Diệp Trùng quăng lại một câu: “An Bỉ Lạc Kỳ, ngươi chỉ huy.” Thần liền lao tới, thoát khỏi đám quang giáp. Sức chiến đấu cá nhân của An Bỉ Lạc Kỳ vốn dĩ là hoàn toàn không sao đạt tới tiêu chuẩn của đội đột kích, nhưng Diệp Trùng vẫn mang hắn tới. Người chỉ huy cũng cần phải tôi luyện thực chiến giống vậy, một người chỉ huy có kinh nghiệm thực chiến, tác dụng có thể phát huy so với một sư sĩ càng lớn hơn. Đặc biệt là số lượng quang giáp đạt tới một con số nhất định.

Diệp Trùng đã không có thời gian đi nghĩ mấy thứ này, Thần lao bổ về phía mấy con Dực long thân đen vằn vàng đang bay về phía này với tốc độ cao.

Thần lao tới cực kỳ kiên quyết, giống như một thanh trủy thủ đâm về phía bầy Dực long thân đen vằn vàng.

Bầy Dực long thân đen vằn vàng này bị sự khiêu khích trắng trợn này chọc giận, một hai chục con Dực long thân đen vằn vàng, hai cánh ra sức vỗ một cái, thân hình bỗng bốc lên, kế đó đôi cánh thu lại, lao bổ về phía Thần với tốc độ cao.

Chính ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Thần sắp chui đầu vào trong đám Dực long thân đen vằn vàng đang trôi nổi, Thần bỗng đổi hướng một cái cực kỳ linh xảo, vạch ra một đường cong cực kỳ ưu mỹ, bay sượt sát rạt qua bầy Dực long thân đen vằn vàng này. Mà một hai chục con Dực long thân đen vằn vàng vốn dĩ đang lao về phía Diệp Trùng đó lập tức bổ vào chỗ trống, kêu quang quác liền liền, tiếp đó đôi cánh lại vỗ một cái, thân hình lại bay lên.

Diệp Trùng đã triệt để chọc giận mấy con Dực long thân đen vằn vàng này, một hai chục con Dực long thân đen vằn vàng đó thoát ra khỏi trận của mình, đuổi sát theo Thần.

Sự đổi hướng trông bình thường vô cùng này của Diệp Trùng lại làm mấy học viên này ai nấy đều nhìn tới mức mê say. Cảm giác mà cú chọc thẳng tới của Thần mang lại cho bất cứ ai chỉ có hai chữ: kiên quyết! Tất cả các học viên đều sản sinh ra một loại ảo giác, Diệp Trùng nhất định sẽ xông vào trong bầy Dực long thân đen vằn vàng này.

Nhưng không ngờ, đây lại là một hiện tưởng giả, cú đổi hướng linh xảo mà chính xác đó, vô luận là thời gian, hay là khoảng cách, đều nắm bắt tới mức kỳ diệu tột đỉnh. Không chỉ làm cho mấy con Dực long thân đen vằn vàng bốc lên cao rồi lao bổ xuống đó bị hụt mà còn vừa đúng bay sượt qua Dực long thân đen vằn vàng. Rất khó tưởng tượng, trong khoảng thời gian ngắn như thế, đại nhân lại có thể tính toán tất cả mọi thứ tới mức chính xác như vậy.

Học viên theo Diệp Trùng tới lần này là kẻ nổi trội trong năm ngàn người này, khó tránh trong lòng có một chút kiêu ngạo, lúc này đây nhìn thấy biểu diễn của Diệp Trùng mới biết cái gì gọi là cao thủ chân chính, chút kiêu ngạo trong lòng đó lập tức biến mất không còn bóng dáng.

An Bỉ Lạc Kỳ phản ứng nhanh nhất, nhìn thấy mấy con Dực long thân đen vằn vàng đang xông về phía bọn họ đó, sắc mặt hơi biến đổi, buột miệng nói: “Phương hướng mục tiêu, toàn thể đều có, hỏa lực bao phủ. Người có điểm bắn trên chín mươi, bắn tự do.” Cú đổi hướng này của Diệp Trùng cũng đã thoát ra khỏi không gian bắn, bọn họ không cần lo lắng bắn lầm.

