Nộ viêm giang giống như một bảo tàng lấy mãi không hết, bên trong chứa tài nguyên phong phú, nhưng kim loại dạng lỏng lấy được ở chỗ này không hề có thể sử dụng trực tiếp. Thành phần của chúng rất phức tạp, trước tiên cần tách chúng ra, tách ra các loại kim loại thuần khiết. Điều này cần máy phân tách kim loại, nhưng trong kho đã chất ba khối kim loại lớn, máy phân tách kim loại của Diệp Trùng vẫn chưa làm ra.
Độ khó của máy phân tách kim loại cỡ lớn vượt xa ý liệu của Diệp Trùng, hắn hao tốn thời gian tròm trèm nửa tháng mới hoàn thành được nó.
Máy phân tách kim loại đã hoàn thành cao tới tận hai mươi mét, trước mặt một vật to lớn thế này, con người thường không tự chủ mà cảm thấy mình nhỏ bé xiết bao.
Khối kim loại đã bị cắt thành từng khối một thông qua dây truyền tải chuyển vào cổng, thông qua máy phân tách, thứ chui ra chính là đơn chất kim loại khác nhau. Từng khối đơn chất kim loại thuần khiết này thông qua dây truyền tải, bị chuyển tới khu vực khác nhau. Mỗi loại đơn chất kim loại đều có khu vực đơn độc, chúng có phương pháp bảo dưỡng khác nhau. Hiệu suất công việc của máy phân tách kim loại cỡ lớn rất nhanh, khối kim loại lớn lấy ra từ trong hồ vuông, chỉ cần thời gian nửa ngày thì có thể hoàn thành toàn bộ phân tách.
Mấy kỹ sư chế tạo vũ khí đó, ai nấy đều cảm thấy mình như đang nằm mộng, bọn họ chưa từng nghĩ qua mình có một ngày có thể làm ra máy móc thần kỳ thế này. Tuy hầu hết bộ phận trong này đều là công lao của đại sư Diệp Trùng, nhưng bọn họ có thể tự mình tham dự, bản thân điều này chính là kinh ngiệm cực kỳ quý báu.
Bọn họ hiện giờ đối với Diệp Trùng đã khâm phục tới mức bò sát đất. Máy móc phức tạp thế này, căn bản là nghe cũng chưa từng nghe, bọn họ thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Với lại, bọn họ cũng không nghĩ tới đá nặng có thể sử dụng thế này, từng khối nguyên liệu thuần khiết đều đặn, xinh đẹp vô cùng đó, với cái nhìn của bọn họ, đây căn bản không phải thứ trên đời nên có. Bọn họ hiện giờ mới phát hiện, việc lợi dụng đá nặng của bọn họ là nguyên thủy đến bực nào.
Có sự kích thích của sự thaajtn, mấy người này học tri thức trong quang não càng thêm cố gắng. Bọn họ đều hiểu rõ, chỉ cần nỗ lực học tập thì có thể nắm bắt mấy tri thức thần kỳ này.
Diệp Trùng đã gần như chuyển chức thành công trình sư. Một đống lại một đống khối kim loại thuần khiết chất ở đó, nếu như không sớm chút sản xuất ra sản phẩm, chúng không cách nào phát huy được bất cứ giá trị nào.
Máy móc cỡ lớn giống như máy phân tách kim loại cỡ lớn thế này, chính ở thiên hà Hà Việt cũng có độ khó kha khá. Nhưng Diệp Trùng lại hoàn thành nó sờ sờ ra đó, hắn là người thu hoạch lớn nhất lần này. Có kinh nghiệm lần này, sau này lại chế tạo chủng loại máy móc cỡ lớn khác, sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hắn hiện giờ đang làm lò tinh luyện kim loại, chỉ có lò tinh luyện kim loại, mới có thể chế ra hợp kim. Độ cứng của hợp kim so với kim loại bình thường thì cứng hơn nhiều. Mà một số tính chất đặc biệt của hợp kim, càng là thứ mà kim loại bình thường không có. Trong đầu Diệp Trùng có rất nhiều loại công thức phối chế, chỉ cần chế tạo ra lò tinh luyện kim loại, thì Diệp Trùng có thể chế tạo ra lượng lớn hợp kim có các loại tính năng.
