Bỗng, vô số chùm sáng đột nhiên phụt ra từ tàu Darkness. So với bắn đồng loạt của sư sĩ, nắm bắt chính xác về mặt tiết tấu của mấy xạ thủ dùng thần niệm giao lưu càng thêm đáng sợ, cả ngàn chùm sáng lại không lệch giây nào, đồng thời bắn ra. Từ xa nhìn tới, tàu Darkness giống như biến thành một con nhím ánh sáng.

Bầy Xích vĩ thú đen kịt trong khoảnh khắc liền bị mấy chùm sáng sắc bén này đâm xuyên.

Điều làm người ta cảm thấy đáng sợ nhất là, bộ phận bị bắn trúng của gần như tất cả Xích vĩ thú bị bắn trúng đều là cổ họng. Mà trong đợt tấn công này, chỉ có năm con Xích vĩ thú là bị thương, còn Xích vĩ thú bị bắn trúng còn lại, toàn bộ đều một đòn mất mạng.

Trong bầy Xích vĩ thú, một vài Xích vĩ thú từ năm ngón trở lên không chút do dự quay đầu định bỏ chạy, trên mặt chúng đồng loạt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Xích vĩ thú lại lộ ra thần tình thế này. Là thứ gì làm chúng sợ như vậy?

Tâm tư xoay chuyển như điện, Diệp Trùng liền có chút hiểu rõ. Hắn nhớ tới trong đoạn ghi hình được lưu giữ lại trong quang giáp Lưu Dạ, chỉ có mấy con Xích vĩ thú cao cấp đó mới có khả năng dẫn dắt đồng bào của mình tránh được vết nứt không gian. Điều đó nói rõ, chúng nhất định có cảm giác đại loại như thần niệm mà mấy xạ thủ như Sa Á có. Nếu như như vậy, chúng tự nhiên có thể cảm giác được thần niệm mấy xạ thủ tren tàu Darkness phát tán ra.

Hơn sáu trăm xạ thủ cấp sáu, còn có ba vị xạ thủ cấp bảy, sáu vị xạ thủ cấp tám, Sa Á càng là đạt tới cấp chín. Thần niệm bọn họ phát tán ra khủng bố tới bực nào, chính Diệp Trùng thân đang ở trong này, mỗi lúc này đều cảm thấy có chút không thoại mái. Mà mấy con Xích vĩ thú đang xông vào đó, càng hồn phi phách tán.

Đây chính là tại sao chúng xoay người muốn bỏ chạy.

Nhưng, Sa Á làm sao lại cho mấy con mồi ở dưới mí mắt này rời khỏi chứ? Nàng hiện giờ, sức mạnh ngày một thâm hậu, sự sắc bén nổi lên dần dần biến mất, mà thay vào đó là sự bình đạm, nội liễm.

Nhưng, nàng lúc này giải thích cho mọi người, cái gì mới gọi là xạ thủ cấp chín. Trong thời gian không tới một giây, sáu mươi sáu chùm sáng phụt ra từ trong khoang xạ kích nàng đang ở, chùm sáng như hoa tươi nở rộ.

Khoang xạ kích của mấy vị xạ kích cao cấp, Diệp Trùng đều đã chuyên môn cải tiến. mà là xạ thủ cấp chín duy nhất, khoang xạ kích của Sa Á có tính năng xuất sắc nhất trong tất cả khoang xạ kích, nhưng đồng thời cũng là khoang có độ khó thao tác lớn nhất.

Sáu mươi sáu chùm sáng không hụt chùm nào.

Năm mươi con năm ngón, mười sáu con Xích vĩ thú sáu ngón, trong nháy mắt liền chết dưới chùm sáng mà Sa Á bắn ra.

Chiến quả thế này, chính Diệp Trùng cũng xuất hiện một sự thất thần ngắn ngủi. Xích vĩ thú sáu ngón, Diệp Trùng hiện giờ tự nhiên không cho sống sót. Nhưng nếu điều khiển Thần, hắn cũng có thể giải quyết trận chiến rất nhanh. Nhưng hắn tự xét không sao trong khoảng thời gian ngắn thế này, một lần tiêu diệt nhiều Xích vĩ thú thế này, điều này quả thật có chút quá khủng bố rồi!

Biểu hiện đặc sắc làm người ta nhìn trân nghẹn lời của Sa Á làm sĩ khí mấy thuyền viên trong tàu Darkness phấn chấn mạnh.

Mấy người Kim Duy Đông cũng không chịu rơi phía sau. Đã trải qua sự tôi luyện của Biển cỏ tơ, trình độ thần niệm của tất cả xạ thủ đều tăng lên rất lớn, mà mấy người như Kim Duy Đông, đã ẩn ước có dấu hiệu đột phá cấp chín.

Cấp chín và cấp tám trong như chỉ có cách biệt một cấp, nhưng thực lực lại có khác biệt giữa mây và bùn.