Đám học viên lúc này mới phản ứng lại, vội vàng chấp hành mệnh lệnh.

Diệp Trùng không rảnh đi kiêng kỵ mấy học viên này, hắn hiện giờ cần một mình đối mặt hơn hai mươi con, chính xác mà nói, là hai mươi sáu con Dực long thân đen vằn vàng. Loại sinh vật này tuy so với Xích vĩ thú yếu hơn không ít, nhưng hai mươi sáu con cùng lên, Diệp Trùng cũng không thể không cẩn thận. Một sơ suất sẽ làm ngươi mất mạng dưới tay đối thủ mà ngươi cảm thấy không hề mạnh mẽ, đây chính là lật thuyền trong cống ngầm.

Một cú đổi hướng liên tục hình rắn, mượn tốc độ cao của Thần, Diệp Trùng mau chóng kéo dãn khoảng cách với bầy Dực long thân đen vằn vàng này. Bầy Dực long thân đen vằn vàng này rõ ràng không cam lòng từ bỏ như vậy, nhao nhao liều mạng đập cánh, hy vọng có thể đuổi kịp Thần.

Dường như nỗ lực của mấy con Dực long thân đen vằn vàng này đã thu được hồi báo, khoảng cách hai bên đang mau chóng kéo gần lại, Dực long thân đen vằn vàng càng liều mạng vỗ cánh. Cặp mắt đỏ ké của chúng, là khao khát đối với máu.

Đã rất lâu không điều khiển quang giáp chiến đấu, chỉ có khi chiến đấu, Diệp Trùng mới nghĩ tới mình làm một sư sĩ. Trong lúc đột nhiên, hắn nhớ tới mộng tưởng đã từng của mình, chính là có một cái quang giáp không tồi, rồi trở thành một sư sĩ đạt chuẩn. Ý nghĩ này thoáng qua rồi mất trong đầu hắn, mắt hắn rơi trên hình ảnh trên màn hình, giờ phút này, hào khí trong ngực hắn bỗng nhiên sinh ra.

Không chần chừ, đôi tay như làn khói nhẹ lướt qua trên bàn điều khiển chính, tốc độ tay hiện nay của Diệp Trùng ngay cả bản thân hắn cũng không biết đã tới bao nhiêu, điều này nếu như để mấy học viên đó nhìn thấy, mấy người kiêu ngạo đối với tốc độ tay của mình trong số họ không biết có phải là xấu hổ tới mức tông vào tường.

Lao tới ngược thân! Từ lúc Thần giảm tốc tới xoay người tăng tốc lao tới, chỉ có 0,9 giây.

Cảnh tượng trước mắt Diệp Trùng là một đám mơ hồ, độ lớn gánh nặng cú lao tới ngược thân này mang lại đã đạt tới cực hạn của thân thể Diệp Trùng. Hắn không hề hoảng loạn, loại tình huống này không hề là lần đầu tiên xuất hiện. Điều hắn cần làm chính là đợi tầm nhìn này khôi phục rõ ràng trở lại. Khoảng thời gian này rất ngắn, vì vậy chuẩn bị sẵn sàng càng tỏ ra quan trọng hơn.

Thầm đếm thời gian trong lòng, cảnh tượng trên màn hình đột nhiên trở nên rõ ràng vô cùng, hắn có thể nhìn thấy trên màn hình, sự kinh hoảng của bầy Dực long thân đen vằn vàng đó.

Ánh mắt Diệp Trùng bỗng trở nên sắc bén, đôi tay nhập chỉ lệnh trên bàn điều khiển chính với tốc độ cao, mười ngón tay thon dài, tràn ngập cảm giác tiết tấu và nhịp điệu, tiếng nút bấm dày đặc như mưa.

Cú lao tới ngược thân của Thần vượt xa ngoài ý liệu của bầy Dực long thân đen vằn vàng này, chúng lập tức hoảng sợ, nhưng do đặt tất cả sức mạnh vào việc tăng tốc, việc bay lượn uyển chuyển trong ngày thường lúc này lại khống chế vô cùng vất vả.

