Tối hôm ấy, lúc Tư Minh đang tắm rửa, Diệp Kính Huy ngồi trong phòng khách vừa xem TV vừa lau tóc. Di động đang đặt trên bàn của anh bỗng nhiên vang lên, Diệp Kính Huy kêu Tư Minh nhưng có lẽ anh không nghe thấy, chuông điện thoại vẫn đang réo không ngừng. Màn hình hiển thị người gọi tới là “Từ Thanh”, Diệp Kính Huy cau mày tiếp cuộc gọi, nhưng hắn chỉ vừa “a lô ” một tiếng thì bên kia đột ngột cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng “tút tút” bên tai, trong lòng Diệp Kính Huy sinh ra chút bất an. Trước giờ việc Tư Minh hay qua lại với Từ Thanh hắn vẫn biết, nhưng quan hệ giữa hai người là gì thì hắn hoàn toàn không rõ. Đến tận bây giờ vẫn còn ít khúc mắc chưa lý giải được, nhưng Diệp Kính Huy cũng lười đi tìm hiểu. Hắn vẫn cảm thấy bất kể thân phận và hoàn cảnh của Tư Minh thế nào, hắn đều thích người đàn ông lạnh lùng vô tình mà rất mực dịu dàng và thấu hiểu mình ấy, đây quả thực là chuyện bất đắc dĩ.

Một lát sau, Tư Minh bước ra khỏi phòng tắm, anh nhìn di động đang sáng lên, hỏi: “Anh có điện thoại?”

Diệp Kính Huy vẫn chăm chú nhìn màn hình TV, chỉ thản nhiên đáp: “Ừ.”

Tư Minh cầm di động gọi lại cho người ta, một chốc sau, bên kia tiếp điện thoại, nụ cười trên môi anh bỗng nhiên cứng đờ.

Không biết đầu dây bên kia đang nói gì, họ nói rất lâu, lâu đến nỗi tiếng đồng hồ vang tích tắc trong phòng làm người ta có phần bực bội.

“Được, tôi biết rồi.” Tư Minh nói xong thì cúp điện thoại, lúc nhìn Diệp Kính Huy, ánh mắt anh có chút phức tạp.

Cả hai cứ im lặng nhìn nhau như thế, ánh mắt giao nhau trong không trung, rất lâu.

“Sao vậy?” Diệp Kính Huy hỏi.

“A Huy.” Anh gọi tên hắn, sau đó khẽ cười, tựa như muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, chỉ lại gần hôn lên trán hắn, “Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”“Còn sớm lắm, sao thế, không muốn tán gẫu với tôi à?” Diệp Kính Huy dựa vào sô pha, gối hai tay ra sau đầu, lười biếng nói, “Mới tám giờ đã ngủ, lúc đi nhà trẻ tôi cũng chưa từng ngoan như vậy.”

Tư Minh cười, đến ngồi bên cạnh hắn, thuận tay rót một ly nước lạnh uống một hớp.

“Tán gẫu cái gì đây?”

“Anh có hứng thú với cổ phiếu không?”

Tư Minh quay sang nhìn hắn: “Từng mua vài lần, bán lời được một ít.”

“Anh biết Jae không?” Diệp Kính Huy cười ám muội, cầm ly nước của Tư Minh uống cạn, sau đó hắn mới hỏi, “Sao anh không trả lời? Bị hù dọa rồi ư?”

Tư Minh cười khẽ: “Anh đang nhìn em uống nước, lần này lại uống một hơi cạn sạch.” Anh dừng lại, nhích đến gần nhìn hắn chằm chằm, “Em đang căng thẳng?”

Diệp Kính Huy nhún vai: “Boss trong phim lúc tự bộc lộ thân phận thì cảm xúc sẽ dao động, đây không gọi là căng thẳng, mà là hưng phấn.”

“Hửm, em đang hưng phấn?”

Diệp Kính Huy lườm anh, bình thản nói: “Tôi chính là Jae.”

Tư Minh cũng không kinh ngạc như trong trong tưởng tượng, anh chỉ yên lặng một hồi rồi tán thưởng: “Hóa ra vị cao nhân giấu mặt kia là em. Đợt trước lợi dụng phong ba trong giới tài chính, hẳn em đã kiếm được một khoản rất khá.”