Nhờ tàu Darkness, trong cự ly ngắn, xạ thủ có thể phát huy ra sức chiến đấu khổng lồ. Dưới sự công kích cường đại của mấy xạ thủ mạnh mẽ này, trận chiến này cũng mau chóng bước vào giai đoạn cuối.

Nhưng, sau khi trải qua sự tạm nghỉ ngắn ngủi, một đợt công kích mới lại bắt đầu.

Chiến đấu tiếp theo giống như ấn chứng suy đoán trong lòng Diệp Trùng. Công kích của mấy con Xích vĩ thú này có tính tổ chức rõ ràng, chúng muốn lợi dụng ưu thế về số lượng để ngăn cản bọn họ.

Chiến đấu kịch liệt dị thường.

Năng lượng trên tàu Darkness cũng tiêu hao cực nhanh. Điều đáng chúc mừng là, so với tấm năng lượng mà năm thiên hà lớn thường dùng, năng lượng hàm chứa của tinh thể năng lượng cao hơn nhiều. Với lại, chuẩn bị lần này của Diệp Trùng cũng có thể nói là đầy đủ. Tinh thể năng lượng mang theo cũng là một con số cực kỳ kinh người. Nếu không, với tốc độ tiêu hao trước mắt, bọn họ rất mau thì sẽ đối mặt tử cục không có năng lượng.

Tàu Darkness mở hết tốc lực tiến tới trước. Một khi có Xích vĩ thú thử tới gần, sẽ bị giết chết ngay lập tức.

Nhưng cho dù có xạ thủ cao cấp như Sa Á thế này, tiến tới trước cũng khó khăn dị thường. Xích vĩ thú xung quanh càng lúc càng nhiều, chúng hung hãn không sợ chết, một đợt lại một đợt lao về phía tàu Darkness.

Thần niệm của rất nhiều xạ thủ đã bội chi, hôn mê trong buồng điều khiển. Trên cả chiến hạm hiện giờ, người bận rộn nhất là nhân viên y tế.

Làm người ta khâm phục nhất vẫn là khoang xạ kích của Sa Á, tần suất bắn và độ chính xác của nàng từ đầu tới giờ, vẫn giữ ở một mức độ cực kỳ kinh người. Tính bền bỉ, sức chiến đấu kéo dài thế này, đủ làm xạ thủ khác cảm thấy kính phục từ tận đáy lòng. Người hiện giờ vẫn có thể theo kịp tiết tấu bắn của nàng, chỉ có mấy người Kim Duy Đông, nhưng Diệp Trùng vẫn nhạy cảm phát giác được, mấy người Kim Duy Đông đã sắp theo không kịp tiết tấu bắn của Sa Á.

Liên tục bắn với tần suất cao, độ chính xác cao sáu giờ đồng hồ. Số liệu thế này đủ làm tất cả ánh mắt chỉ dùng để ngước nhìn núi cao nhìn về khoang xạ kích của Sa Á. Thậm chí có không ít người đang hoài nghi, Sa Á rốt cuộc vẫn còn thuộc phạm trù con người hay không. Loại suy nghĩ này lúc trước bọn họ chỉ dùng trên người đại nhân, bây giờ lại có một mục tiêu mới.

Chiến đấu cuối cùng đã bắt đầu trở nên linh tinh.

Xích vĩ thú đã bỏ ra thương vong khổng lồ. Căn cứ thống kê không hoàn toàn, trong sáu giờ này, bọn họ ít nhất đã giết bảy ngàn con Xích vĩ thú. Đây đủ để tạo nên một “bộ lạc” Xích vĩ thú rồi.

Mà cái giá bên phía Diệp Trùng bỏ ra là, ba trăm sáu mươi mốt xạ thủ đã xài bội chi thần niệm quá mức mà rơi vào hôn mê.

Theo mấy xạ thủ nói, loại tình huống này cực kỳ hiếm gặp trong giới xạ thủ. Chiến đấu giữa xạ thủ thường là trong nháy mắt liền phân biệt thắng bại, tác chiến thời gian dài, vốn dĩ không phải mặt mạnh của bọn họ. Nhưng Diệp Trùng lúc đó cũng không còn cách nào sử dụng được, mấy xạ thủ vừa mới lui xuống, ai nấy sức lực và tinh thần đều cạn kiệt, đang nghỉ ngơi. Trên tay hắn không còn sức mạnh nào khác.

Nhưng may mà loại hôn mê này đối với bản thân xạ thủ không hề tạo ra ảnh hưởng quá lớn, chỉ là bọn họ lúc nào có thể tỉnh lại thì ai cũng không rõ ràng.

Nhưng điều này đối với Diệp Trùng mà nói, không hề là tin tức tốt.

Hiện giờ mới qua được sáu tiếng, mà mấy sư sĩ đó ít nhất vẫn cần mười tiếng mới có thể khôi phục sức chiến đấu. Mười tiếng này, nếu như lại gặp phải công kích điên cuồng thế này, vậy vấn đề phiền phức rồi.