Đối với căn cứ hiện giờ mà nói, sản xuất là bước đầu tiên. Diệp Trùng cũng không thể không cắt ngang huấn luyện của mình, tới nghiên cứu máy móc. Bất quá, cơ sở của hắn vững chắc, mấy năm nay thấy nhiều biết rộng, một số vấn đề phức tạp, suy xét nhiều một chút thì có thể gần như tham ngộ được. Thật ra, gặp phải chỗ khó khăn, còn có ba con chip Khuê cho hắn đó. Ba con chip đó bao hàm tất cả chi tiết thành quả tổ nghiên cứu khoa học xây dựng tới giờ, có vài kỹ thuật, tới giờ mà xét, không hề coi là tiên tiến, nhưng điều khó có được là nó gần như bao hàm các ngành khoa học, nó cũng trở thành bách khoa toàn thư của Diệp Trùng.
Bỗng, máy liên lạc trên tay Diệp Trùng vang lên. Máy liên lạc trên tay Diệp Trùng không hề nhiều, vẫn không sao làm được mỗi người một cái, chỉ có mấy nòng cốt khá quan trọng như là Sa Á, Hy Ngôn mới có. Mấy học viên đó đối với điều này đều đỏ mắt không thôi.
Diệp Trùng mở máy liên lạc, là Sa Á.
- Chuyện gì? Diệp Trùng không phí lời, hỏi trực tiếp.
Giọng nói khào khào đặc hữu của Sa Á truyền tới: “Có tình huống, tôi đã phát hiện hai xạ thủ.” Sa Á là người không gọi hắn là đại nhân Diệp Trùng, cũng không gọi hắn là thầy trong số tất cả mọi người.
- Ở chỗ nào? Diệp Trùng thần sắc bình tĩnh, nhưng lại lập tức bỏ công cụ trên tay xuống, đứng lên.
Hắn sải bước, chạy về phía Thần đang đặt ở chỗ không xa, buồng lái của Thần (thiếu 1 đoạn). Bước chân bước bước lớn, thần tình trên mặt không chút dao động, lạnh lùng tới mức giống như băng. Vì ứng phó tình huống nguy hiểm, Thần vẫn luôn được hắn đặt ở chỗ không xa, như vậy hắn sẽ có thể xuất phát với tốc độ nhanh nhất.
- Ở vị trí D9-F4. Sa Á hiện giờ đã cực kỳ quen thuộc với hệ thống định vị trên quang não, rất dễ dàng báo ra vị trí. Nàng bổ sung một câu: “Bọn họ cách tôi hai mươi km, vẫn chưa phát hiện tôi. Tọa độ tôi đã chuyển qua cho anh.”
- Trông chừng bọn họ, giữ khoảng cách, đợi ta tới. Diệp Trùng nói ngắn gọn. Lời nói vừa dứt, Thần liền vèo cái bay lên không.
Ưu thế của hệ thống quét hình liền thể hiện ra ở chỗ này. Tuy là hệ thống quét hình bản đơn giản bình thường, nhưng nó về mặt bán kính quét hình, so với thần niệm, chúng chiếm đủ ưu thế. Loại ưu thế này chính là tiên cơ, khi trận chiến tao ngộ thế này xảy ra, tỏ ra càng thêm quan trọng.
Tốc độ của Thần nhanh vô cùng, ở Darkness, Diệp Trùng hoàn toàn không cần phải giữ lại chút nào.
