Ban đêm Naaru quả nhiên trước sau như một ý đồ dùng võ lực cầu hoan, Tôn Chí Tân cũng không phải loại ngồi không, đón đầu cho hắn một trận không lưu tình chút nào, đánh từ trên giường đến dưới giường, lại đánh trở về trên giường, cứ như chiến tranh phòng thủ vậy. Tính hiếu chiến trời sinh của hai người mở ra dốc sạch, lại hóa thành hai dã thú đánh xé nhau, hương vị nội tiết tố giống đực tràn ngập toàn bộ căn lều.

Naaru không phải đánh không lại hắn, chỉ là địa vị Tôn Chí Tân ở trong lòng hắn càng ngày càng nặng, không dám như trước đối đãi hắn, dần dần liền nhiễm phải bệnh sợ vợ, không dám sử dụng quá nhiều khí lực, lại càng không dám đánh vào chỗ yếu hại, tương phản Tôn Chí Tân lại không kiêng nể gì chỗ tiện tay liền xuống tay, Naaru không khỏi rơi xuống thế hạ phong.

Chân chính dương cương dũng mãnh nam nhân tuyệt đối sẽ không chân chính sợ lão bà, chỉ vì yêu mà thương tiếc, sợ xúc phạm tới hắn mới tỏ ra sợ hãi, chân chính đại biểu cho ý nghĩa yêu thương. Chỉ tiếc Tôn Chí Tân vẫn bài xích nam nam chi đạo, , căn bản chính là một con lừa không hiểu phong tình. Hơn nữa mùa đông bắt đầu ngày một ngày đến gần, Naaru gánh vác nhiệm vụ săn thú tìm kiếm thức ăn càng ngày càng nặng, bởi vậy ép buộc một hồi cũng thôi, ôm chặt lấy Tôn Chí Tân rất nhanh đi vào giấc ngủ. Tôn Chí Tân vẫn là lần đầu đánh thắng, trong lòng hưng phấn, lại có chút buồn bã tiếc nuối, chính mình cũng làm không biết là vì cái gì.

Chân trời vừa rạng là những thợ săn do Naaru suất lĩnh phải xuất phát mà đi, lúc Tôn Chí Tân tỉnh lại phát hiện bên cạnh không có người, lại giật mình nhiên ngây người một trận mới đi rửa mặt súc miệng.

Mới trở lại trong lều, Buku đã vui vẻ từ ngoài lều chạy vọt vào, cả người mang theo một hơi thở sáng sớm trong rừng tươi mát dễ ngửi:“Zimmer ! hôm nay tiếp tục hái nấm ?” đứa bé này vô luận hái nấm cũng tốt, ăn nấm cũng tốt, đều nghiện . thằng bé cảm thấy ăn nấm rất ngon, hái nấm chơi rất vui, vừa có thể kiếm thức ăn, vừa có thể chơi đùa, quả là một việc tốt.

“Đi, đương nhiên đi.” Tôn Chí Tân nói.

“Oa ha ha !” Buku vui vẻ cười to, vội vàng chạy đi tìm bạn mình Lugaoren.

Tôn Chí Tân đem nấm hôm qua ăn không hết xuyên vào nhánh cỏ treo ở ngoài lều phơi nắng làm thành nấm khô để bảo quản. Phơi đến chuỗi cuối cùng thì nhìn thấy Qigeli đi tới.

“Tôn Chí Tân, tộc trưởng bảo ta tới nghe ngươi phân phó, dẫn người đi bộ tộc gió biển đổi muối.”

Tôn Chí Tân giật mình:“Hôm nay không gọi tất đạt lạp sát a tô ?”

Qigeli trên mặt hiện ra sức quyến rũ của nam nhân thuần thục tươi cười:“Trí giả nói, về sau mọi người đều không gọi thế nữa.”

“Di ?”

“Tộc trưởng, cả ta, đều cho rằng gọi tất đạt lạp sát a tô quá mức vang dội. Sợ rằng truyền ra ngoài sẽ khiến người khác mơ ước, trong tộc biết là được, không cần gọi ngoài miệng mọi người cũng biết ngươi chính là tất đạt lạp sát a tô. Hiện tại biết tên của ngươi là Tôn Chí Tân, ta cảm thấy gọi thế này tốt hơn. Buổi sáng cùng tộc trưởng thương lượng một chút, lại nói với trí giả, hắn cũng cho rằng như vậy, cho nên về sau sẽ gọi tên.”

