Dã thú sống ở rừng rậm Lưỡng Ngạn nhìn thấy một vật khổng lồ như vậy, lập tức sợ hốt hoảng chạy. Cả khu rừng rậm Lưỡng Ngạn vẫn luôn đợi đoàn người Diệp Trùng xuyên qua lại không có một con dã thú nào tới trêu chọc, điều này làm Tuyên Ninh vừa mới học làm sao thao tác hệ thống hỏa lực trên con nhện và luôn ngứa tay bó tay vô cùng.
Đám xạ thủ theo sau con nhện lúc này mới bỗng nhiên phát hiện, bọn họ lại sờ sờ xuyên qua rừng rậm Lưỡng Ngạn. Đối với rất nhiều người trong bọn họ mà nói, chỗ sâu của rừng rậm Lưỡng Ngạn, bọn họ chưa từng đạp chân tới, bởi vì nơi này có rất nhiều dã thú hung dữ sống, đối với bọn họ mà nói, nơi này quá nguy hiểm! Lần này lại không chút nguy hiểm xuyên qua cả rừng rậm Lưỡng Ngạn, trên gương mặt mệt mỏi của mọi người lần lượt lộ ra vẻ hưng phấn. Mấy ngày này, vì có thể theo tên to đùng này, mấy xạ thủ ai nấy đều dồn hết sức lực mà chạy như điên, một vài kẻ không đủ thể lực đã sớm bị bỏ lại phía sau.
Tuyên Ninh nhíu mày: “Mấy người này tại sao ngốc như vậy, xem náo nhiệt cũng phải có mạng mới được.”
Diệp Trùng và Sa Á đều hiểu rõ ý trong lời nói của Tuyên Ninh. Mấy người này có thể xuyên qua được rừng rậm Lưỡng Ngạn đều là vì theo con nhện lớn, mà không hề nghĩ là bọn họ đã có thực lực này. Một khi bọn họ thoát khỏi phạm vi bảo hộ của con nhện, vậy thì ở nơi nguy hiểm tứ bề này, vận mạng của bọn họ cứ nghĩ là sẽ biết.
Mấy người Diệp Trùng tự nhiên không rảnh rỗi, hứng chí mà đi lo sống chết mấy người này. Như thế đối với mấy người này mà nói, bọn họ tất phải tự mình xuyên qua cả rừng rậm Lưỡng Ngạn một lần nữa thì mới có thể trở về tới thành phố Dã Tháp. Tuyên Ninh và Sa Á đều rất rõ ràng, không có thực lực xạ thủ cấp sáu, căn bản không thể nào xuyên qua rừng rậm Lưỡng Ngạn. Mà trong đám người theo phía sau con nhện này, người có thực lực có thể đạt tới cấp sáu, chỉ có lác đác mấy người.
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Trùng rơi trên người mình, Tuyên Ninh nhún nhún vai: “Không cần lo cho bọn họ. Chúng ta tự mình đi, xạ thủ thiếu bình tĩnh là đồ ngốc, chúng ta không phải là bảo mẫu của bọn họ.”
Sa Á thương hại nhìn mấy xạ thủ cấp thấp này. Mấy xạ thủ cấp thấp này rất rõ ràng là đã phát hiện hoàn cảnh của bọn họ không ổn, khủng hoảng lập tức lan ra giữa bọn họ.
Ba người mặc kệ. Bọn họ sẽ không vì mấy người này mà làm loạn kế hoạch của bọn họ.
Nếu như không có con nhện lớn, xuyên qua cả rừng rậm Lưỡng Ngạn, cần khoảng hai mươi ngày, chính cường giả như là Tuyên Ninh và Sa Á cũng không ngoại lệ. Bởi vì hoàn toàn phải dựa vào đi bộ, ngoài ra bọn họ cần phải tránh một số chỗ sống quần cư của dã thú hung mãnh, như vậy thì không thể không đi đường vòng, với lại còn có thể lạc đường bất cứ lúc nào.
