Không cần lão "trả lại", tự cô cũng có thể lấy được.

Rắc! Chợt đâu đó vang lên tiếng cành cây gãy. "Ai đó?" Ông Trấn phản ứng rất nhanh, lập tức hướng về phía phát ra âm thanh lạ kia, quát lớn. Mọi người cùng lúc dồn chú ý hết về bên đó. Từ sau tấm bia mộ bên kia, một thân hình hốt hoảng chạy đi. Nhìn dáng vẻ thì là một cô gái, hành tung có vẻ mờ ám, không trong sạch.

"Bắt cô ta lại." Lục Bạch Văn ra lệnh. Lập tức bốn tên vệ sĩ đứng phía đó liền đuổi theo.

Lục Bạch Văn vẫn nhìn theo, ở góc độ không ai thấy đuôi mắt híp lại như mắt quỷ sắp ăn thịt người.

Ông ta biết ngay nó sẽ không thể nào làm lơ được mà. Trứng làm sao có thể khôn hơn vịt được. Ngày hôm nay, chính là ngày ông TẾ nó! Đúng lúc này, nhân vật không ai chú ý tới là nữ phóng viên duy nhất đồng thời cũng là người không cẩn thận đã đụng vào Thần Hạo trước đó trong đoàn phóng viên chợt nâng ánh mắt sắc như dao lên, vụt một tiếng đã rời khỏi vị trí của mình, chạy như bay đi lên, mục tiêu chính là chiếc hộp trong tay Lục Bạch Văn.

Có điều, cô nhanh, Lục Bạch Văn còn nhanh hơn. Ngay khi cô phóng viên kia chỉ còn một chút xíu nữa thôi là tiếp cận được chiếc hộp, bàn tay đang để yên bên hông của ông ta bỗng như cơn gió mang mùi chết chóc lao về phía cổ cô gái.

Ông ta cứ nghĩ nó chỉ có một, hóa ra còn có đồng bọn cơ đấy.

Muốn cướp sao? Làm gì có chuyện đó! Đừng nói là nó chỉ có một đứa đồng bọn, mà cả trăm đứa ông cũng luộc hết!

Ngay khi Lục Bạch Văn cho rằng cô gái ấy xong rồi, cô chợt nở nụ cười quái dị, tay trái dùng tốc độ nhanh nhất ném thứ gì đó về phía mặt lão. Quá bất ngờ, Lục Bạch Văn không tránh kịp, hứng trọn thứ bột gì đó, không thể nào mở mắt được.

Lão Trấn thấy ông chủ bị tấn công, đi lên định bắt người, kết quả cùng cảnh ngộ với chủ.

Cô nhếch môi cười nhạo. Cô còn đang lo không biết nên chặn con chó già tay sai kia thế nào, giờ thì tốt rồi, một phát hạ cả hai tên. Đúng là trời giúp

À không, là chủ tịch Lâm và phu nhân ở trên trời giúp.

Bột cay của cô, có độc đấy!

Vốn dĩ cô còn chưa chắc chắn cặp nhẫn kia là thật hay giả. Nhờ ám hiệu của Tuyết Vũ, cô mới dám ra tay.

Cơ hội là đây!

Cô gái nhanh tay cướp lấy cái hộp, chạy biến. "Muốn chạy sao? Đâu ra dễ thế!" Nhưng Thần Hạo cũng không phải là thứ ăn cơm vô dụng. Ngay khi cô gái vừa cướp hộp đồ trong tay, anh đã vụt lên chặn đường.

Lúc này việc dùng bột cay thì không còn tác dụng cao nữa. Mà phải dùng tới kim châm kết hợp với... bột cay.

Cô gái phi một loạt kim châm về phía Thần Hạo. Anh né được. Nhưng đừng vội mừng, đấy chính là ý đồ của cô đấy.

"Anh thua rồi!" Cô gái lại nở nụ cười quái dị đó. Ngay lúc Thần Hạo chưa thu lại động tác nghiêng người, đồng thời không hiểu ý đối phương. Cô gái lại dùng tới chiêu phóng bột cay. Thần Hạo vừa quay mặt về đã dính trưởng rồi, hai mắt cay xè, không sao mở được.

Cô ấy không nản lại thêm một tích tắc nào, nhanh chóng nhân cơ hội ba người có võ công giỏi nhất đây đang rơi vào tình thế khó xoay sở, phi chân chạy.

Bà Lục sau khi bàng hoàng cũng bừng tỉnh, cũng hớt hải cầm khăn lau cho chồng.

Chuyện nói ra thì dài, nhưng thời gian diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà thôi.

Tuyết Vũ không thể vào vai quần chúng đứng xem được. Với vai trò là vợ của Thần Hạo, sau khi qua thời gian "hoảng hốt", cô tá hỏa chạy lên hỏi thăm anh:

"Thần Hạo... anh không sao chứ? Để em lau giúp anh..."

