Tiết thể dục tuần này Sở Nguyệt không đi học, bởi vì có cái hoạt động ở ngoài trường muốn tham gia, thời gian vừa vặn cùng tiết thể dục trùng nhau. Có giấy công văn ở tay sợ cái mao, đường đường chính chính khuyết khóa thật là trâu bò nha, bất quá đáng tiếc lại ít đi cơ hội thấy nam thần, tuy rằng không nhất định thấy rõ. Bất quá buổi tối ngày mai liền muốn theo nam thần học vẽ vời, còn sợ không có cơ hội gặp mặt sao.

Cả ngày chìm đắm ở vui sướng bên trong, Sở Nguyệt quên chuyện chính mình là nam sinh, cũng quên suy tính tính chân thực của câu nói “anh thật giống nhìn thấy em ” của nam thần.

Không nghĩ tới liền tối hôm đó xảy ra sự cố.

Có lần Sở Nguyệt ở căn tin đụng tới người kia đi mua bữa trưa, là đóng gói mang đi. Kết quả làm Sở Nguyệt liền mua một hộp đũa nhập khẩu từ Nhật Bản, phi thường tinh mỹ. Hỏi Sở Nguyệt vì sao đột nhiên nhớ tới mua cái này, đó là bởi vì cậu nhìn thấy nam thần sử dụng chiếc đũa dùng một lần. Sở Nguyệt sống mười chín năm số lần dùng qua đũa ăn một lần có thể đếm trên đầu ngón tay, vì có hoàn bảo lý niệm rất sâu là đũa ăn một lần không khỏe mạnh, do đó Sở Nguyệt hầu như xưa nay không dùng đũa ăn một lần. Nhưng là nhìn thấy nam thần dùng thứ không sạch sẽ như thế, Sở Nguyệt trong lòng có thể dễ chịu sao, vì lẽ đó mau chóng mua đôi đũa chuẩn bị khi có cơ hội tự tay đưa cho nam thần.

Buổi tối ngày mai chính là cơ hội đó.

Nhưng là lão tam cậu là người nóng tính, hắn nhìn tính tình chán ngán kia của Sở Nguyệt mấy tuần liền gấp gáp. Dùng lời của hắn tới nói chính là: “Y có thích chú hay không trực tiếp cho câu nói chứ, tiếp tục như vậy tính là gì a, chú cũng không cảm thấy được quan hệ của các chú lúng túng quá sao?”

Sở Nguyệt gãi đầu một cái: “Cái này, muốn làm việc tốt phải gặp nhiều khó khăn mà, cảm tình là phải từ từ bồi dưỡng, huống hồ y còn không biết dung mạo em ra sao đây.”

“Ai, anh liền chán ghét cái loại người phía nam yếu ớt các chú. Chiếc đũa của chú đâu, anh đưa tới cho chú, anh liền hỏi y đến cùng là cái ý tưởng gì.”

“Ai, như vậy không tốt QAQ vạn nhất doạ đến y làm sao bây giờ QAQ ”

“Y một đại nam nhân còn sợ chút chuyện nhỏ này sao? Chú chờ, anh lập tức đi ngay.”

Mặc dù biết lão tam là vì muốn tốt cho mình, nhưng là ở chuyện tình cảm thật sự không thể quá nóng lòng cầu thành a. Lão tam đi được có mấy phút, Sở Nguyệt trong lòng không nguyên do thấp thỏm.

Rốt cục, nửa giờ sau, lão tam giận đùng đùng trở về.

“Loại nam nhân này thực sự là hỏng bét, chú biết y nói thế nào không?”

Sở Nguyệt có loại linh cảm không lành.

“Anh đem đồ vật đưa cho y nói ‘cậu đến cùng có thích người ta hay không nói một câu chứ, còn có đây là người yêu thích cậu đưa cho cậu, chính cậu ta nhát gan không dám đưa ’, y không muốn. Ta nói ‘ cho cậu cậu liền cầm chứ, ngược lại lại không mất tiền của cậu ’, kết quả y vẫn là không muốn, y nói ‘ lại không quen ’. Đem ta tức giận đến nha, muốn nói gì liền lớn tiếng nói ra nha, y liền nhăn nhó một mặt không tình nguyện nhỏ giọng nói ‘ lại không quen ’, mấy cái giao lưu cuối tuần rồi mà cảm tình các chú này đều là thối lắm nha, đều như vậy còn không quen?”

Sở Nguyệt cười đến vô cùng cứng ngắc, nhìn lão tam nói nước bọt bay ngang hỏi: “Y còn nói cái gì?”

“Ai u quả thực tức chết người! Anh chưa từng thấy nam nhân nào nhăn nhó như thế, cho là y ngạnh không muốn, ta nói ‘ các cậu làm sao liền không quen? ’, y nói ‘ tôi ngay cả cậu ta tên gọi cái gì cũng không biết ’. Anh lườm y một cái nói rằng: ‘ cậu ta gọi Sở Nguyệt, thành viên của hội học sinh, người ta yêu thích cậu lâu như vậy coi như cậu không biết tên thì cậu liền không biết hỏi sao? ’ cuối cùng y vẫn là nhận lấy, bất quá xem ra lòng không cam tình không nguyện, ai loại nam nhân này đến cùng được chỗ nào?”