Nhưng điều làm Diệp Trùng cảm thấy hơi an tâm là, công kích như thủy triều của Xích vĩ thú cuối cùng đã ngừng lại.

Xung quanh tàu Darkness trôi nổi dày đặc xác Xích vĩ thú. Tình cảnh đó tuyệt đối làm người ta ban đêm gặp ác mộng. Nhưng may mà trên tàu Darkness, toàn bộ đều là một số người đã trải qua thử thách về tố chất tâm lý. Với lại, trải qua khổ chiến liên tục mấy ngày, bọn họ đối với cảnh tượng này đã sớm trơ rồi.

Tàu Darkness vẫn tiến tới với tốc độ cao theo phương hướng dự định. Mấy con Xích vĩ thú đã ngừng công kích này không hề rời khỏi, chúng và tàu Darkness giữ khoảng cách nhất định, đi theo từ xa. Sức tấn công mạnh mẽ của tàu Darkness, chính mấy con Xích vĩ thú hung bạo này, cũng cố kỵ trong lòng.

Chỉ cần chúng không tấn công, vậy mọi thứ sẽ dễ xử. Diệp Trùng cũng thở phào. Thứ hắn hiện cần gấp chính là một chút cơ hội nghỉ ngơi. Chỉ cần chống đỡ qua mấy tiếng, tình huống sẽ tốt lên.

Nhưng xạ thủ còn lại không hề lui ra khỏi khoang xạ kích. Bọn họ cần một mực duy trì cảnh giác, phòng bị Xích vĩ thú đột nhiên tấn công, mãi tới khi mấy sư sĩ khôi phục sức chiến đấu.

Trái tim mọi người trên tàu Darkness đều treo lơ lửng. Đại quân Xích vĩ thú khổng lồ này chỉ theo tàu Darkness từ xa. Ai cũng không biết chúng lúc nào sẽ tấn công, áp lực điều này mang lại cho thuyền viên là rất to lớn.

Nhưng khi mấy thuyền viên nhìn thấy biểu tình trước sau trấn định tự nhiên của đại nhân, liền khôi phục lại lòng tin. Bọn họ tin rằng, cục thế trước mắt vẫn dưới sự khống chế của đại nhân.

Đại nhân là người không gì không thể!

Gần như ở trong lòng tất cả học viên, bọn họ đều nhìn Diệp Trùng như vậy. Nếu như không phải vì đại nhân, bọn họ chỉ là bình dân bình thường nhất trên thế giới này, cả đời sẽ định sẵn không làm được gì. Tất cả thành tựu hiện giờ của bọn họ, đều là do duyên cớ đại nhân. Bọn họ nhìn đại nhân làm sao dẫn dắt đi tới từng bước một ở trong Darkness hoang vắng không người, dã thù hoành hành.

Lòng tin của bọn họ đối với Diệp Trùng, gần như là mù quáng. Tuy nhiều lúc là An Bỉ Lạc Kỳ chỉ huy quân đội này, nhưng trên thực tế, lãnh tụ tinh thần thật sự của bọn họ lại là thiếu niên trầm mặc kiệm lời này.

Xích vĩ thú đã không tấn công, Diệp Trùng tự nhiên là cầu còn không được. Tàu Darkness càng tập trung tất cả sức mạnh, tiến về phía điểm bước nhảy không gian.

Dường như mấy ngày trước đã đánh mấy con Xích vĩ thú này đau rồi, trong mấy ngày tiếp theo, ngược lại là gió yên sóng lặng thời kỳ đầu. Diệp Trùng không biết mấy con Xích vĩ thú này rốt cuộc muốn làm gì, nhưng lòng tin và sức mạnh trong lòng Diệp Trùng hiện giờ lại tăng mạnh. Tất cả sư sĩ đều đã nghỉ ngơi hoàn tất, có thể tiến vào chiến đấu bất cứ lúc nào. Mà mấy xạ thủ hôn mê đó, tám mươi phần trăm đều đã tỉnh lại.

Ngoài ra, điều làm Diệp Trùng vui vẻ nhất là, điểm bước nhảy không gian đã nhìn thấy từ xa.

Nhìn đại quân Xích vĩ thú vẫn theo sau lưng đằng xa một cái, trên gương mặt lạnh lùng của Diệp Trùng lộ ra một tia tiếu ý hiếm thấy, hắn lập tức ra lệnh: “Tăng tốc, chuẩn bị tiến hành bước nhảy không gian.”

Tàu Darkness lập tức tăng tốc, tất cả động cơ đều đã mở ra, tốc độ tàu Darkness tăng vọt, tiếp đó hóa thành một tia sáng, biến mất trong vũ trụ mênh mông.

Bầy Xích vĩ thú sau lưng đó, con nào con nấy vẻ mặt ngạc nhiên, chúng không hề biết kẻ địch rõ ràng vừa rồi hãy còn ở trước mắt, tại sao lại đột nhiên biến mất chẳng thấy.

Điều này đối với chúng mà nói, quá khó hiểu rồi!