Long Hương tiếp tục xuyên không, thời điểm cô lựa chọn lúc này là những năm đầu triều Minh, cùng thời với Trịnh Hòa.Ở thời hiện đại, cô có điểm TOEFL cực cao nhưng mấy lần đều bị từ chối cấp visa, lý do là hiện tượng di dân đã bắt đầu có khuynh hướng trở nên nghiêm trọng, khiến cô tức đến cành hông. Cô chỉ muốn ra nước ngoài xem cho mở mang một tẹo thôi cũng không được? Ai thèm di dân đến chỗ bọn quỷ da trắng để làm công dân hạng hai chứ, có đi cũng phải là đi về quá khứ làm VIP dẫn đầu thời đại.

Haizz, vì lý do bất hợp lý kia đám man di ấy, lần này về đến thời cổ đại, ta phải đến từ Thiên Triều oai nghiêm, ngự trên thuyền quý, diễu võ dương oai để cho tứ phương tiểu quốc nhìn mà ngưỡng mộ, nếu ta mà không gây khó dễ lại với đám man di ấy thì không còn là Long Hương điêu ngoa số một nữa.

Long Hương rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, giả vờ câm điếc, cực kỳ vui sướng khi phát hiện ra nơi này sử dụng hai loại ngôn ngữ. Ngôn ngữ chính thì giống như tiếng phổ thông thời hiện đại, đảm bảo nghe, nói không thành vấn đề.Loại ngôn ngữ còn lại thì giống như tiếng hiện đại ở vùng Giang Bắc, nhà Long Hương lại ở Giang Tô, cái gì mà “Quai quai địa long lý đông”, “Lạt khối địa mụ mụ” cũng nói được hai ba câu, thôi thì cũng tạm đối phó được.

Cuối cùng thì ngôn ngữ cũng không thành vấn đề, Long Hương thở phào. Bắt đầu theo một cũ ba hoa vài câu giả vờ mất trí nhớ. Cô càng sung sướng hơn khi phát hiện ra mình xuyên không đến Yến Vương Phủ, mà cơ thể này vừa may lại là vương phi của Yến vương – Liễu Phi.

Wow! Hoàng đế tương lai, phi tử tương lai, thâm cung đấu đá, tranh giành vương vị, cốt nhục tương tàn, hoạn quan làm loạn…

Các yếu tố có khả năng xuất hiện khi xuyên không đều tề tựu đủ cả, Long Hương xoa tay, ý chí chiến đấu sục sôi, trong lòng âm thầm thề: Lần này nhất quyết phải thành công rực rỡ, rửa sạch nỗi nhục lần trước xuyên Thanh chiêu chưa kịp xuất mà thân đã chết!

Duy có một điều không vừa ý là Liễu phi bó chân. Long Hương tháo vải bó chân ra xem thử, lập tức hét lên một tiếng vô cùng thê thảm. Thật không thể hiểu nổi sao đàn ông thời cổ đại lại thích thể loại dị dạng này được. Có khi bọn họ đều là động vật ăn xác thối xuyên không mà đến quá.

Long Hương tranh thủ thời gian ngồi chờ Yến vương bèn lôi hết đống tiểu thuyết viết về đề tài tranh đấu trong cung đình từng đọc trong bao năm qua nhớ lại một lượt, quy nạp tổng kết ra 189 âm mưu quỷ kế, biên soạn thành một quyển sách nhỏ tên là《Con Đường Dẫn Đến Ngai Vàng》.

Nửa tháng sau, Yến vương triệu Liễu phi hầu hạ, Mặc dù tuổi không nhỏ nhưng Long Hương vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, cho nên cô vô cùng căng thẳng. Giấu giấu công trình《Con Đường Dẫn Đến Ngai Vàng》chưa hoàn thành vào trong áo, chuẩn bị diễn tiết mục bán nghệ không bán thân.

Tình hình ban đầu coi như phát triển tốt đẹp, tuy rằng bị Yến vương hôn vài cái, hơi thở của Yến vương không thơm mát cho lắm, nhưng nghĩ đến việc hắn không có máy rửa răng, không có dụng cụ đánh răng, không có chewing gum Doublemint, về tình có thể thông cảm. Hơn nữa tục ngữ cũng nói, “Ở nơi có cá muối lâu ngày thì không còn ngửi thấy mùi hôi”, ngửi nhiều cũng thành thói quen. Vĩ nhân thì cũng là người, cũng có khuyết điểm, không thể yêu cầu hơi thở của hắn cũng phải thơm mát hơn người.

Tình thế đột ngột chuyển biến khi Yến vương định cởi bỏ quần áo của Liễu phi, mà Long Hương vì muốn dời sự chú ý của hắn, bèn dâng kỳ thư lên. Yến vương vừa thấy hai chữ “Ngai Vàng” trên bìa sách liềm đổi sắc mặt, bóp cổ nàng kéo lại, “Thái tử sai ngươi đến dò xét bổn vương phải không?”

Thái tử cái what? Long Hương gắng sức hít thở, “Khụ khụ, không, không phải.”

“Không phải? Hừ, tưởng bổn vương không biết ngươi là con cờ của thái tử sao? Ban đầu nhìn ngươi xinh đẹp động lòng ta đã không muốn làm khó ngươi rồi, nhưng không ngờ ngươi lại tự tìm đường chết.” Yến vương dùng sức bóp taymạnh hơn.

Long Hương cố sống cố chết giãy dụa, hai chân vung loạn xạ, đá rơi giày xuống, vội vội vàng vàng lấy ngón chân chânkia ấn vào gan bàn chân bên này. Thật đúng là càng loạn càng rối. Đôi chân kia vì đã bị biến dạng nghiêm trọng, thứ nhất là đầu trón chân không đủ khéo léo, thứ hai là vị chí của gan bàn chân không dễ ác định, ấn nửa ngày cũng không chạm được vào điểm kết nối. Trong lòng Long Hương hối hận sâu sắc, đáng lẽ lúc ấy phải chọn điểm kết nối ở đầu lưỡi mới đúng, cắn một phát là xong chuyện rồi.

Ngay lúc não của Long Hương đã thiếu oxi trầm trọng, mắt mũi tối sầm, thầm nghĩ xong đời mất rồi, cuối cùng ông trời cũng bớt chút thời gian rảnh rỗi cứu vớt con người đáng thương này, kết nối thành công.

Long Hương đứng trước mặt cái tên không phải người kia chửi ầm lên, lôi tất tần tật đống từ ngữ thô tục nhớ được trong tất cả các ngôn ngữ cô biết ra mắng không ngừng nghỉ, bao gồm tiếng phổ thông, tiếng Anh, tiếng Đông Bắc, phương ngữ Hà Nam, phương ngữ Giang Bắc…

Cái gã không phải người kia bị cô mắng đến choáng váng, ngay cả một câu tranh luận cũng không có đã chủ động đáp ứng, hoặc có thể nói là khẩn cầu Long Hương chọn lại lần nữa. Chỉ cần có thể ngừng tràng mắng cuồn cuộn như lũ kia, có bảo hắn tự bán thân rồi đếm tiền giúp thì vào tai hắn cũng thành giáo lý phúc âm.