Cú lao tới ngược thân của Thần cực kỳ kiên quyết, đầy khí thế trước mặt không trở ngại. Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trường thương trong hộp vũ khí trên lưng đã bắn vào trong tay Thần, đôi tay máy khổng lồ đó của Thần linh hoạt lắp ráp thành công cây trường thương gập. Đôi tay cầm thương, chỉ thẳng phía trước.

Mà lúc này, Thần đã xáp tới sát bầy Dực long thân đen vằn vàng.

Lao tới với tốc độ cao, Thần bay hết tốc lực, chui thẳng vào bầy Dực long thân đen vằn vàng đã không kịp phản ứng.

Khe hở giữa Dực long thân đen vằn vàng tại khoảnh khắc này đã bị Diệp Trùng nắm bắt chính xác, vị trí, góc độ, động tác… đôi tay lập tức làm ra phản ứng theo vô thức.

Ánh sáng lạnh lóe lên!

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi giáp mặt, thanh trường thường kiểu cổ đen xì đôi tay Thần nắm đã rạch nát cổ họng của bảy con Dực long thân đen vằn vàng. Ở sau lưng hắn, phun ra một màn mưa máu, rơi vãi lấm chấm. Đây là một tuyến đường công kích tối ưu hóa.

Diệp Trùng hiện giờ, mặc kệ là khống chế đối với sức mạnh, nắm bắt đối với thời cơ, khống chế đối với quang giáp, đều đã quen thuộc trước giờ chưa từng có. Tâm thái lúc này của hắn, so với lúc trước, tuy vẫn bình tĩnh giống như vậy nhưng lại nhiều hơn một phần trầm ổn.

Giống như đợt công kích này, nếu như là lúc trước, tuyệt khó đạt tới sát thương cao như vậy. Trong bất tri bất giác, năng lực của hắn đã trở nên thành thục.

Thần giống như mũi dùi nhọn, đã đột phá cả bầy Dực long thân đen vằn vàng, nhưng đợt công kích này của Diệp Trùng không hề kết thúc như vậy.

Diệp Trùng trong khoảnh khắc xuyên thấu bầy Dực long thân đen vằn vàng đã thả ra mười chín lưỡi đao xoáy tự động khóa mục tiêu.

Mười chín lưỡi đao xoáy tự động khóa mục tiêu giống như mười chín con rắn nhỏ di động trong bóng tối.

Một trận tiếng rít đâm thủng màng nhĩ. Tốc độ của đao xoáy tự động khóa mục tiêu cực nhanh, ma sát với không khí sẽ tạo ra tiếng rít cực kỳ dữ dội. Mà mười chín lưỡi đao xoáy tự động khóa mục tiêu phóng ra đồng thời, tiếng rít phát ra, đủ làm mỗi tế bào trên người người ta đều rung động mạnh mẽ.

Đây mới là sát chước thật sự. Dưới tình huống gấp không kịp phòng bị, mười sáu con Dực long thân đen vằn vàng bị xuyên thủng.

Chỉ có 3 con Dực long thân đen vằn vàng bởi vì may mắn, xuýt xoát xoáy sượt qua.

Trong khoảng thời gian cực ngắn, công kích phóng ra có mật độ càng cao, sát thương đối với kẻ địch cũng càng lớn. Một chuỗi công kích lần này, toàn bộ đều xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủi Thần lao xuyên qua bầy Dực long thân đen vằn vàng này.

Thủ đoạn tiến công phong phú, đả kích sắc bén, chính xác, nắm bắt cực tốt đối với thời gian, công kích lần này không chê vào đâu được.

Ba con Dực long thân đen vằn vàng còn lại lập tức hoảng sợ, vỗ cánh, định bỏ chạy tứ tán.

Diệp Trùng nào để cho chúng rời khỏi, Thần vạch ra một đường cong xảo diệu, chắn một con Dực long thân đen vằn vàng. Dực long thân đen vằn vàng đầy hoảng sợ giống như mất đi sự hung hãn và sức mạnh lúc vừa rồi, dễ dàng bị Thần một nhát lấy mạng.

