Lạc Duẫn Trần cơ hồ là dùng hết tốc độ xông ra ngoài, chạy ra một khoảng cách sau lại chạy trở về, đứng ở trước mặt Quý Quy Hàn, “Ngươi thì sao?”

“Con?” Quý Quy Hàn nhìn về phía Lạc Duẫn Trần, trước kia hắn đều đứng xa xa nhìn người, gần cũng là dáng vẻ cung cung kính kính, có lẽ là do vị trí đứng, hắn theo bản năng đem nghĩ Lạc Duẫn Trần cao hơn hắn, nhưng khi đứng đối mặt nhau hắn bỗng nhiên phát hiện Lạc Duẫn Trần lại vẫn lùn hơn hắn nửa cái đầu, “con làm sao cơ……”

“Ngươi cũng tích cốc?”

Quý Quy Hàn nghe vậy con ngươi ám ám, thanh âm nhẹ rất nhiều: “Đệ tử thiên tư không đủ, tất nhiên là so ra kém các sư huynh đệ.”

Hắn nói như vậy Lạc Duẫn Trần mới nhớ tới, Quý Quy Hàn là Ngũ Linh Căn, thuộc về tư chất cực kém, nếu không phải tu ma, căn bản không có biện pháp làm nên trò trống, ở Linh Thủy Môn, khi tu luyện thành quả còn kém hai sư đệ, việc này cũng vẫn luôn là trò cười của những đệ tử khác

“Vậy ngươi không đói bụng sao?” Lạc Duẫn Trần hỏi, “Không đi thiện đường sao?”

“Sư tôn……” Quý Quy Hàn hơi nhấp khởi miệng, suy nghĩ một chút mới nói nói, “ không phải Sư tôn phạt ta đứng đến khi trăng lên à.”

“A cái này a……” Lạc Duẫn Trần ngẩn người, lúc ấy hắn chính là thuận miệng nói, chính mình đều không nhớ rõ, cũng không ý thức được những lời này mặt sau còn có nghĩa là không cho ăn cơm, “Ngươi có thể cơm nước xong lại trở về đứng a.”

Quý Quy Hàn nghe vậy lại là sửng sốt, chần chờ một hồi lâu mới phun ra trong lòng nghi vấn: “Còn có thể như vậy?”

“Vì cái gì không được.” Lạc Duẫn Trần nói, “Người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói đến hoảng, lại nói ngươi đói đến ngất, một hồi người ta còn tưởng rằng ta ngược đãi ngươi đâu, đi mau đi mau.”

“Sư tôn……” Quý Quy Hàn há miệng thở dốc, vừa muốn nói gì lại bị Lạc Duẫn Trần thúc giục đánh gãy, đành phải cất bước theo đi lên.

Nhìn hắn theo ở phía sau, Lạc Duẫn Trần bạo gan, quay đầu thúc giục nói: “Ngươi vẫn luôn đi theo sau ta làm cái gì? Đi nhanh điểm, đến phía trước đi.”

Quý Quy Hàn không hỏi nguyên do, chỉ là làm theo.

Lạc Duẫn Trầnthấy hắn ngoan như vậy, cũng là nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc hắn thật sự không biết giải thíchnhư thế nào…… Hắn căn bản không biết đường.

Thiện đường kỳ thật cùng nhà ăn trường họchiện đại gần giống nhau, lú này người đã không còn nhiều lắm, Lạc Duẫn Trần vốn đang nghĩ sẽ không hấp dẫn lực chú ý đi vào đi, kết quả mới vừa rảo bước tiến đến cửa, người bên trong liền động tác nhất trí nhìn hắn, xem đến hắn nhịn không được đứng thẳng sống lưng, làm bộ dáng sang quý mà tông sư nên có.

Thấy rõ người tới là ai người đang ăn cơm ở thiện đường đều buông chén đũa trong tay, đứng lên hướng Lạc Duẫn Trần hành lễ, “Sư tôn.”

Lạc Duẫn Trần nhàn nhạt “Ân” một tiếng, sợ thanh âm bại lộ, không dám nói lời nào, chỉ có thể xua xua tay ý bảo mọi người ngồi xuống.

Nhưng cảm giác tồn tại của hắn quá lớn, một đám người không hảo hảo ăn cơm nhìn chằm chằm vào hắn, xem đến hắn e ngại, cũng ngượng ngùng đi theo ăn cơm.

Quý Quy Hàn liền không có phiền não, dù sao mới cách xa Lạc Duẫn Trần hắn đã không chớp mắt, hướng bên cạnh ngồi xuống là có thể ăn thật sự vui vẻ —— nếu xem nhẹ ánh mắt hâm mộ của Lạc Duẫn Trần thường thường thổi quai.

Vũ Quy Thanh đã sớm tích cốc, thiện đường ngày thường căn bản không tới, nhưng nghe nói Lạc Duẫn Trần lại đây, hắn lập tức cũng đi theo chạy tới.

“Sư tôn.” Vũ Quy Thanh vào cửa liền nhìn đến Lạc Duẫn Trần chắp tay sau lưng ở thiện đường đi qua đi lại, lập tức chạy đi lên dò hỏi hắn tình huống, “Ngài như thế nào lại đây?”

“Ta……” Lạc Duẫn Trần đè thấp thanh âm, vừa nghĩ vừa nói, “Tới…… Thị sát một chút tình huống……”

“Này……” Vũ Quy Thanh nghe vậy ngẩn người, “Thị sát…… Tình huống như thế nào?”