“Tàm tạm, tiền kiếm được đều để mở hộp đêm.” Diệp Kính Huy cười, vuốt vuốt tóc mái, “Tuy vấn đề quay vòng vốn của Thiên Vũ đã được cải thiện, nhưng vẫn cần một số tiền lớn để xây dựng lại hệ thống mạng.” Hắn dừng một chút, “Anh có hứng thú hùn vốn mua cổ phiếu với tôi không?”

“Gần đây thị trường chứng khoán đang ế ẩm.”

“A, để cảm ơn lần này anh giúp tôi đối phó với Quan Thiên Trạch, tôi cho anh biết chuyện hay ho này.” Diệp Kính Huy mỉm cười nhìn Tư Minh, “Chuyên gia phân tích chứng khoán vừa tiết lộ tin mật, mua cổ phần của công ty công nghệ Duy Phương là lựa chọn rất tốt.”

Tư Minh bình tĩnh nhìn hắn, “Theo như anh biết, cổ phiếu của nó vẫn đang giảm.”

“Tôi lấy danh nghĩa của Jae đề nghị anh mua cổ phiếu của Duy Phương, có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Đương nhiên, anh có thể không tin.”

“Từ khi tham gia vào thị trường chứng khoán tới nay, Jae chưa từng bị lỗ vốn.” Tư Minh dừng một lát, “Không tin Gia Cát bên cạnh em thì anh có vẻ nhỏ mọn quá, phải không?”

Tư Minh nhìn Diệp Kính Huy, hắn chỉ mỉm cười, thế nên anh cũng cười theo, anh lập tức gọi điện cho Lưu Duy Giai: “Phân phó cấp dưới mua ngay cổ phiếu của Duy Phương, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.” Tư Minh quay đầu lại, trông thấy trong đôi mắt đen láy của hắn ánh lên một tia sáng khác thường, anh vỗ nhẹ lên vai hắn, “Được rồi, đi ngủ sớm thôi.”

. . . . . . .

Liên tục vài ngày sau, thị trường chứng khoán vẫn sóng yên biển lặng.

Cổ phiếu của Duy Phương vẫn tiếp tục giảm, nhưng chỉ giảm trong phạm vi nhỏ, rất chậm, từng chút từng chút một như muốn thử thách lòng kiên nhẫn của mọi người.Lưu Duy Giai đứng ngồi không yên, cô gọi điện cho Tư Minh: “Chúng ta vẫn tiếp tục mua cổ phiếu của Duy Phương sao? Sắp rớt đến giá sàn rồi.”

Tư Minh chỉ mỉm cười: “Tiếp tục.”

Lưu Duy Giai điềm tĩnh đáp: “Quá phiêu lưu.”

“Đừng lo, cứ làm như lời tôi nói.” Dừng một chốc, anh nói tiếp, “Ngoài ra, cô giúp tôi tìm một luật sư giỏi.”

“Đã biết.” Lưu Duy Giai khựng vài giây, “Giám đốc Tư. . . .”

“Sao?”

“Hiện tại đã đầu tư mười triệu rồi.”

“Tôi biết lo lắng của cô.” Tư Minh tạm ngừng, “Duy Giai, cô rút một triệu trong tài khoản tiết kiệm của tôi ra, chuyển tạm thời qua tài khoản của cô, số còn lại bỏ hết vào chứng khoán. Cứ như vậy mà làm.”

Đến thứ tư, trời đổ mưa lất phất, thị trường chứng khoán vốn đang êm ả chợt phải hứng chịu một cơn cuồng phong ào tới.

Buổi sáng vừa mở cửa, điểm của công ty công nghệ Duy Phương vốn đang rớt giá bỗng liên tục tăng cao với tốc độ cực nhanh, từ 27.9 vọt lên 28.7. Lưu Duy Giai lập tức gọi điện cho Tư Minh, cô kích động đến độ run giọng: “Duy Phương đã tăng 8 điểm, ước chừng chiều nay sẽ tăng lên. Anh định bán với giá bao nhiêu? Lần này chúng ta lời rất lớn.”

Tư Minh bình tĩnh đáp: “Chờ thêm chút nữa.”

“Tôi nghĩ tới mức này sẽ không tăng nữa đâu.”