Nhưng ngồi trong buồng lái con nhện, thoải mái uống thức uống yêu thích, tán gẫu linh tinh, bọn họ chỉ tốn thời gian năm ngày thì xuyên qua rừng rậm Lưỡng Ngạn. Dọc đường, con nhện lớn đâm ngang ủi dọc, cảnh tượng thú sợ chim bay làm Tuyên Ninh chậc lưỡi không thôi. Một lần hoành tráng nhất vẫn là con nhện lớn trong lúc vô ý xông vào chỗ sống quần cư của Lưỡng túc tiêm chủy cưu (chim cưu hai chân đầu nhọn), cảnh tượng hơn một trăm con Lưỡng túc tiêm chủy cưu kêu loạn lên, thật là làm người ta tưởng nhớ a!
Chính mấy con dã thú thể hình to lớn đó, đối mặt con nhện lớn chưa từng thấy qua này cũng cảnh giác không thôi, cực kỳ khắc chế, không chủ động tấn công. Chính là như vậy, con nhện lớn mang theo ba người, phía sau đi theo một đám xạ thủ cấp thấp, nghênh ngang xuyên thẳng một đường.
Vừa ra khỏi rừng rậm Lưỡng Ngạn, địa mạo liền xảy ra thay đổi rõ rệt.
Cây cối nhìn thưa thớt hơn, không khí cũng trở nên khô khan, đá vụn, cát sỏi trên mặt đất cũng bắt đầu nhiều lên.
Ngày thứ ba sau khi xuyên qua rừng rậm Lưỡng Ngạn thì đã nhìn không thấy một cây nào. Mặt đất bằng phẳng, không hề nhấp nhô, tiếng gió vù vù truyền vào tai ba người, không có cây cối, không có bóng người, không có một động vật nào, hoang vắng nói không ra lời. Chỗ này đã tiến vào khu vực cát.
Gió càng lúc càng lớn, cuồng phong chốc chốc kéo theo đá vụn đánh lên con nhện, vang lên tiếng binh boong. Mà cảnh sắc cũng càng lúc càng hoang vắng, khắp nơi trên mặt đất là đá sỏi không có quy tắc, cảnh sắc đơn điệu làm người ta mệt mỏi muốn ngủ.
Tuyên Ninh lại ngồi thẳng người, thần sắc có chút ngưng trọng: “Chắc không phải sắp có bão cát chứ.”
Sắc mặt Sa Á ở bên cạnh cũng có vài phần khó coi: “Tôi cũng có loại cảm giác này.”
Diệp Trùng nghe nói, mặt đối diện màn hình, dáng vẻ tập trung thực hiện một loạt thao tác. Tuyên Ninh sấn tới trước, tò mò hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
- Thả chim ruồi. Diệp Trùng đầu cũng không ngẩng lên, trả lời.
- Chim ruồi? Là thứ gì? Tuyên Ninh cảm thấy mình hiện giờ giống như con nít tò mò, cái gì cũng nhịn không được hỏi.
Diệp Trùng tiếp tục thao tác trên tay của mình: “Chim ruồi là máy do thám cỡ nhỏ, có thể mở rộng phạm vi trinh sát.”
- Ừ. Tuyên Ninh bừng tỉnh ngộ.
Bốn con chim ruồi máy bay ra từ trong con nhện lớn, bay lên không.
Trên màn hình, có thể nhìn thấy hình ảnh chim ruồi truyền về. Cho dù gió rất lớn nhưng chim ruồi bay vô cùng bình ổn, hình ảnh truyền về cũng rất rõ ràng.
- Đáng chết! Sa Á và Tuyên Ninh sắc mặt thay đổi, cùng nhau mắng chửi.
Trên màn hình, có thể nhìn thấy, chân trời phía xa đã đen thui một mảng, bạo phong dấy lên cát bụi đầy trời, che kín trời đất. Tai họa khủng bố nhất của khu vực cát không phải bò cạp cát thành bầy, không phải thằn lằn cát hung mãnh, mà là bão cát do tự nhiên hình thành này. Cuồng phong sẽ cuộn lên cục đá to như cối xay, nếu như bị nện trúng, vậy khẳng định chỉ có vận mạng làm bánh kẹp.
Cho dù không bị đá lớn nện trúng, cát bụi kín trời kín đất đó làm người hoàn toàn không chỗ nào để tránh. Nếu như may mắn không tốt, bỏ xác trong gò cát là tình huống thường thấy nhất.