“Liền…… Hoàn cảnh sinh hoạt của đệ tử …… Như thế nào?” Lạc Duẫn Trần nói mà chính hắn cũng không tin, “Rốt cuộc ta là phong chủ, ai ở trong này cũng là đệ tử của ta, sinh hoạt tốt xấu cũng sẽ ảnh hưởng thể xác và tinh thần của đệ tử.”

Vũ Quy Thanh nghe vậy ánh mắt càng thêm kỳ quái lên, nhưng như cũ là khom lưng chắp tay thi lễ: “Sư tôn anh minh, nhưng việc nhỏ bực này sư tôn chỉ lo phân phó đó là, như thế nào tự mình tới.”

“Thuận tiện……” Lạc Duẫn Trần cắn răng một cái, mặt đều bất cứ giá nào, “ăn thử.”

Nếu nói Vũ Quy Thanh vừa rồi là kinh ngạc, hiện tại đại khái chính là chấn kinh rồi, thậm chí hoài nghi lỗ tai chính mình có tật xấu.

Nhưng hắn không tiện xen vào, những người khác cũng không dám.

Việc này Lạc Duẫn Trần biết.

Quý Quy Hàn cũng biết, nhưng là nhịn không được.

khi hắn bị canh sặc một chút, tiếng ho khan ở vang lên thiện đường, Lạc Duẫn Trần quả thực muốn bóp chết hắn, còn ngại hắn không đủ xấu hổ sao?!

Nhưng Lạc Duẫn Trần không sợ xấu hổ, hắn sợ đói bụng, cho nên nói xong lúc sau liền thong thả ung dung đi kiếm đồ ăn.

Vũ Quy Thanh cảm thấy Lạc Duẫn Trần chạy tới thiện đường ăn thử việc này đã đủ làm hắn sợ rớt cằm, nhưng hắn không nghĩ tới phía sau còn có thứ đáng sợ hơn.

Lạc Duẫn Trần có tính ăn cơm chọn chỗ ngồi, không rảnh làm quen nên sẽ tìm chỗ quen, giữa bao nhiêu bàn trống hắn đi đến cái bàn bên góc với Quý Quy Hàn.

Liền Quý Quy Hàn đều dọa tới rồi.

Nhưng Lạc Duẫn Trần mới mặc kệ, hắn có cơm ăn, liền rất vui vẻ.

“Sư tôn……” Vũ Quy Thanh nhìn thần sắc Quý Quy Hàn kinh ngạc, nhìn nhìn lại bộ dáng Lạc Duẫn Trần vân đạm phong khinh, vẫn là qua đi nhỏ giọng nói, “Nếu không vẫn nên trở về…… Về sau sư tôn muốn ăn gì đồ nhi đưa qua cho ngài đi.”

“Như vậy……” Lạc Duẫn Trần vừa định nói “Tốt” lại ý thức được việc này hình như là của người cấp dưới không tiện cho hắn làm, xua xua tay, “Ta tự làm.”

“Nhưng……” Vũ Quy Thanh nhìn thoáng qua thiện đường các sư đệ câu nệ đến không dám ăn cơm, “Sư tôn tại đây, những người khác không dám ăn.”

Lạc Duẫn Trần: “……”

Cuối cùng Lạc Duẫn Trần vẫn là thỏa hiệp, tùy tiện ăn chút gì sau công đạo Vũ Quy Thanh chon ba phần cơm cho hắn đưa sau mới đứng lên, nhìn bát cơm của Quý Quy Hàn thật sâu sau đó mới rời đi

Quý Quy Hàn: “……”

Lúc này Lạc Duẫn Trần còn không biết hành vi của hắn đã tạo ảnh hưởng gì, chỉ là đơn thuần vì mình không có đồ ăn mà cảm thấy thương tâm.

Bạch Phượng Hoàn nhìn đến hắn ủ rũ cụp đuôi trở lại, hiếu kỳ nói: “Làm sao vậy, đồ vật hôm nay không thể ăn sao?”

“Không có, ta liền ăn cái đùi gà, còn có mấy cây xiên.” Lạc Duẫn Trần thở dài một hơi, “Bị Vũ Quy Thanh ngăn trở, ta phải trở về để giữ cái mặt sắt này.”

Bạch Phượng Hoàn nghe vậy mổ mổ lông chim trên cánh, nói: “Không có việc gì, đói hai ngày sẽ không chết.”

“Hắn về sau sẽ đưa cơm cho ta.” Lạc Duẫn Trần nói, “Nói thật, ngươi là hướng dẫn du lịch, thì có biết đường không?”

“ Biết a.” Bạch Phượng Hoàn nói, “Ta chính là hệ thống hướng dẫn của ngươi.”

“Liền……” Lạc Duẫn Trần nghĩ nghĩ, “Ngươi nói đêm nay ta chuồn êm đi phòng bếp, có mật đạo để đi không?”

Bạch Phượng Hoàn: “……”

“Ngươi chỉ là đi ăn cái gì.” Bạch Phượng Hoàn nói, “Không biết còn tưởng rằng ngươi muốn đi thiêu phòng bếp đâu.”

khi hai người còn tại đây thảo luật kế hoạch đột nhập ban đêm, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm Quý Quy Hàn từ ngoài cửa truyền tiến vào: “Sư tôn.”