Ông chủ Linh như chẳng để ý tới thái độ khó chịu, khinh bỉ của hắn, đặt hai tay lên bàn, nhàn nhạt nói:

"Cũng không có gì. Chỉ là số tiền cậu mượn sòng bạc chúng tôi đã qua mấy tháng, cũng đã đến lúc cần phải cần thanh toán rồi. Cậu nói có phải không?"

Sắc mặt Lục Khang Dụ chợt cứng ngắc, lòng dạ run rẩy.

Trong giây lát, hắn làm như không phải chuyện to tát gì, giọng bay bổng:

"Tưởng gì, chứ nợ tiền phải trả là đúng rồi. Nhưng mà hôm nay tôi ra ngoài không mang nhiều tiền. Hay là ông chủ Linh để tôi về rồi ngày mai tôi sẽ mang tiến tới tận sòng bạc thanh toán được không?"

Sự thật là hắn làm gì có tiền. Thời gian qua mặc dù rất đắt show, mỗi tháng kiếm được vài tỷ là chuyện bình thường. Nhưng bao nhiêu tiền kiếm được, đều đổ vào sòng bạc trực tuyến Halylu thua hết rồi, còn tiền nữa đâu.

Vả lại, trong thâm tâm hắn vốn không có ý định trả số tiền này.

Ông chủ Linh nâng ánh mắt lên, giọng sáng nhún vai: "Tất nhiên là được. Tôi không phải là người khó tính. Chỉ cần ngày mai cậu mang đủ số tiền là ba trăm năm mươi tỷ đồng đến sòng bạc gặp tôi, thì tôi sẽ không tới Làm phiền cậu nữa ra."

Về đầu tiên nghe giọng nói của ông chủ Linh thoải mái như vậy, Lục Khang Dụ đang thấy nhẹ nhàng chợt giật nảy người, trợn tròn mắt nhìn đối phương:

"Ông chủ Linh, có phải anh nhầm lẫn gì không? Sao lại là ba trăm năm mươi tỷ. Rõ ràng tôi chỉ mượn quý sòng bạc có hai mươi tỷ thôi mà." Nghĩ là tên ngốc sao, định cho mượn một đăng lại đòi một nẻo hả? Không có cửa đâu nha. Hån khôn lầm đấy!

Muốn ăn tiền khống của hàn, cũng phải còn xem hàn là con cháu nhà ai cái đã. Không phải muốn khổng là không đâu nha, Láo toét thì hắn cho cả thảy chết mất xác.

Mà ông chủ Linh nhìn hắn một cái khiến hắn bất chợt lạnh sống lưng, không nói gì. Ông phất tay với đàn em của mình đang đứng sau lưng. Người nọ hiểu ý, đi tới trước mặt Lục Khang Dụ, như con rô bốt không biểu cảm đặt xuống đặt xuống một xấp giấy. Chỉ cần nhìn qua liền biết toàn là hóa đơn và giấy ký nợ.

Lục Khang Dụ không có một chút cảnh giác nào, thản nhiên liếc qua chồng giấy tờ kia. Tờ đầu tiên chính là giấy ký nợ của hắn với sòng bạc Quỷ Vương, tổng cộng vay ba lần, hai mươi tỷ.

Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu ở một ghi chú cuối tờ giấy có viết: Lãi suất hàng tháng 100%.

Có nghĩa là, từ số tiền gốc là hai mươi tỷ giờ nó đã biến thành bảy mươi tỷ rồi.

Lục Khang Dụ nhìn con số trợn tròn mắt, tức giận ngút đầu. nén lại cơn giận, xem cho xong phần còn lại.

Xem xong rồi, trong người hắn từ khiếp sợ đầy khó hiểu chuyển sang tức giận. Hắn nhìn ông chủ Linh, đanh mặt chất giọng chất vấn.

"Ông chủ Linh, hóa đơn điện tử của game điện tử Halylu lại ở trong tay anh?"

Không sai. Số còn lại chính là hóa đơn điện tử mà hắn ký vay mượn tiền của game đánh bài online Halylu. Ban đầu hắn còn tưởng là giả nhưng nhìn chữ ký điện tử thì đó chính là chữ ký của hắn, không thể sai lệch được.

Rõ ràng là hắn ký vay mượn trực bên Halylu. Tại sao số hóa đơn này lại năm trong tay của ông chủ sòng bạc Quỷ Vương được? Hắn không hiểu?

Ông chủ Linh ngồi trên ghế, khoan khoái, không vội chút nào nhìn hắn sốt ruột chỉ nhảy nhót lên, nhẹ nhàng thông báo:

"Có vẻ như cậu vẫn chưa biết game điện tử Halylu chính là thuộc sở hữu của sòng bạc Quỷ Vương. Số tiền mà cậu mượn Halylu chính là mượn của sòng bạc Quỷ Vương đấy." Lục Khang Dụ sốc nặng. Hắn không hề biết, Halylu lại thuộc sở hữu của Quỷ Vương.