Ở chỗ này gặp được xạ thủ, Diệp Trùng đã sớm dự liệu tới. Xạ thủ cấp bảy, tám tuy ít, nhưng hầu hết bọn họ đều có khả năng tới Darkness mạo hiểm. Nhưng điều làm hắn không ngờ lại là ở D9-F4, mà không phải lối vào Darkness. Là xạ thủ vào trước khi bọn họ tới Darkness?
Xạ thủ cấp tám, Diệp Trùng không hề lo lắng, nhưng nếu như là xạ thủ cấp chín như là Mi Ngột, Diệp Trùng vẫn cực kỳ đố kỵ. Hắn tới tận bây giờ vẫn chưa mò rõ thực lực của Mi Ngột rốt cuộc có bao sâu. Điều này đối với Diệp Trùng mà nói, là điều hiếm gặp vô cùng. Điều này cũng là tại sao Diệp Trùng tiến vào Darkness, hoàn toàn không nghĩ tới đi tìm Mi Ngột.
Diệp Trùng rất nhanh liền tìm thấy con nhện lớn của Sa Á. Nhiệm vụ mỗi ngày của Sa Á chính là không ngừng tuần tra vòng ngoài của căn cứ. Một mặt là săn giết mấy dã thú đó, một mặt là đề phòng tình huống trước mắt xảy ra.
Sa Á cũng chú ý tới Thần ở trên không. Nàng làm sao cũng nghĩ không thông, tên to lớn như thế làm sao bay lên bầu trời cao cao như thế?
Thần ở trên không, uy mãnh giống như thiên thần, cũng thờ ơ giống như thiên thần vậy.
Hệ thống quét hình trên người Thần so với trên con nhện lớn tiên tiến hơn không biết bao nhiêu lần. Hình ảnh trước mặt Diệp Trùng so với hình ảnh Sa Á truyền về rõ ràng hơn nhiều. Diệp Trùng truyền hình ảnh Thần thu được cho con nhện lớn phía dưới.
Trên màn hình, hai xạ thủ vẻ mặt cảnh giác tiến tới trước. Bọn họ trên tay cầm súng quang, trên lưng đeo hành lý, ăn mặc có sự khác biệt rõ ràng với xạ thủ mà Diệp Trùng từng thấy qua.
- Bọn họ là xạ thủ của nước Tây Hàn. Ngữ khí của Sa Á cực kỳ khẳng định. Tuy nước Tây Hàn và nước Đông Vân thế như nước lửa, nhưng loại thù hận giữa quốc gia này không hề kéo dài tới giữa xạ thủ cấp cao. Xạ thủ cấp tám giống như là Sa Á thế này, hoàn toàn không có bất cứ hứng thú nào với việc ra sức vì quốc gia. Điều bọn họ câu nệ là nâng cao năng lực cá nhân, không hề để ý phương diện vật chất. Huống chi, xạ thủ cấp cao thế nào lại thiếu tiền? Mỗi lần bọn họ tiến vào Darkness, thu hoạch đều khá phong phú, điều này không chỉ làm bọn họ có thể đủ nhận được vũ khí tốt từ chỗ kỹ sư chế tạo vũ khí mà còn đủ để bọn họ trải qua cuộc sống vô cùng sung túc.
Cho nên quan hệ giữa lãnh địa quốc gia với xạ thủ cấp cao không có ảnh hưởng quá lớn, chính Sa Á cũng quen rất nhiều xạ thủ cấp cao của nước Tây Hàn, Nam Châu, ngoài ra, quan hệ với bọn họ đều vô cùng không tệ.
- Thực lực thế nào? Diệp Trùng hỏi.
Sa Á nghĩ kỹ một hồi, trả lời: “Đại khái giữa cấp bảy và cấp tám.” Cảm giác của xạ thủ đối với xạ thủ cực kỳ mẫn cảm.
- Bắt bọn họ. Diệp Trùng trầm ngâm một hồi, rồi ra mệnh lệnh cuối cùng. Chỉ cần bắt hai người này, mọi thứ đều dễ xử.
- Được.
