Tại nơi đây, khắp các môn phái lớn nhỏ, đều tề tựng đông đủ, đến nỗi cả khán đài còn chẳng đủ chỗ chứa.

Các tông chủ đều đã đến, đang ríu rít chuyện trò đủ thứ chuyện từ trên trời xuống dưới biển.

Xuyên Giang đến, giáp mặt tông chủ Minh Thành phái - Triệu Thanh Di.

Hắn ta nhìn nàng rồi gật đầu, nàng cũng gật đầu lại để đáp lễ.

Sau đó, Xuyên Giang đến chiếc ghế cạnh chỗ tông chủ Giai Tuệ phái - Hồ Phúc đang ngồi, rồi nàng ngồi xuống.

Không lâu sau đó, đại diện cho Minh Thành phái bước lên võ đài đọc thể lệ cuộc thi, cũng như lời cảm ơn dành cho tất cả thí sinh tham gia.

Dương An còn đang thấp thỏm lo lắng, Khương Liên để ý, quay qua ân cần hỏi:

- Nè, thất sư đệ, đệ ổn chứ?

- A sư huynh, đệ vẫn ổn lắm nha! - Dương An giật mình trả lời.

- Dương An sư đệ không cần phải lo a! - Anh Kiệt chen vào chấn an - Đây là trận đấu đầu tiên của đệ, cứ dốc hết sức mà đấu, đừng lo về thứ hạng.

Đại sư huynh đây nhất định sẽ giật bảng vàng về cho đệ xem!

- Bảo sao dạo này sư tôn lại chán ghét huynh đến thế a, cứ gáy cho cố rồi lại bỏ dở giữa chừng! - Tử Đằng cười khúc khích, châm chọc.

- Không ngờ lâu rồi không gặp đệ lại nhớ cú đấm đại diện cho tình thương vô bờ bến của ta đến nhường này nha! Đúng là tứ sư đệ, luôn nhớ tới vị sư huynh này a~! - Anh Kiệt tay nổi gân xanh, trông như muốn hành hung sư đệ mình.

- Ai da ai da, đệ không dám nhận đặc ân này a! - Tứ sư đệ vẫn bình thản tiếp lời - Tốt nhất huynh nên để dành "đặc ân" đấy cho đối thủ của mình đi, không cẩn thận thì vòng gửi xe chẳng lọt nổi đâu đó!

- Hứ! Càng lớn cái mỏ càng khó ưa! - Anh Kiệt giận dỗi quay đi.

Lưu Phong nổi 3 vạch hắc huyết, chỉ cười trừ.

Đương nhiên, quán quân là ai cô đều rõ hơn hết.

Không phải nam chính thì còn ai ở đây nữa! Nói rồi, thiên tử luôn đứng đầu! Thiên tử luôn đúng! Cho dù có sai be sai bét ra thì ánh hào quang của nhân vật chính vẫn luôn có nội tại lật kèo ao nhây được!

Sau đó, các đệ tử đều bốc thăm ngẫu nhiên để gặp đối thủ.

Lưu Phong số nhọ hơn, gần tít thứ 1000, nhưng bù lại đối thủ chỉ là đệ tử của tông môn nhỏ, trông khá lực điền nhưng tu vi của hắn nhỏ hơn cô rất nhiều.

Nếu xét lần lượt, đại sư huynh thi đấu ván 398, nhị sư huynh đấu ván 726, tam sư đệ đấu ván 570, tứ sư đệ đấu ván 604, ngũ sư đệ đấu ván 437, lục sư đệ đấu ván 251, thất sư đệ đấu ván 849, đại sư tỷ đấu ván 998 và nhị sư muội đấu ván thứ 192.

Đồng nghĩa với việc, trận thi đấu này sẽ kéo dài 4 ngày liên tiếp.

Nhưng nếu nhiều đệ tử khác bỏ cuộc, thì nhanh nhất 2 ngày sau vòng gửi xe này sẽ kết thúc.

Lưu Phong đắn đo suy nghĩ, có thể nhân thời gian thi đấu cô lén đi thám thính được a!

Giao Kiệt đại hội, chính thức khai mạc!!!

Cô ngồi đấy chỉ xem qua vài trận đấu, tóm lại là chỉ xem cho có, chứ hiện tại cô đang bị nhị sư huynh trông chừng a!

Lưu Phong cắn răng chửi thầm, tuy có thể nhân lúc đám đông hỗn loạn này lén rời đi, nhưng nhị sư huynh phái Phùng Chu - Niệm Chân sư huynh này thì lại dễ tóm cổ cô không khác gì tóm 1 con thỏ cả.

Còn nữa, nhị sư huynh này nếu biết được thì chắc chắn sẽ nằng nặc xin đi, mà đã đi thì chắc chắn sẽ dễ lộ thông tin nhất, vì nhị sư huynh này lại có 1 ưu điểm: không biết nói dối.

Không nhầm đâu, thật đấy.

Hàng giả bao đổi trả! Tên sư huynh ngốc Niệm Chân này tuy nhiều khi có lợi, nhưng hắn ta lại nói không với dối trá.

Thêm nữa......

Hắn ta v-ô c-ù-n-g nói nhiều với sư tôn a! Cái gì huynh ấy cũng kể ra được, cho nên để Niệm Chân sư huynh đi theo thì có mà về đến nơi lập tức bị đá bay khỏi tông môn cùng đôi chân què à!

Nhưng vị nhị sư huynh này, cũng khá ôn nhu với các huynh đệ cùng tông môn đó! Tuy trạng thái lúc nào cũng như ngăn đá ngàn năm không ngắt điện, nhưng hắn ta cũng hay rất để ý và giúp đỡ các đệ tử khác, cho nên cũng có thể nói là có chiếm 1 vị trí nhất định trong con tim bé bỏng của các đệ tử khác a!

Cho nên, sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, Lưu Phong đã có quyết định luôn: đằng nào cũng không thoát được, thà ngồi luôn ở đấy cho đỡ bị nghi ngờ.

Giao Kiệt đại hội còn dài, vẫn còn thời gian thám thính, đâu cần phải cuống lên vô nghĩa!

Còn 1 điều nữa, cô cũng không muốn phật lòng vị nhị sư huynh này.

Chẳng hiểu vì sao nữa, nhưng Lưu Phong có cảm giác trong lòng nguyên chủ thì nhân vật này lại có chỗ đứng khá vững chắc, thậm chí còn khó có thể bị thế chỗ.

Không ngờ nguyên chủ lại đánh giá cao vị sư huynh này như vậy a!

Tuy nhiên, tình thế hiện tại đây là như thế nào????

- Niệm Chân sư huynh à, đâu đến nỗi phải dùng ấn kí làm mát duy trì liên tục đâu! - Lưu Phong gãi má, cười trừ.

- Nóng như thế mà muội vẫn chịu được à? - Niệm Chân hỏi.

- Nóng thì cũng nóng thật a! Nhưng sư huynh cần phải để dành linh lực để còn thi đấu nữa chứ!

- Thế thì đừng lo, đảm bảo lên sân 1 chiêu huynh sẽ đá đối thủ bay xuống võ đài.

- ..........................