Diệp Trùng bây giờ mỗi lần lên mạng mô phỏng cũng không phải chỉ đi tới Cực quang của khu Guti Star và căn cứ huấn luyện ý thức sư sĩ nữa, hắn bắt đầu đi tham quan khắp nơi, hắn đã quyết định phải triệt để hiểu rõ thế giới vẫn vô cùng xa lạ với hắn này. Diệp Trùng biết rất rõ, nếu như muốn sinh tồn ở ở bất cứ nơi nào, thì phải hiểu rõ nơi đó, hiểu biết càng sâu, mới có thể sống càng tốt hơn.
Mỗi ngày giao lưu với Mục chính là lúc hắn giải đáp thắc mắc. Bây giờ hắn ra ngoài cũng càng nhiều hơn, Diệp Trùng thích đứng trên đường quan sát người đi đường, tuy rằng bọn họ không phải là thú săn của Diệp Trùng, nhưng Diệp Trùng lại đối với họ giống như đối với thú săn. Hắn dùng ánh mắt quan sát thú săn, vô cùng cẩn thận quan sát người chung quanh, động tác, thói quen, cử chỉ, mức độ mạnh mẽ của cơ thể, v.v…
Theo sự tìm hiểu không ngừng của Diệp Trùng, hiểu biết của hắn đối với hoàn cảnh xung quanh cũng càng lúc càng nhiều.
Hôm nay dự định tới nhà Hứa gia gia một chuyến, nhưng bây giờ vẫn đang bộn rộn kiếm sống. Tuy rằng bây giờ Diệp Trùng cũng hiểu rằng lợi nhuận thu được của cái quán nhỏ bé của ông Tiền thực sự không đủ để giữ mình lại chỗ này, nhưng con người không phải hoàn toàn sống dựa vào cái này, không phải sao? Ông Tiền cho hắn cảm giác của gia đình, cái này sợ rằng bao nhiêu kim cương vàng cũng không mua được. Tuy rằng Diệp Trùng không hề cho rằng mình rất thông minh, nhưng chút đạo lý này hắn vẫn hiểu.
Diệp Trùng ra sức nhào bột, cục bột trong tay hắn không ngừng thay đổi hình dạng, tài nghệ của Diệp Trùng bây giờ càng lúc càng cao, điều này có ích cho việc khống chế chính xác sức mạnh của hắn, làm cho mùi vị mì hắn làm ra khác với người khác, có một hương vị khác.
Chỉ tiếc là, cuộc sống thế này nếu như lại có thêm một cái quang giáp, cho dù là một cái Hắc điểu, vậy cũng hoàn mỹ rồi!
Tôn Tuyết Lâm và A Tú tới tìm Diệp Trùng.
Hai người ở bênh cạnh chờ rất lâu, chờ một mạch tới khi Diệp Trùng làm xong công việc mới bước tới, Tôn Tuyết Lâm kéo A Tú, nhỏ giọng nói: “Diệp tử…”
Diệp Trùng nhìn 2 người một cái, mặt không thay đổi nói: “Chuyện gì?”
Thấy vẻ mặt hờ hững này cùa Diệp Trùng, Tôn Tuyết Lâm không khỏi có chút hoảng hốt, ấp úng nói: “Diệp tử… Diệp tử…”
Diệp Trùng nhìn 2 người, A Tú cúi đầu, không dám ngẩng lên, Tôn Tuyết Lâm càng thêm hốt hoảng: “Diệp tử… ta… chúng ta muốn ngươi giúp một chút!”
- Giúp? Diệp Trùng nhíu mày.
Lời vừa nói ra, Tôn Tuyết Lâm ngược lại không khẩn trương như thế nữa: “Ngươi biết cải tiến quang giáp chứ?”
- Biết một chút! Diệp Trùng trả lời.
Tôn Tuyết Lâm tiếp tục nói: “Ừ, chúng ta muốn mời ngươi giúp đỡ, tuần sau trường chúng ta tổ chức hội thi sư sĩ, trong đó có một khâu cần một thợ cải tiến quang giáp, ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ!”
- Mời ta giúp đỡ? Diệp Trùng nhìn 2 người.
Nhìn ánh mắt hờ hững của Diệp Trùng, Tôn Tuyết Lâm có chút hoảng hốt không lời: “Đúng, chúng ta muốn mời ngươi giúp đỡ!”
Diệp Trùng nghĩ một hồi, nói: “Ừm, có thể, nhưng mỗi giờ ta phải thu 1250 kim cương tiền thu lao!”
Tôn Tuyết Lâm sững người, lập tức sắc mặt thay đổi: “Ngươi, ngươi… giúp đỡ vậy mà cũng thu tiền? Ngươi, ngươi… Không ngờ người lại là loại người này! Ài, coi như chúng ta nhìn nhầm đi!” Giọng nói chứa đầy sự coi thường. A Tú cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Trùng, rõ ràng lời nói của Diệp Trùng nằm ngoài ý liệu của nàng.
