thả tôi ra. Không được chạm vào người tôi, tôi là cậu chủ của các người đấy... Ba... con là con trai của ba mà, sao ba lại đối xử với con như phạm nhân vậy. Ba mau bảo họ thả con ra... Anh Hai, chị Hai cứu em... Mẹ, mẹ nói gì đó đi..."

Chỉ là bị lục soát thôi mà hắn gào lên như sắp bị cắt tiết tới nơi. Thần Hạo dĩ nhiên không nhúng tay vào. Anh không bốc đồng, cảm tính như mẹ mình. Còn bà Lục dù không đồng tình với cách xử lý của chồng, nhưng đây dù gì cũng chỉ là lục soát, sẽ không bị tổn hại thân thể gì, bà cũng không có ý can dự vào.

Nếu không lục soát được gì, lúc đó bà sẽ lại nói lý với ông ta. Rồi tới khi ông Trấn lấy được từ trong người hắn một gói nhỏ bằng giấy trắng, vẻ mặt hiên ngang của bà Lục như bị bóp méo. Sắc mặt Lục Khang Dụ từ đỏ sang xanh rồi trắng bệch, cắt không ra máu, cứ như vừa nghe thẩm phán tuyên án tử hình.

"Cái đó là của tôi, trả lại cho tôi!" Hắn quát, muốn cướp lại nhưng chậm mất rồi.

Ông Trấn đã mang đi, dâng thứ vừa tìm được kia cho Lục Bạch Văn:

"Ông chủ, tìm được cái này trên người cậu Dụ."

Lục Bạch Văn nhìn cái gói kia, ánh mắt như bắn ra tia lửa. Thần Hạo chỉ nhìn, không nói gì.

Lục Khang Dụ vật vã lắm rồi, gói bột kia đối với hắn chẳng khác nào phao cứu sinh, làm sao có thể trơ mắt ra nhìn đồ của mình bị lấy đi được.

Mắt thấy đồ sắp trình lên ông già, hắn bấp chấp xông lên, muốn cướp lại: "Mẹ kiếp. Mau trả nó cho tôi."

"Giữ nó lại!" Hắn còn chưa kịp chạm vào ông Trấn, đã bị Lục Bạch Văn quát người giữ lại.

Ông ta liếc mắt nhìn, sai: "Mở ra xem." Ông Trấn theo lệnh mà mở ra, lấy tay chấm một chút thứ bột màu trắng bên, dùng đầu lưỡi nếm thử. Thử rồi, ông ta càng khiếp sợ hơn, hai mắt hốt hoảng lo lắng báo cáo:

"Ông chủ... Là Heroin..."

Bà Lục như nghe tiếng sét đánh bên tai, không tin, gấp gáp hỏi: "Ông chắc chắn chứ, có phải nhầm lẫn gì không? Mau kiểm tra lần nữa xem."

Ông Trấn khó xử: "... Bà chủ, tôi kiểm tra không nhầm được đâu ạ. Đây... xác định là heroin thật."

"Ôi trời ơi!" Bà Lục nghe xong mà suy sụp, sắp nhồi máu cơ tim. Bà đập bùm bụp vào lưng hắn, mắng: "Thằng trời đánh này. Sao mày lại đâm đầu vào con đường này hả con? Mày có biết động vào cái thứ này thì cuộc đời mày coi như tàn rồi không hả? Là ai dụ dỗ mày làm như vậy. Là ai?"

Lục Khang Dụ không còn đường chối cãi, lại thêm đang lên cơn, thần trí không còn minh mẫn, cáu gắt lên:

"Làm sao con biết được là nó như vậy. Ban đầu bọn thằng Hữu Trí đưa cho con, nói là kẹo thôi. Con đầu biết nó là ma túy viên đầu... Là bọn nó lừa con đó mẹ, không phải là con muốn đụng vào cái thứ đấy đâu."

Bà Lục thương con, nghe vậy mềm lòng, tin ngay.

"Đấy, mẹ đã bảo mà làm mày đừng có quay lại với cái lũ bạn ham chơi vô học, thất đức kia đấy nữa. Mày không nghe, giờ sáng mắt ta chưa? Bị chúng nó lừa mà cũng không biết. Con ơi là con, sao mày ngu vậy hả?"

Rồi giờ ai cũng biết, sau này nó làm sao có thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí nữa đây?