"Nhưng cho dù là như vậy thì cũng không thể nhiều như vậy. Số tiền tôi mượn các người tổng cộng chỉ có một trăm tỷ. Sao bây giờ lại nhiều như vậy?" Hắn không phục, cố cãi cho bằng được.

Ông chủ Linh cười nhạt:

"Hình như cậu không xem kỹ điều kiện chúng tôi đưa ra trước khi kí giấy thì phải. Ở chỗ chúng tôi ấy mà, quy định lãi suất hàng tháng bằng 100% ngang với số tiền gốc. Mà cậu mượn chúng tôi lâu như vậy rồi, đương nhiên tiền lãi sẽ tăng. Đẩy là điều bình thường mà, có gì lạ đâu mà không phải xoắn như thế."

Lục Khang Dụ bàng hoàng, xem kỹ lại từng tờ hóa đơn mới thấy đúng là trên mỗi tờ hóa đơn đều có dòng chữ chú thích này nằm ở dưới góc

giấy. Mỗi lần hắn mượn tiền đều là đang trong lúc cay cú vì thua nặng. Cho nên nào có để ý gì đâu, cứ chấp nhận thỏa thuận và ký tên vay tiền thôi. Hắn ngờ lãi suất lại cao như vậy chứ.

Thế này có khác gì ăn cướp!

Hắn quát lên, chỉ trích đối phương: "Chẳng có gì là bình thường cả. Bọn cho vay lãi cắt cổ cũng không có ăn tham như các Các người nghĩ gì mà chỉ trong vòng vài tháng lấy tiền lãi của tôi gấp gần ba lần tiền gốc chứ. Sao các người không đi ăn cướp luôn đi. Đậu phộng nhà nó, nghĩ ông là trẻ lên ba đấy Ông đây không trả!" Hắn hùng hồn đập bàn đứng dậy, quay phắt đi trông oai lắm, muốn rời khỏi nơi này.

Muốn đòi tiền thì cũng nên lựa người mà đòi. Léng phéng, hắn nói anh Hai xử hết cả đám, tổng cổ ra khỏi thành phố này cho biết.

Nhưng hắn chưa kịp vênh váo được năm giây, hay nói đúng ra là chưa kịp bước tới ngưỡng cửa, bên ngoài chợt xuất hiện hai người đàn ông đeo kính đen, đứng sừng sững như hai cây cổ thụ, chắn hết lối, Mặt người nào người nấy đều lạnh tanh, giống như hắn còn tiến lên một bước nữa thì sẽ chẳng còn mạng để mà về. Lục Khang Dụ ngu ngốc chưa biết mình đang đối diện với ai, vẫn cứ nghĩ là cái thân phận cậu út của mình rất có trọng lượng, cau mày tức giận quát với hai người kia:

"Làm gì vậy? Muốn chặn đường tôi sao, các người có biết tôi là ai không hả? Tôi là cậu út nhà họ Lục đấy. Khôn hồn thì tránh ra cho tôi đi, bằng không tôi sẽ nói ba tôi sao xử hết cả nhà mấy người. Tránh ra!"

Hai người kia vẫn đứng im không nhúc nhích. Ông chủ Linh nhìn một màn này, vỗ tay cười, giọng nhàn nhạt mà ý tứ không có nhạt:

"Muốn đi sao? Được thôi, để lại một cái chân của cậu rồi đi."

Lục Khang Dụ giật thót, tưởng ông chủ Linh nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh tanh không chút hòa bình kia, hắn mới tình đó là lời nói thật. Càng là như vậy, bản tính cậu ẩm không biết Trời cao đất dày của hắn càng phát tác. Hắn cao giọng, đe dọa:

"Ông chủ Linh, anh cũng to gan thật đấy. Cả chân của cậu chủ út nhà họ Lục mà anh cũng muốn lấy? Anh nhắm mình có thể tránh được cái tai họa này không? Nói cho mà biết, quản lý của tôi không tìm thấy tôi sẽ báo cho ba tôi và cảnh sát biến đẩy. Đến lúc đó, anh đừng hòng thoát được. Khôn ngoan thì giờ thả tôi đi còn kịp.

Nhưng hắn dọa sai người rồi. Có thể, tất cả mọi người trong thành phố này đều sợ nhà họ Lục. Nhưng mà ông chủ Linh thì không.

Hắn vừa dứt lời lập tức đã bị đàn em của ông chủ Linh tới đạp cho một phát, ngã quy xuống đất. Hắn đau điểng, vô thức mà kêu "Hự" lên. Hắn toan đứng dậy, lại bị người nọ đạp để giày da lên lưng, đi xuống, không cho phép đứng dậy.

Tuyệt nhiên, từ đầu tới cuối, người nọ không hề lên tiếng dù chỉ là một từ. Tất cả đều là hành động trong im lặng. Đôi lời của tác giả.

Thật ra, nếu độc giả chịu trả phí, có bảo mỗi ngày ra năm chương mình cũng viết được. Sự yêu thích của mọi người là động lực. Còn tiền là nguồn sống. Tác giả cũng là con người, đâu thế hit không khí mà suốt ngày ngồi viết truyện miễn phí để sống được. Nhỉ?