Nhìn vẻ mặt của 2 người, Diệp Trùng không khỏi nhíu nhíu mày, chẳng lẽ mình có chỗ nào sai? Nghĩ tới mình không hề có giấy phép thợ cải tiến quang giáp, Diệp Trùng chỉ đưa ra giá bằng khoảng 50% bình quân giá thị trường.
Diệp Trùng trong lòng hỏi Mục: “Mục, chẳng lẽ nguyên tắc giao dịch công bằng không phải là một trong những nguyên tắc cơ bản sao?”
Mục nói: “Theo tư liệu cho biết, cách nói của ngươi hoàn toàn chính xác, nhưng phần lớn người cho rằng, giúp đỡ bạn bè mà nhận thù lao là một việc vô cùng đáng xấu hổ!”
Diệp Trùng nghi hoặc hỏi: “Bọn họ là bạn của ta?”
Đối với việc này, Mục hoàn toàn không có ý giúp đỡ: “Vậy phải cần ngươi xác định!”
Diệp Trùng cho rằng đương nhiên nói: “Đương nhiên không phải!” Bạn bè? Nói đùa gì vậy, mình và bọn họ không hề thân thiết, vô luận là từ phương diện nào đều không thể gọi là bạn bè được! Nếu đã không phải là bạn bè, vậy lấy thù lao là chuyện đương nhiên thôi, cái này có cái gì kỳ quái đâu chứ?
Dù sao mình không có gì sai, Diệp Trùng liền không định tiếp tục nói tiếp, chỉ hờ hững nhìn 2 người một cái, nói một câu: “Cứ tự nhiên!” rồi xoay người rời đi.
Tôn Tuyết Lâm tức đến nỗi mặt trắng bệch, lôi A Tú, giận dữ đi ra ngoài.
Việc này không hề ảnh hưởng tới Diệp Trùng, chào ông Tiền, sau đó từ từ đi ra đường. Diệp Trùng bây giờ không giống lúc trước, ra đường là ngỡ ngàng, ngược lại, bây giờ hắn cảm thấy vô cùng thong thả, quan sát người đi trên đường chính là một thú vui lớn của hắn, làm hắn cảm thấy khá là thú vị.
Nhà ông Hứa cách khá xa tiệm của ôn gTiền, nếu như theo tốc độ quá chậm này thì quá chậm, Diệp Trùng co chân chạy. Diệp Trùng không chạy quá nhanh, hắn bây giờ tính ra không phải là cái gì cũng không biết, hắn biết tốc độ của mình đối với người bình thường mà nói thì nhanh tới mức kinh thế hãi tục, Bách Phệ Thử đi đầu tuyệt đối sẽ chết trước, đạo lý này Diệp Trùng cũng hiểu. Ài, nếu mình có thể dùng quang giáp thì không phải cuốc bộ rồi! Nghĩ tới cái quang giáp toàn màu trắng đó, trong lòng Diệp Trùng có vài phần chán nản, chỉ đáng tiếc là trên tay mình chỉ là một cái quang giáp huấn luyện, nếu như là một quang giáp loại chiến đấu của Hắc giác, Diệp Trùng dám khẳng định mình có 80, 90% sẽ làm thịt tên đó.
Nếu như Mục chịu giúp mình, Diệp Trùng tin tưởng, cái quang giáp màu trắng đó tuyệt đối không có tí cơ hội chạy trốn nào, nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì, Mục lại không chịu ra tay. Điều này làm Diệp Trùng vô cùng kỳ quái!
Diệp Trùng thong thả chạy trên đường, hô hấp không có chút rối loạn nào, thậm chí ngay cả tiết tấu cũng không có chút thay đổi, vận động mức độ này bây giờ, Diệp Trùng căn bản không có chút cảm giác nào. Thân thể kỳ dị của hắn, làm Mục thế nào cũng nghĩ không ra, nhưng Diệp Trùng không cho rằng cơ thể mình có gì đó thất thường, dù sao cái này cũng là điều tốt, nghĩ không hiểu thì kệ nó đi.
Nhà của ông Hứa ở gần đây, lập tức sẽ tới. Khi lên mạng mô phỏng lần trước, ông Hứa mang tin tức YC đang ở hành tinh Lam Hải thông báo cho tất cả các ông lão, nhất thời, mọi người đều vừa ngưỡng mộ, vừa đố kỵ với ông Hứa, thậm chí có vài ông lão lớn tiếng muốn tới hành tinh Lam Hải để gặp Diệp Trùng, đối với vài người vốn đang ở hành tinh Lam Hải nhưng ở các khu vực khác liền đưa địa chỉ của mình cho Diệp Trùng, dặn dò hắn có thời gian nhất định phải đi gặp bọn họ.