Hai con Dực long thân đen vằn vàng còn lại cũng không chạy thoát, đao xoáy lao tới như ong đánh chúng thành tổ ong. Tới lúc này, hai mươi sáu con Dực long thân đen vằn vàng toàn bộ đều chết dưới tay Diệp Trùng, không con nào lọt lưới.

Trận chiến này Diệp Trùng cực kỳ vừa ý, hắn có thể cảm nhận được sự trưởng thành của mình, nhưng điều hắn cảm nhận lớn nhất lại vẫn là sự cường đại của Thần! Tính năng của Thần quả thật quá xuất sắc, nếu không, trận chiến này tuyệt không nhẹ nhàng như vậy. Đặc biệt là năng lực lao tới trong khoảng cách ngắn và tính linh hoạt, là xuất sắc nhất trong những quang giáp Diệp Trùng từng điều khiển. Trận chiến này, tính năng siêu mạnh của Thần thể hiện ra cực kỳ lâm li.

Sự chú ý của Diệp Trùng lại một lần nữa đặt trên người mấy học viên.

Đám học viên sau khi trải qua sự hoảng sợ lúc ban đầu, đã ổn định lại trận hình. Hơn ba trăm cái quang giáp, đối đầu ba mươi sáu con Dực long thân đen vằn vàng, còn rối tay rối chân như vậy, đám gà mờ này, thực lực quả nhiên quá tệ. Đây còn là Dực long thân đen vằn vàng, nếu như là Xích vĩ thú thì sao? Vậy thì mấy học viên này có ai có thể chạy ra được không, Diệp Trùng cũng không xác định.

Nhưng Diệp Trùng không hề cảm thấy buồn bực, hắn biết, người mới thường là dễ dàng biểu hiện rất luống cuống. Mà một khi bọn họ đã quen thuộc với chiến đấu, sức chiến đấu trong huấn luyện bình thường tích lũy lại của bọn họ liền có thể phát huy tác dụng thật sự. Quá trình này, không hề cần quá lâu.

Bọn họ chỉ cần trải nghiệm mười lần, không, có lẽ bảy, tám lần chiến đấu thật sự thì có thể hình thành sức chiến đấu nhất định. Đội ngũ quy mô lớn như thế này, sức chiến đấu cá nhân không hề là quan trọng nhất, quan trọng nhất là phối hợp lẫn nhau, điều quan trọng là phán đoán đối với cục thế cục bộ và tiết tấu công kích của quân quan cấp thấp, cùng với phán đoán chính xác vô cùng đối với cả tình hình của tổng chỉ huy ở hiện trường.

Đội ngũ do sư sĩ có kinh nghiệm chiến đấu tạo thành, bọn họ thường có thể tạo thành ưu thế trong phạm vi cục bộ, mà loại ưu thế này thường sẽ mở rộng thành phạm vi lớn, với lại, bọn họ có thể chấp hành chính xác không sai sót mệnh lệnh của chỉ huy, từ đó thay đổi cục thế chiến trường.

Sư sĩ từng trải qua qua tẩy rửa của chiến đấu, mới là một chiến sĩ đạt chuẩn. Từ ý nghĩa này mà nói, mấy sư sĩ ở trong đội tàu mà Diệp Trùng từng dẫn dắt đó mới có thể xưng là chiến sĩ, thậm chí là tinh nhuệ. Bọn họ trải qua từng trận từng trận chiến kịch liệt, mà trận chiến cuối cùng thông qua vành đai toái tinh đó càng được gọi là thảm liệt. Chiến đấu thảm liệt như vậy, sự trưởng thành đối với sư sĩ có sự giúp đỡ cực lớn, điều này có thể làm tố chất tâm lý của bọn họ cứng rắn, ý chí kiên cường.