Thần và con nhện lớn đồng thời khởi động. Trên bầu trời, Thần lao thẳng về phía hai xạ thủ đó, trên mặt đất, con nhện lớn vung tám cái chân ra, bước đi như bay, mặt đất gồ ghề không bằng phẳng không tạo được bất cứ ảnh hưởng nào với nó.
Nhưng tốc độ của Thần so với con nhện lớn thì nhanh hơn nhiều. Khi Thần cách bọn họ khoảng năm km, hai xạ thủ này mới phát hiện ra Thần, nhưng lúc này đã trễ rồi.
Năm km đối với Thần mà nói, quá ngắn. Nó chỉ cần lao vọt một cái thì vượt qua khoảng cách này.
Vật to đùng đột nhiên xuất hiện trên không này dọa hai xạ thủ té ngửa. Tốc độ khủng bố của Thần làm hai người suýt nữa phản ứng không kịp, vẫn là một người trong đó thấy việc nhanh, giơ tay bắn một phát.
Một tia sáng chuẩn xác không gì sánh được bắn trúng vật to lớn này.
Trên mặt hai người vừa hiện lên một tia mừng rỡ, trong khoảnh khắc liền hóa thành vẻ kinh ngạc và không thể tin được.
Làm sao có thể?
Chùm sáng có thể xuyên thủng vô số dã thú lại chẳng qua chỉ để lại trên giáp của người khổng lồ này một vết nám đen.
Bọn họ không kịp bắn phát thứ hai, một trụ nhọn dài to hơn cả thùng nước, một đầu sắc nhọn vô cùng nằm trong bàn tay to lớn không gì sánh được, đầu sắc nhọn đó chỉ thẳng bọn họ. Ánh sáng sắc lạnh lấp lánh phía trên làm hai người phát lạnh toàn thân.
Hai người đột ngột cứng đơ ở đó, sắc mặt trắng bệch, cử động cũng không dám, chỉ sợ hơi nhúc nhích, đối phương chỉ cần hơi đẩy tới một chút, cái thứ như cái trụ đó đủ đè hai người thành hai đống bùn thịt.
Người khổng lồ đó cũng kỳ quái, cứ cầm cây trụ nhọn như thế, chỉ thẳng hai người, nhưng không làm động tác tiếp theo. Chính trong lúc hai người nghi hoặc, bỗng, một con nhện lớn cao sáu, bảy mét đang mau lẹ vô cùng lao về phía bên này. Tốc độ đó, quả thật hơn hai con Bạo long thú. (Hình như chỗ này thiếu 1 đoạn).
Trời ơi! Mấy thứ này là cái gì?
Trên mặt hai người không còn chút máu, bọn họ hoảng sợ tới mức đều sắp hôn mê. Người khổng lồ mặc giáp cao mười mét, con nhện lớn cao sáu, bảy mét, chẳng lẽ mình đã tới đất nước người khổng lồ rồi sao?
Cơ nhục toàn thân hai người đều cương cứng vô cùng, bây giờ ngay cả cử động một đầu ngón tay cũng cực kỳ khó khăn.
Trong ánh mắt khủng hoảng của hai người, con nhện khổng lồ đó giống như nhìn thấy thức ăn ngon vậy, vô cùng vui sướng tới gần bên này.
Khi Diệp Trùng và Sa Á mang hai xạ thủ đã hôn mê về tới căn cứ, không có mấy người chú ý tới. Mấy học viên hiện giờ ai nấy đều đang liều mạng huấn luyện, trên tay bọn họ hiện giờ có quy hoạch học tập hoàn chỉnh. Điều này làm bọn họ biết rất rõ ràng bọn họ cần tiến bộ về phía nào. Nhưng bài học bên trong rất nhiều, làm tất cả học viên, ai nấy đều như gặp đại địch. Không cần Diệp Trùng đốc thúc, không ai dám có chút buông lỏng. Bọn họ hiện giờ đều biết rõ hoàn cảnh của mình, không ai có chút tâm lý may rủi. Chỉ có người đạt chuẩn mới có thể sống sót, lời Diệp Trùng vẫn quanh quẩn bên tai bọn họ.