Sở Nguyệt nghe xong lão tam, yên lặng xoay người hướng về màn hình máy vi tính. Hẳn là thương tâm đi. Lão tam cũng yên tĩnh lại, trở lại giường ngủ của mình nghỉ ngơi.

Lúc này QQ có tin tức nhắc nhở.

“( Icon đẩy mũi) Có muốn hay không như thế bất ngờ a, anh còn tưởng rằng lại kiểm tra phòng đây.”

“Xin lỗi xin lỗi!”

“Lần này lại viết cái gì a?”

Sở Nguyệt sau khi lấy được chiếc đũa, viết một tờ giấy gắn vào. Ngoại trừ tả vì sao lại đưa chiếc đũa, còn viết nguyên nhân sẽ đến thành phố S học đại học, cùng với rất vui mừng có thể ở D đại gặp phải y. Mặc dù đối với cách làm của lão tam có chút không thích ứng, nhưng Sở Nguyệt càng nhiều là đối với người kia cảm thấy đau lòng, bởi vì người kia nói bọn họ không quen. Đúng đấy, bọn họ vốn là không quen, ngoại trừ biết một ít tin tức cực dễ tra ra của y mình lại chẳng biết cái gì cả, chính mình lại có lý do gì tức giận đây.

“Đưa anh cái này làm gì nha, anh lại không dùng được: không cần.”

Sở Nguyệt cắn chặt môi, một lát mới dùng run rẩy hai tay đánh một hàng chữ:

“Vậy anh đưa cho người khác đi, ném cũng được.”

“Em ngày mai sẽ đến chứ?”

“Xin lỗi, anh ấy là người phương bắc, tính tình bộc trực, tạo thành quấy nhiễu cho anh em cảm thấy rất xin lỗi, cực kỳ có lỗi!”

“Anh chỉ là sợ đột nhiên nhận đồ của em thôi.”

“Đến a, học thêm chút đồ vật mà, nhưng anh không cần trả lại em.”

“Không trả, đứng ở góc độ của ai cũng không thể trả. Hiện tại rất khổ sở đi, vừa anh không muốn tiếp thu, chính là sợ tình huống như thế nha.”

“Em tên Sở Nguyệt, trợ lý của hội học sinh, một trong số những biên tập của báo đoàn, em cho rằng ở trong bức thư lần thứ nhất đưa cho anh có nhắc qua.”

“( ngốc) trong thư có sao, anh thật sự không thấy nha.”

“Vì lẽ đó em nói em cho rằng em viết mà, ai biết em không đủ thông minh thậm chí ngay cả cái này đều quên viết a!”

Sở Nguyệt rất muốn khóc, thế nhưng không khóc nổi. Đây chính là khóc không ra nước mắt sao?

“Em không khổ sở, em làm sao có khả năng sẽ khổ sở ni ha ha ha ha ha.”

Sở Nguyệt muốn quyết tâm nói nặng lời, nhưng là trong lòng thật giống có khỏa dây leo chăm chú quấn quanh thân thể cùng các bộ phận, để Sở Nguyệt khó chịu đến cơ hồ không thể thở nổi đồng thời cũng làm cho cậu không cách nào nhẫn tâm.

“Em sợ anh cái gì, sợ anh đã nói với em xin lỗi?”

“Sợ anh khổ sở nha.”

“Anh khổ sở lại không phải em khổ sở em sợ cái mao.”

“Được thôi, vậy ngày mai nói sau đi, anh trước tiên đi tắm.”

“Đi thong thả.”

Nhìn ảnh chân dung của đối phương biểu hiện trạng thái rời đi, Sở Nguyệt như hư thoát ngửa đầu co quắp ngồi ở trên băng ghế. Ngày mai, muốn thế nào đối mặt y đây?

Liền như vậy đờ ra đến nhanh mười giờ, tin tức bên kia lại tới nữa rồi.

“Làm sao bây giờ, nhìn em tả anh lỗ tai đều hồng a, anh sống lâu như vậy làm sao liền không cảm thấy anh giống như là em tả vậy?”

“Ngày mai em đến cùng có muốn tới hay không đây, luôn cảm thấy đã không có mặt mũi.”

“Một mình em đến đây đi.”

“Em một người không dám tới, nếu như không ai bồi tiếp em em sẽ khóc.”

“Anh cũng sẽ không ăn em.”

“Hừm, khi nào đến lúc đó thì nói sau đi. Ngủ ngon.”

“Đều gần 11 giờ a, ừ, ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút.”

Tối hôm đó, Sở Nguyệt nằm ở trên giường trắng đêm không ngủ.