Tôn Chí Tân cũng không nghĩ nhiều, dù sao hắn cũng không thích một chuỗi âm tiết dài dòng lúc mọi người gọi mình kia, giống như một trò cười quá sức nổi bật thật làm cho người ta phiền chán. Liền gật đầu, lại hỏi: “Khi nào thì xuất phát? Phải mất bao lâu mới có thể quay về?”

Qigeli nhìn trời, đem ngón trỏ đến miệng liếm một cái giơ lên trong không khí cảm giác trong chốc lát, sau đó nói:“Gần đây sẽ không mưa, đi đường dễ hơn, qua lại tốn khoảng sáu ngày.” Lại nghĩ, nói:“Giữa trưa xuất phát đi. Tộc trưởng nói giữa trưa sẽ cho người đưa mồi về, dùng chúng để trao đổi. Mặt khác……” Qigeli dừng một chút:“Không biết có thể dùng nấm hái được đổi với họ hay khong?”

Tôn Chí Tân dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Qigeli vài lần, người này thật sự là một nhân tài vĩ đại, có thể nghĩ ra dùng nấm đi trao đổi, có thể đổi lấy càng nhiều muối. Là một người có đầu óc thực linh hoạt, rất trí tuệ a, trong lòng không khỏi lại thay hắn bị mất một tay mà tiếc hận.

Chỉ là trái tim mạnh mẽ của người này cũng không cần sự đồng tình, chỉ cần ủng hộ. Tôn Chí Tân tiếc hận trong lòng, trên mặt nửa điểm không lộ, hỏi: “Sáu ngày là có thể đi về? Trên đường có an toàn không?”

Qigeli nhợt nhạt nở nụ cười, trong lòng đối với tất đạt lạp sát a tô dâng lên cảm tình kính trọng và bội phục tự đáy lòng. Hắn sẽ không giống những người khác nhìn hắn như người tàn phế , từ đầu tới đuôi đều đối với mình tôn kính mà hữu hảo. Loại cổ vũ thầm lặng này hắn có thể cảm nhận được, cảm kích trong lòng. Thậm chí trí giả còn hoài nghi hắn có năng lực hoàn thành nhiệm vụ dẫn người đi đổi muối hay không, chỉ có Naaru và đệ thân của hắn Tôn Chí Tân, ngay từ đầu đã tin tưởng cổ vũ hắn, làm cho hắn càng thêm tin tưởng có thể vì bộ tộc làm gì đó, mà không phải một phế nhân vô dụng cần người nuôi.

cảm giác được Tôn Chí Tân quan tâm, Qigeli nhấc ngực, nói:“Ngươi yên tâm, ta biết đường, có thể tránh dã thú. Sáu ngày sẽ quay lại” Nói đến đây, trên mặt lộ ra thần thái vô cùng tự tin, hăng hái, biến thành nguyên dũng sĩ săn thú dũng cảm trước kia.

Tôn Chí Tân nhìn vào đôi mắt màu nâu đậm của hắn, không thể không thừa nhận đây là một con người rất có sức quyến rũ, ngay cả sau khi đứt một tay thân có tàn tật cũng vẫn như vậy.

“Tốt lắm, chút nữa ta tìm cách làm mấy cái sọt rắn chắc hơn để đựng muối, giữa trưa ngươi tới lấy.”

Qigeli cười cười, không nói một lời xoay người rời đi.

Quyết đoán, làm việc không ướt át bẩn thỉu, Tôn Chí Tân lại đánh giá hắn cao thêm vài phần.

Lúc đi đến trung tâm doanh địa, người trong tộc đã ở đó đợi. Xuất phát từ nguyên tắc nguyên thủy, không ai hành động lung tung, mà đều đứng có thứ tự pha lẫn hơi chút lộn xộn nói chuyện với nhau, chờ Tôn Chí Tân đến.