So với đám học viên hiện giờ này, đám sư sĩ đó mạnh hơn nhiều. Biết sao được, mình chỉ có làm lại từ đầu, nhưng Diệp Trùng không hề buông bỏ, hắn có thể dẫn ra một đội ngũ như thế, thì cũng có thể lại dẫn ra một đội ngũ đạt chuẩn. Ngoài ra, Darkness nguy hiểm trùng trùng, vĩnh viễn không cần lo lắng tìm không được chiến đấu, điều duy nhất Diệp Trùng cần lo lắng chính là làm sao có thể…

Trong tần số, mấy học viên hưng phấn thảo luận của trận chiến vừa rồi, đây là trận chiến đầu tiên của bọn họ, cho dù trong mắt Diệp Trùng, đây không thể coi như là chiến đấu gì. Ba trăm mười bốn đấu ba mươi sáu, điều này có thể coi là chiến đấu sao? Diệp Trùng rất không cho là đúng, phải biết đám sư sĩ đó lúc đầu chính là đối mặt với sinh vật cường hãn như là Xích vĩ thú, trận chiến đầu tiên của bọn họ cũng có thể làm được chiến tích kiêu ngạo lấy năm chọi ba. Mấy học viên này so với đám học viên đó, quả thực tệ quá nhiều.

Nhưng không gấp, cứ từ từ, thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt Diệp Trùng nhìn về phía chỗ càng sâu hơn của Darkness.

Nhuế Băng và Tang Khảm cẩn thận từng li, lén đi trong sương tím mỏng manh, ở địa phương xa lạ này, ai cũng không biết bên trong rốt cuộc sẽ xuất hiện quái vật gì. Trên tay Tang Khảm xách A Lý Ước Đức, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, điều khiển quang giáp tông ủi, chẳng qua cũng chỉ là việc mấy năm nay. Trước lúc này, Tang tộc vẫn luôn sống nhờ săn thú.

Động tác lén đi của hắn so với Nhuế Băng xem ra càng kín đáo hơn, càng chuyên nghiệp hơn.

Thần tình của Nhuế Băng vẫn giống như núi băng vạn năm không đổi, dường như hoàn cảnh xa lạ ở chỗ này, không hề tạo nên dao động tâm tình của nàng. Động tác của nàng cực kỳ khéo léo, nhẹ nhàng, có điểm giống sự chao lượn của loài chim. Bộ đồ luyện công trắng như tuyết bị gió lay động, giống như thiên ngha nhảy múa, mà vẻ tao nhã trên mặt, ẩn ước toát ra sự cứng cỏi.

Thể lực của hai người đều cực kỳ kinh người, đã chạy nhanh liên tục một ngày một đêm.

Cảnh tượng bắt đầu xảy ra thay đổi, mặt đất bắt đầu xuất hiện màu xanh lá nhàn nhạt, không khí cũng trở nên ẩm ướt. Mấy màu xanh lá nhạt này là rêu đá. Dọc đường, Tang Khảm đã tìm được nguồn nước. Phân biệt nước có thể uống được hay không, đây là kỹ xảo phải có để sống sót ở bên ngoài, Tang Khảm tự nhiên quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn. Hắn còn lợi dụng tài liệu trên tay, làm một cái túi nước đầy nước.

Biểu hiện của Tang Khảm, Nhuế Băng tự nhiên không kinh ngạc, Tang Khảm và Diệp Trùng ở vài phương diện nào đó cực kỳ tương tự, vững vàng khó lay chuyển. Điều làm nàng kinh ngạc là A Lý Ước Đức, lão lại một mạch rơi vào trầm tư, một ngày một đêm, giọt nước không uống. Nhuế Băng không khỏi khâm phục trong lòng, có lẽ là sự cố chấp và cuồng nhiệt này của A Lý Ước Đức, mới là nguyên nhân cơ bản hắn có thể có được thành tựu này.

Trên người Nhuế Băng đều mang theo viên thức ăn mà Diệp Trùng từng chia cho nàng. Nàng vẫn luôn không nỡ ăn, không ngờ tới hôm nay lại có thể cứu cả nhà một mạng.

Có viên thức ăn, hai người không cần lo lắng vấn đề thức ăn, tốc độ tiến tới càng nhanh hơn. Hai người đều biết rõ, nếu như không sớm tìm thấy thứ có thể ăn chút, ba người cuối cùng chỉ có đói chết, viên thức ăn cũng có một ngày xài hết. Nhưng tới tận trước mắt, bọn họ vẫn chưa phát hiện một thứ còn sống.

- Đây là cái gì? Ngày thứ ba, bọn họ cuối cùng đã có phát hiện mới.

