Một cỗ hơi thở dày đặc mùi vị của máu mang theo hương vị nam tính hùng hậu cuồn cuộn đập vào mặt mà đến, lộ ra hương vị nguyên thủy dương cương cuồng dã mãnh liệt, lại bị bờ ngực nóng bỏng gắt gao ôm lấy, Tôn Chí Tân chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, nói không nên lời là thích hay chán ghét, nhưng bản năng đem Naaru đẩy ra, dùng những gì mới học được nói:“Buông ra !”

thấy sự nhiệt tình của Naaru bị mình xối một chậu nước lạnh mà sắc mặt ảm đi, trong lòng hơi dâng lên một tia không đành lòng, Tôn Chí Tân lại quay đầu đối hắn nói một câu:“Còn có thể…… Chỉ có…… Chỉ biết, ân, rất ít…… Một chút.”

Tôn Chí Tân không nói lắp, nhưng vừa phải nghĩ phát âm lại vừa phải tổ chức ngôn ngữ thực không dễ dàng, chỉ có thể biến thành lắp bắp.

Ngay cả như vậy, Naaru vẫn cực kì cao hứng. Tất đạt lạp sát a tô không hề không nói lời nào, mà là bắt đầu học tập ngôn ngữ nơi này, có phải hay không đại biểu hắn bắt đầu thích mình, thích bộ tộc của mình?

Naaru hưng phấn hai tay chà xát không ngừng, lập tức liền quên sự bài xích của Tôn Chí Tân, nói:“Tất đạt lạp sát a tô, thật thông minh !”

Buku cũng nói:“Ba ba, tất đạt lạp sát a Tô rất lợi hại, mới dạy một ngày đã nói được rất nhiều.”

Tôn Chí Tân nghiêng đầu cẩn thận nghe, đại khái nghe hiểu một nửa, thông qua vẻ mặt của Buccoo đoán được nửa còn lại, liền vô liêm sỉ cười toe với Naaru, vẻ mặt rất là đắc ý.

Tôn Chí Tân như vậy Naaru cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua, Tôn Chí Tân trước kia chỉ biết bày ra bộ mặt thối hoắc cho hắn xem, nếu không chính là động bất động liền liều chết đánh đấm, chưa bao giờ mang theo hơi thở gần gũi nhìn về mình mặt giãn ra mà cười giống như lúc này. Naaru nhìn hắn tươi cười, vẻ mặt bay lên, tinh thần rực rỡ hẳn lên. Ánh tịch dương đỏ hồng chiếu lên mặt Tôn Chí Tân, hai má tinh xảo tuấn mỹ được nhuộm một tầng rực rỡ sắc hồng mang theo ánh kim, hai con ngươi tối đen phiếm phản xạ kim quang màu chanh hồng, tựa như châm lên hai ngọn hỏa diễm, phối lên dung nhan tuấn mỹ tựa như những vị thần trong truyền thuyết cổ xưa. Người như vậy, diện mạo như vậy, phối hợp với khí chất không giống người thường, ngoại trừ hắn ra, Naaru chưa từng nhìn thấy người nào dễ nhìn đến như vậy.

Naaru có chút ngốc lăng, chăm chú nhìn Tôn Chí Tân.

Tôn Chí Tân bị nhìn xem vừa không bình tĩnh, lại sợ hãi trong lòng, ánh mắt nùng tình như vậy hắn mơ hồ có chút hiểu, lại càng không hiểu, trong lòng cũng thật sự kiêng kị, lập tức mông lại ẩn ẩn đau, há mồm liền mắng:“Xem cái mao !” Dưới tình thế cấp bách, nói cũng là tiếng Trung.

một đám dã nam nhân phía sau Naaru cười lớn, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng vẫn đoán biết được là hắn bị mắng. Mọi người liền ở sau lưng Naaru dùng loại phát âm cổ quái học Tôn Chí Tân nói chuyện:“Xem cái mao !”

Hai loại ngôn ngữ quy tắc phát âm rõ ràng bất đồng, làn điệu phát âm kia bọn họ học không đâu vào đâu, khẩu khí mắng người nhưng thật ra học cái mười thành mười. Mấy chục thô nhân dùng đủ lạo ngữ điệu mắng chửi người, cảnh tượng kia thực là thú vị . Tôn Chí Tân ngẩn ngơ, nhịn không được cất tiếng cười to. Lần đầu, hắn cảm thấy cái đám dã nam nhân kỳ thật cũn khả ái .

Naaru biết Tôn Chí Tân đang mắng mình, nhưng không biết là vì cái gì, nghe được Tôn Chí Tân sảng khoái tiếng cười, hắn cảm thấy thực vui vẻ, liền cũng mở miệng cười đến vô tâm vô phế. Chỉ có con trai lớn của hắn Auge, đầu tiên là kinh ngạc trước năng lực của Tôn Chí Tân , sau đó lại bĩu môi, hiển nhiên không thích Tôn Chí Tân giống như Buku.

Kế tiếp chính là phân phối con mồi, dũng sĩ săn thú trở về thừa dịp lúc này nghỉ ngơi một lát, người già và phụ nữ trong tộc thuần thục lột da con mồi, đám đàn ông đem con mồi đến chỗ Naaru an tĩnh chờ hắn phân phối.

Tôn Chí Tân không hiểu Naaru thông qua phương pháp gì để tính toán tổng sản lượng con mồi, nhưng hắn luôn có thể chia đều con mồi, mỗi một hộ nhận được số lượng cũng không phải tuyệt đối bằng nhau, nhưng phần lớn đều không sai biệt lắm, tựa như trong lòng có một cân thực chuẩn.