Không khí học thuật đậm đặc khi cùng thảo luận với ông Hứa làm Diệp Trùng cảm thấy vô cùng thoải mái, làm người ta mê mải. Nghĩ tới sẽ lập tức sẽ gặp được Hứa gia gia, Diệp Trùng không khỏi có chút hưng phấn.
Mục đột nhiên kêu Diệp Trùng đang muốn đi tới nhà ông Hứa dừng lại: “Diệp tử, cẩn thận, không được đi tới! Có 4 cái quang giáp đang theo dõi bên này! Ngoài ra còn có 1 người, có thể là chỉ huy.”
Trong lòng Diệp Trùng cân nhắc, vội vàng hỏi: “Ở đâu?” Bước chân của Diệp Trùng không có chút thay đổi nào, giống như người đi đường chạy qua trước nhà ông Hứa, không có chút ngập ngừng.
Mục nói: “Trên nóc cao ốc đối diện có 2 cái, ở một chỗ cách họ 120 độ lại có 2 cái, ngoài ra, trong tầng thứ 21 của tòa nhà đối diện cửa nhà ông Hứa của ngươi còn có 1 người. Có khả năng là người chỉ huy trong mấy người này!" Người chỉ huy, vậy thì nhất định phải xử hắn trước mới được, hơn nữa còn không thể kinh động tới người khác, nếu không thì phiền phức rồi! Trong lòng Diệp Trùng tính toán.
Diệp Trùng trong lòng hừ lạnh một tiếng, mấy người này chẳng lẽ là tới tìm Hứa gia gia kiếm chuyện? Chắc là vậy! Ừm, nhưng bất kể nói thế nào, không có ý tốt là có thể xác định rồi! Đã không có ý tốt, vậy thì...
Diệp Trùng chạy ra xa về phía trước, không nhanh không chậm, không có chút khác thường nào.
Khi chạy tới tòa nhà trước cửa nhà ông Hứa, Diệp Trùng dừng lại một chút, đi vào tòa nhà này.
Diệp Trùng tìm một quang não tư vấn tự động trong một góc của đại sảnh, giả dạng như là đang tìm kiếm, 2 giây sau, Mục đã hoàn toàn xâm nhập vào quang não này.
Biểu tượng vốn ở trên màn hình đột nhiên hoàn toàn biến mất, mà thay thế là sơ đồ của cả tòa nhà, mà vị trí của người theo dõi đó đang ở trong phòng số 065 ở tầng thứ 21. Thiết bị theo dõi ở khắp nơi, Mục cũng hiển thị ra hết. Hệ thống giám sát và điều khiển của tòa nhà này bố trí khá là hoàn chỉnh, diện tích che phủ cũng vô cùng rộng, góc chết khá ít. Muốn thần không hay, quỷ không biết lần mò vào trong gần như là một việc không có khả năng.
Diệp Trùng đối với những lời về chứng cứ lần trước Mục nói, nhớ khá sâu sắc, liền hỏi Mục: "Mục, nếu như ta bị ghi hình lại, ngươi có thể xóa sạch không?"
- Theo tư liệu cho biết, khả năng thành công trên 97%! Lời của Mục nghe ra có vẻ vô cùng tự tin.
Diệp Trùng suy nghĩ nói: "Vậy ta chỉ cần xóa sạch toàn bộ băng ghi hình trước khi họ phát giác ra, vậy bọn họ cũng tra không ra là ai làm rồi?"
Mục lát sau nói: "Theo tính toán, có 79% khả năng bọn họ phát hiện không được, nhưng vẫn còn 21% khả năng bọn họ thông qua con đường khác tra ra."
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trùng quả quyết nói: "Đã như thế, tiên hạ thủ vi cường, không đợi bọn họ tới tìm chúng ta, chúng ta tìm bọn chúng trước!" Trong khái niệm của Diệp Trùng không hề có cái gì là hậu phát chế nhân, đã xác định được địch ý, vậy Diệp Trùng sẽ không hề do dự. Trong câu nói này tràn ngập sự tự tin và bá khí mạnh mẽ, Diệp Trùng bây giờ giống như một con dã thú đã quyết định chiến đấu!
Mục đối với đề nghị này không hề có ý kiến gì!
Đã quyết định, Diệp Trùng liền bắt đầu hành động.
Mau chóng lên tới tầng 21, Diệp Trùng tới trước phòng số 065, cửa phòng đóng chặt, loại cửa hợp kim này, Diệp Trùng tuy rằng tự tin có thể phá cửa mà vào, nhưng như vậy tất nhiên sẽ kinh động tới người ở trong phòng, kinh động đối phương, mình sẽ rất bị động, dưới sự vây công của 4 cái quang giáp, Diệp Trùng cũng không dám xác định mình nhất định sẽ thắng. Chỉ có xử tên trong phòng trước, xác suất mình bị vây công mới bị giảm mạnh.
Nhưng dưới tình huống nào mới có thể không kinh động đến 4 người còn lại mà xử tên này?