Một đoạn da chết rộng hai ngón tay, giống như da loại sinh vật dạng ống nào đó lột ra, đây là do Tang Khảm phát hiện. Phát hiện này cũng làm tinh thần hai người phấn chấn.

Nhuế Băng quan sát tỉ mỉ đoạn da chết này, nó cực kỳ mỏng, màu tím nhạt, nửa trong suốt, có chút nhăn, bề mặt lồi lõm không bằng phẳng.

Tang Khảm cẩn thận kéo đoạn da chết này, nhẹ nhàng kéo một cái, ở giữa nó quả nhiên là trống không.

Hai người nhìn nhau, Nhuế Băng lắc đầu, ra dấu mình không hề biết đây là thứ gì. Tang Khảm cũng lắc đầu giống vậy, cho dù hắn có kinh nghiệm săn bắt phong phú, nhưng cũng không rõ ràng.

Hai người chỉ đành tiếp tục hướng tới trước, nhưng giảm tốc độ xuống. Bất quá, ít nhất đã có phát hiện mới, điều này đối với bọn họ mà nói, là một tin tức tốt, tình huống không có gì so với chỉ là mặt đất nhìn không thấy điểm cuối càng tệ hại hơn.

Sương tím mỏng manh trước mắt bắt đầu trở nên dày hơn từ từ, tình huống này cũng dẫn tới sự chú ý cao độ của hai người.

Theo sự tiến tới không ngừng, da chết xuất hiện trên mặt đất cũng càng lúc càng nhiều. Có một số thậm chí rộng hơn một mét, dài bảy, tám mét. Mấy miếng da chết này rơi tán loạn trên mặt đất. Độ ẩm trong không khí cũng càng lúc càng lớn, nhưng mấy miếng da chết này lại xuất hiện tình huống bay hơi một cách kỳ quái.

Nhuế Băng và Tang Khảm cuối cùng đã có phát hiện mới.

Thân mềm màu tím to cỡ cánh tay, một đầu nối vào mặt đất, đầu khác vươn vào trong không trung, nhìn không thấy đầu mút. Bộ phận hai người tiếp cận đó nhỏ nhất, mà chỗ càng vươn lên không cũng càng to.

- Xích vĩ thú! Nhuế Băng, Tang Khảm hô nhẹ, hai mắt của nàng co lại như kim, sát khí bỗng nhiên phát ra. Sát ý của Nhuế Băng là có lý do, Xích vĩ thú là kẻ địch chung của loài người, con người chết trên người chúng là con số trên trời cực kỳ kinh người.

Sau trận đại chiến ở hành tinh Dật Cúc đó, lượng lớn thân mềm bị đưa tới hành tinh Dật Cúc để nghiên cứu, Nhuế Băng và Tang Khảm đều biết nó.

Nhưng sợi thân mềm này không giống thứ đầy nước dầu bọn họ thấy lúc trước, bề mặt sợi thân mềm này đã khô héo, mất nước, xem ra có khả năng rơi rụng bất cứ lúc nào. Nhuế Băng và Tang Khảm lúc này mới biết mấy miếng da chết trên mặt đất bọn họ nhìn thấy vừa rồi đó là từ chỗ nào ra.

Nghiên cứu đối với thân mềm vẫn luôn là điều quan trọng trong những điều quan trọng nhất của hành tinh Dật Cúc, bọn họ hy vọng có thể càng thêm hiểu rõ loại sinh vật này, từ đó có thể chiến thắng chúng. Kết quả nghiên cứ cho thấy, sức sống của loại thân mềm này cực kỳ ngoan cường, chỉ cần cốt lõi của nó không chết, hoàn toàn sẽ không xuất hiện tình huống khô queo, mất nước giống như trước mắt này. Loại tổ chức sinh sôi, tiến hóa mạnh mẽ này, mấy người Tang Phổ đều gọi là tổ thân mềm.

Chẳng lẽ tổ thân mềm ở chỗ này đã xảy ra vấn đề?

Chính ngay lúc này, vành tai Tang Khảm cử động, sắc mặt hơi thay đổi: “Có thứ đang tới gần bên này!”