“Không sao.” Tư Minh dừng lại, “Cứ chờ đến lúc tôi gọi cho cô.”

Mãi tận bốn giờ chiều, cổ phiếu của Duy Phương tăng lên 29.0, Tư Minh bảo Lưu Duy Giai bán ngay toàn bộ cổ phiếu.

Ngay lúc ấy, Diệp Kính Huy gọi tới, giọng nói nhuốm đầy vẻ tự tin và đắc ý, “Sao nào? Tôi cung cấp thông tin cơ mật đúng rồi chứ?”

Tư Minh khen: “Quả nhiên là chuyên gia chứng khoán. Vậy bước tiếp theo là gì?”

“Dùng toàn bộ số tiền đó đầu tư vào Hằng Xương.”

Tư Minh cười: “Được, anh tin vào tầm nhìn của em.”

Sau đó, anh gọi cho Lưu Duy Giai: “Lưu ba triệu vào tài khoản của cô, số còn lại bỏ vào Hằng Xương.”

Lần này Lưu Duy Giai không hề ý kiến nữa, cô đáp ứng: “Vâng, tôi sẽ làm ngay.”

Ba ngày sau, cổ phiếu của Hằng Xương quả nhiên lại bắt đầu tăng cao.

Từ 25.0 lên thẳng 25.8, chỉ 8 điểm đã giúp lợi nhuận của Tư Minh tăng gấp bội.

Diệp Kính Huy lại chọn đúng thời điểm gọi đến: “Đợt này lời bao nhiêu?”

Tư Minh mỉm cười: “Gấp đôi lần trước, được hơn 10 triệu. Kế tiếp mua ở đâu?”

“Digital China.”

Ba ngày sau.

Cổ phiếu của Digital China bắt đầu giảm một cách thảm hại.

“Hôm nay HSI

đóng cửa với 8760 điểm, giảm 50 điểm so với ngày hôm qua. Trong đó Digital China liên tục giảm. . .” Sau lưng cô MC chương trình “Kinh tế và tài chính” đang cười rất tươi là đồ thị thể hiện tình hình cổ phiếu hôm nay, “Theo các nhà chuyên môn trong nước phân tích, có thể là do nước ngoài cố ý chèn ép. . . .”Diệp Kính Huy thản nhiên nhìn tin tức trên TV, Tư Minh tắm rất nhanh đã xong, anh bước ra, đến ngồi bên cạnh hắn, vừa lau tóc vừa hỏi: “Giảm bao nhiêu?”

“Một nửa.”

“Nói vậy rất có thể sẽ lỗ cả chục triệu.” Tư Minh dừng lại, lấy di động gọi một cú điện thoại, “Duy Giai, khi phiên giao dịch ngày mai bắt đầu, bỏ tất cả số tiền ta có vào để nâng điểm cổ phiếu lên.” Giọng nữ ở đầu dây bên kia dường như muốn nói gì đó, Tư Minh khựng lại, anh cau mày, “Rõ ràng có người ở cố tình bán cổ phiếu để chèn ép chúng ta, hiện tại không thể dừng tay, chúng ta phải có lòng quyết tâm như tráng sĩ cắt cổ tay vậy.” Anh vừa nói vừa đứng dậy, đi về hướng ban công, “Cứ như vậy đi, tiếp tục mua.”

Diệp Kính Huy vẫn nhìn chăm chú nhìn theo bóng lưng anh, không nói câu nào.

Bên tai vẫn là chất giọng nữ máy móc truyền ra từ di động: “Nạp thẻ mời ấn 1. . .”

Tư Minh nói: “Có người nắm trong tay số lượng lớn cổ phiếu của Digital China, không biết đối phương là ai, nhưng nếu anh ta muốn tiêu tiền, bây giờ chúng ta có bán cổ phiếu ra cũng chỉ lỗ mấy chục triệu mà thôi.” Anh dừng một hồi, khóe miệng cong lên ý cười, “Cứ mua tiếp đi, nhìn xem anh ta có thể đọ được bao lâu.”

“Kiểm tra số dư mời ấn 2. . . .”

Tư Minh cười rồi cúp điện thoại, anh xoay người trở vào phòng khách, ngồi bên cạnh Diệp Kính Huy, đặt nhẹ tay lên vai hắn: “Em lỗ bao nhiêu?”