Lục Nhược Uyên sau một lúc bất ngờ hoàn hồn lại, thấy ba và anh trai mình bị tấn công, tức giận quát đám vệ sĩ:

"Các người còn đứng chết ra đó làm gì. Còn không mau bắt cô ta lại cho tôi."

Đám vệ sĩ chỉ bất ngờ lúc đầu, nghe hiệu lệnh của ông chủ lập tức lấy lại tinh thần của một võ sĩ, dồn dập đuổi theo cô gái.

Tuy rằng Lục Bạch Văn tạm thời không thể làm gì, nhưng ông ta vẫn còn một đội quân hơn hai chục người.

"Đừng làm cô ấy bị thương, chỉ cần lấy lại cặp nhẫn là được." Lục Bạch Văn ra lệnh, có uy nhưng không hề bộc lộ sự nổi giận ác độc, mà chỉ cho người ta thấy phong thái vững như thạch bàn đáng quý đầy giả tạo của mình.

Tuyết Vũ không khỏi khen ông ta một câu. Cho dù bản thân rơi vào túng quẫn vẫn không quên đóng vai người nhân từ.

Dĩ nhiên rồi, ở đây đang có phóng viên!

Người của Lục Bạch Văn, tất nhiên không phải kẻ tầm thường có thể so sánh được. Bọn họ là đội vệ sĩ được chọn lọc từ trăm vệ sĩ khác, trải qua những bài tập luyện cực kỳ khắc nghiệt và đáng sợ. Vì vậy, thân thủ của họ không thể coi thường, một người hạ gục được ba bốn võ sĩ đai xanh.

Chẳng qua, so với một người luyện võ đã ở mức xuất quỷ nhập thần như Leen thì đám người này chẳng là gì cả.

Leen đấm. Leen đá. Leen xoay vòng. Leen hạ được ba bốn tên có tốc độ nhanh nhất sắp đuổi kịp cô. Cô tung tên thứ tư về phía đám người sắp xông tới, bọn chúng bị xô ngã liên hoàn ra sau. Lục Bạch Văn đã được lau sạch mặt, nhưng đôi mắt vẫn không thể mở được, có mở được cũng không thể nhìn rõ. Ông ta chỉ có thể theo dõi tình hình bằng thính giác.

Người học võ, thính giác vốn nhạy bén hơn người không học võ. Cao thủ thì lại càng tinh tường hơn. Nghe những âm thanh không khả quan phát ra từ đám thuộc hạ của mình, cặp chân mày Lục Bạch Văn nhíu chặt lại.

Còn ranh này cũng có chút vốn liếng. Xem ra, vẫn là để ông đích thân ra tay thì tốt hơn.

Ông ta vòng tay ra sau lưng áo, rút ra một khẩu súng.

"Văn, mình..." Bà Lục nhìn thấy khẩu súng, định nói gì đó.

"Đừng nói gì cả, úp mặt vào người tôi." Lục Bạch Văn nói với vợ đầy dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với nội tâm tàn bạo như ác quỷ của mình.

Ông ta kéo người bạn đời mình yêu hết lòng hết dạ vào ngực mình, giấu mặt bà đi. Đồng thời cầm súng chĩa thẳng về phía trước, dỏng tai lên nghe, xác định mục tiêu.

Leen xô ngã được đám vệ sĩ, tiếp tục chạy. Nòng súng ở phía sau ngắm trúng đùi cô bắn tới. Không chỉ có một, mà là hai.

Một nòng chĩa thẳng vào một bên chân còn lại. Thần Hạo từ khi nào cũng đã dùng phương pháp lấy tịnh chế động như ba mình, nhắm mắt, dùng thính giác xác định mục tiêu. Tay còn lại ôm lấy đầu Tuyết Vũ áp vào ngực mình, tránh cho cô nhìn phải thấy cảnh máu me, không hay.

Hành động ấy, giống hệt Lục Bạch Văn. Đụng tới anh không nói, nhưng làm tổn thương ba anh thì không thể tha thứ được! Pång!

Như có thần giao cách cảm, cả hai cha con Lục Bạch Văn cùng bóp cò, cùng nổ súng. Nhưng, chỉ có một viên đạn bay ra từ khẩu súng Lục Bạch Văn mà thôi.

Viên đạn ấy so với vị trí Lục Bạch Văn khóa chặt không chênh lệch dù chỉ nửa ly, nó nhanh chóng găm vào bắp đùi Leen.

Đau! Cô chỉ nhăn mặt một cái rồi cắn răng, tiếp tục chạy.

Đám phóng viên thấy bắn súng thật, khiếp đảm, hồn vía như bay lên mây hết.

Là... là súng thật đấy!

Còn súng của Thần Hạo, không có viên đạn nào bắn ra.

Anh nhíu mày, nhanh tay tháo ổ đạn theo ra dù không mở mắt, tay lần sờ kiểm tra.

Không có đạn?