Càng huống chi, một trăm người đạt chuẩn đầu tiên sẽ ưu tiên nhận được quang giáp. Phần thưởng này làm mắt mọi người đều đỏ lên, mấy ngày trở lại đây, bọn họ đều nhìn thấy từng khối, từng khối kim loại lớn lấy ra từ Nộ viêm giang. Loại vật chất thần kỳ này, làm bọn họ đối với việc nhận quang giáp tràn đầy mong đợi.
Diệp Trùng và Sa Á hiện giờ đang thẩm vấn hai xạ thủ. Vũ khí của bọn họ đã sớm bị Diệp Trùng lấy đi, loại súng quang cá nhân dùng này đối với Thần căn bản không sao tạo thành bất cứ thương hại nào. Trừ phi vũ khí trên chiến cơ thì mới có thể tạo thành thương hại cho Thần.
Xạ thủ mất đi vũ khí đối với Thần mà nói, không có bất cứ uy hiếp nào.
Sa Á nhìn thấy hai người hôn mê, có chút khó xử hỏi: “Có cần đợi bọn họ tỉnh lại rồi mới hỏi không?”
- Không cần. Diệp Trùng tiện tay nhấc một thùng nước lạnh, rào rào, trực tiếp trút lên người bọn họ.
Sa Á run trong lòng, vì hai xạ thủ này mà cảm thấy bi ai. Theo như đẳng cấp của bọn họ, mặc kệ là đi tới chỗ nào, thứ hưởng thụ đều là đối đãi vinh dự. Cho dù là gặp địch bị bắt cũng chưa từng có ai đối đãi một vị xạ thủ cấp bảy, tám thế này. Chỉ có Diệp Trùng, đối đãi với xạ thủ cao cấp giống như đối đãi người bình thường, không có bất cứ khác biệt nào.
Hai người trên đất chịu kích thích của nước lạnh, lập tức run rẩy một cái, từ từ tỉnh lại.
Đối với xạ thủ mà nói, loại đãi ngộ này quả thật có thể coi như hình phạt tàn khốc. Cảm giác của bọn họ vô cùng nhạy bén, cảm giác đối với bất cứ chi tiết nào xung quanh đều phóng lớn lên rất nhiều lần, mà cảm giác lạnh lẽo cắt xương này cũng sẽ được phóng lớn. Hai người tỉnh lại sắc mặt trắng bệch, môi miệng tím tái, toàn thân run cầm cập.
Sa Á đồng tình nhìn hai người một cái, hỏi: “Hai người tên là gì?”
- Aprila.
- Roentgen.
Hai người run cầm cập, giọng nói run rẩy. Bọn họ vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, rõ ràng vẫn chưa triệt để hoàn hồn lại. Mọi thứ xảy ra hôm nay, ngụy dị như vậy, bọn họ đều cảm thấy hiện giờ giống như một cơn ác mộng vậy.
Tra khảo của Sa Á, hai người vẫn chưa hết kinh hồn tự nhiên không dám che giấu điều gì, lập tức một năm một mười nói ra.
Hai người bọn họ quả nhiên là xạ thủ nước Tây Hàn, hai người bọn họ vừa thăng tới xạ thủ cấp tám, liền kết bạn muốn tiến vào trải nghiệm một phen. Ai ngờ, lại gặp phải tai bay vạ gió này.
Đợi đã, người khổng lồ, con nhện lớn…
Hai người nhìn nhau, lộ ra vẻ không thể tin được, chẳng lẽ…
- Các người… con nhện lớn… người khổng lồ… Aprila ngập ngừng hỏi.
Ánh mắt Sa Á bỗng rơi trên cổ tay Aprila, ánh mắt ngưng trệ, ngước mắt nhìn Aprila: “Thầy của người là ai?”