“Mấy triệu.” Diệp Kính Huy khựng lại, “Anh định mua tiếp?”

“Hết cách rồi, nếu hiện tại bán ra, mấy chục triệu kia không thể thu về được.”

“Nếu mua tiếp, con số bị lỗ sẽ lớn hơn nữa.”

“Có khi đối phương cũng không chịu được, chúng ta còn có con đường sống.”

“Anh thật liều mạng.”

Tư Minh cười: “Hình như em biết rất nhiều tin tức.”

Diệp Kính Huy im lặng một lát, hắn nhún vai: “Tôi lăn lộn trong thị trường chứng khoán được vài năm rồi, quen biết nhiều tiền bối hơn anh. Anh muốn lấy phí tổn về thì cứ tiếp tục mua đi.”

Tư Minh khẽ thở dài: “Không biết cổ phiếu của công ty này có thể tăng lên không, cần phải xem đối phương muốn hành anh bao nhiêu nữa mới cam tâm. Anh luôn cảm thấy có người đang âm thầm thao túng.”

Diệp Kính Huy đương nhiên biết rõ chuyện đang xảy ra với loại cổ phiếu này, độc thủ giấu mặt chẳng ai khác ngoài hắn và Tiêu Dật, chính hắn dẫn Tư Minh sa bẫy, Tiêu Dật ở nước ngoài âm thầm chèn ép cổ phiếu của Digital China, hắn kiếm lời hai lần cho Tư Minh chẳng qua là kế dụ địch xâm nhập mà thôi, chỉ khi được ăn kẹo hai lần mà đến lần thứ ba là thuốc độc, mới có thể lừa một kẻ đa nghi như anh vào tròng.

Hôm nay đại cuộc đã định, tuy nắm chắc thắng lợi nhưng hắn không hề vui sướng như tưởng tượng.

“Tư Minh.”

Hình như hắn rất hiếm khi gọi tên anh.

Người đàn ông đối diện này đây, tuy thủ đoạn tàn nhẫn đầy mình, đối xử với người khác rất lạnh nhạt và hờ hững, nhưng với hắn, anh ta cũng rất đặc biệt.Thật sự muốn cho anh ta khuynh gia bại sản sao?

“Anh đã nói sẽ không hận tôi.” Diệp Kính Huy quay sang cười với anh, “Đúng không?”

Tư Minh gật đầu, ánh mắt rất kiên định, “Ừ.”

— Vậy là tốt rồi, chỉ cần anh không hận.

Như vậy tôi có thể trả thù anh lần cuối cùng, hãm hại anh mất một số tiền lớn, sau đó, tôi sẽ tìm lối thoát để xóa bỏ ân oán giữa hai ta, anh chơi tôi một lần, tôi cũng thắng anh một lần, chúng ta là kỳ phùng địch thủ không thể phân thắng bại.

Rồi sau đó chúng ta sẽ bắt đầu lại, không cần đấu đá hay tính kế nhau, cùng sửa sang lại ngôi nhà này, mang hai con mèo một đen một trắng kia về nuôi, trồng thêm hoa để không khí gia đình ấm áp hơn một chút, cứ thế mà sống êm đềm cạnh nhau cả đời, cũng tuyệt vời lắm.

Về phần số tiền anh bị mất trên thị trường chứng khoán, tương lai có thể từ từ kiếm lại.

Sau khi hết thảy chuyện tình đi đến hồi kết thúc, hắn sẽ bồi thường cho anh khoản thiệt hại vì cổ phiếu.

Dù sao Diệp Kính Huy cũng là người chưa bao giờ chịu thua, không có khả năng vì thích Tư Minh mà sẽ bỏ qua đủ loại dối trá trong quá khứ. Hắn lại càng không thể dễ dàng bỏ mất tự tôn, không tính toán những hiềm khích cũ mà bình thản ở bên cạnh anh.

Hiện giờ trả thù Tư Minh khiến Diệp Kính Huy không dễ chịu chút nào, nhưng hắn vẫn không do dự xuống tay.

Bất quá là tìm một con đường thoát, muốn cứu vớt chút kiêu ngạo và tự tôn của riêng hắn, cũng để đặt dấu chấm hết cho cuộc tranh đấu kịch liệt anh chết tôi sống này mà thôi.

Sau đó, hắn và anh, sẽ bắt đầu lại mối quan hệ tình cảm mới, tốt đẹp hơn.

. . . . .

Diệp Kính Huy nằm trằn trọc trên giường, chung quy vẫn cảm thấy lúc Tư Minh gọi điện thoại, anh có vẻ kỳ lạ lắm. Cái đêm hắn đề nghị anh mua cổ phiếu, anh từng gọi điện cho Từ Thanh, không khí lúc ấy phải nói là vô cùng quái lạ. Tuy anh diễn kịch rất giỏi, lại điều chỉnh sắc mặt nhanh chóng, nhưng khi điện thoại được kết nối, vẻ kinh ngạc của anh vẫn không qua khỏi mắt Diệp Kính Huy.

Anh không hề chần chừ đã đồng ý mua cổ phiếu, phải chăng là vì cú điện thoại đó?

Ngày mai chính là ngày quyết chiến, Tiêu Dật đã nói bên y hết thảy đều thuận lợi, Tư Minh sẽ mất hết tài sản cá nhân kiếm được trong vòng nửa năm qua.

Nhưng thắng lợi sắp đến cũng không làm cho hắn giảm bớt bất an, một nỗi bất an không rõ nguyên cớ.

Luôn có một thứ cảm giác kỳ lạ như thể hắn sắp đánh mất điều gì đó.

Diệp Kính Huy bật dậy, xuống giường rồi đi tới phòng đọc sách.

Kệ sách trong phòng Tư Minh có một góc chết, hoa trong chậu đã sắp khai nhụy, sắc xanh lam toát lên nét đẹp yêu kiều trong đêm tối.

Diệp Kính Huy ngồi xổm trước chậu hoa, hắn móc khối kim loại được giấu trong một góc khuất của chậu hoa, nắm trong lòng bàn tay.Chú Chung từng mua hai chiếc máy nghe trộm mini ở nước ngoài, một chiếc đặt trong chậu hoa ở phòng Tư Minh, chiếc còn lại đương nhiên gắn trên vật tùy thân anh hay mang theo, để hắn thuận tiện nghe được những tin tức quan trọng.

— Sợi dây chuyền.

Thứ kỷ niệm hắn đưa anh để làm dấu hiệu ‘đã có người yêu’.

Thực tế sợi dây chuyền đó có gắn một chiếc máy nghe trộm mini không thấm nước.

Không có việc cần cớ chi phải xun xoe, Tư Minh không hề phòng bị với hắn, không nghĩ tới hắn sẽ đê tiện tới mức gắn máy nghe trộm trong dây chuyền. Cho nên dẫu là tin tức về quyền phát triển game “Mộng giang hồ” hay giá bán sản phẩm mới của Nhân Thông, thậm chí đến chuyện anh đầu tư vào thị trường chứng khoán, mua cổ phiếu của công ty nào hắn cũng biết tất tần tật.

Nhưng lúc tặng cho anh, anh lại nói rằng, đây là lần đầu tiên anh được nhận quà.

Diệp Kính Huy còn nhớ rất rõ đôi mắt đen thẫm lấp lánh ý cười đầy cảm động khi ấy của anh. Nhưng anh đâu biết, người tặng anh sợi dây chuyền này bỉ ổi đến mức nào.

Giống như trước kia, khi hắn đang lên kế hoạch đá anh khỏi ghế tổng giám đốc, anh vẫn không quên tăng lương cho hắn. Dạo đó anh cũng không biết, người đứng trước mặt anh đồng minh của đối thủ, tiếp cận anh bất quá vì làm nội ứng.

Hiện giờ cẩn thận nhớ lại, bất tri bất giác hắn đã tổn thương anh rất nhiều lần.

Tuy người đàn ông ấy lúc nào cũng giữ vẻ điềm nhiên, đôi mắt sâu thẳm kia cũng rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc, nhưng vào giây phút anh biết chân tướng sự thật, anh cũng sẽ đau lắm, đúng không?

Diệp Kính Huy cười khẽ, ngắm cái máy nghe trộm trong lòng bàn tay rồi ném nó vào giỏ rác.