Ba người vẫn chưa vào sâu khu vực cát thì đã gặp phải bão cát, may mắn cũng thật là tệ hại.
Chính ngay lúc này, hình ảnh bỗng giật giật. Diệp Trùng vội vàng thu chim ruồi về, nhưng chính một tí xíu này, có một con chim ruồi đã bị cuồng phong cuốn đi.
Lúc này nên làm gì, không cần nói mọi người đều biết.
Trên bãi cát sa mạc hoang vắng, một con nhện to vung chân chạy như điên, ở sau lưng bọn họ, bão cát giống như con thú khổng lồ bước ra từ trong hồng hoang, đuổi gấp không buông.
Tốc độ con nhện lớn không hề coi là nhanh, chẳng bao lâu thì đã bị bão cát đuổi kịp. Uy lực của đại tự nhiên, trong giờ phút này, không hề che giấu mà phô bày ra trước mặt ba người.
Tung tung tung, đá vụn giống như mưa, đập lên vỏ giáp của con nhện lớn, chốc chốc lại có một số cục đá có thể tích khá lớn đập trúng, trong buồng lái cũng lắc lư một trận. Bão tố như thế này, chính xạ thủ cấp chín ở bên trong cũng không nhất định có thể sống sót, từ sắc mặt của Tuyên Ninh hiện giờ thì có thể nhìn ra được.
- May lão đây lần trước không gặp phải, bà nó, bão tố thế này tuyệt đối ngay cả cái mạng cũng không còn. Tuyên Ninh nhịn không được chửi nói.
Tuyên Ninh từ sau khi đột phá cấp chín, tính tình giống như sau một đêm dài thay đổi phong cách nghiêm cẩn lúc trước thành tùy tiện, thản nhiên.
Lời nói tục tĩu thế này, nếu như là lúc trước, hắn tuyệt đối nói không ra. Một điểm này cũng là chỗ Diệp Trùng cảm thấy hứng thú, từ trong lý luận thuật thừa của Hoàng Bạch Y dạy, không có một điểm nào nói thuật thừa luyện tập tới chỗ thâm sâu sẽ thay đổi tính cách con người.
Sa Á vẻ mặt như trong lòng có điều lo lắng: “Ừ, mấy lần tôi tiến vào may mắn cũng không tệ, đều không gặp phải bão táp, bão táp thế này, khả năng muốn sống sót quả thật quá nhỏ.”
Lời vẫn chưa dứt, buồng lái lại rung động dữ dội một trận, Tuyên Ninh vốn dĩ nửa nằm suýt nữa bị tung lên. Hắn bụm eo, nghiến răng, vẻ mặt đau đớn.
Trên màn hình, con nhện lớn bị một cục đá to đường kính hơn một mét nện trúng, sắc mặt Tuyên Ninh càng thêm khó coi.
Diệp Trùng trên mặt không chút biểu tình: “Sức gió quá lớn, chúng ta cần ở nguyên chỗ, đợi bão đi qua.”
- Xem ra chỉ đành như vậy. Tuyên Ninh và Sa Á nhìn nhau, hết cách. Gió lớn thổi đến mức con nhện cũng lảo đảo, lại thêm vào đá lớn liên tục bay lên, muốn đi cũng đi không được.
Diệp Trùng nhập một loạt chỉ lệnh ở trên bàn điều khiển chính, Tuyên Ninh rất tò mò nhìn bàn điều khiển chính của Diệp Trùng, gần như mỗi lần Diệp Trùng thao tác ở trên bàn điều khiển chính, thì cũng có nghĩa là con nhện lớn sẽ có biến hóa với ý nghĩ gì đó. Con nhện lớn này giống như Diệp Trùng vậy, thường có thể mang lại cho Tuyên Ninh sự kinh ngạc vô hạn.
Hoa, một họng súng laser thò ra, kế đó nó bắn lên mặt đất tám chùm sáng, để lại trên mặt đất tám lỗ sâu. Tám lỗ sâu này vừa đúng thành hai hàng, một hàng bốn cái. Chính ngay lúc Tuyên Ninh và Sa Á không hiểu, tám chân dài thượt của con nhện lớn hết cái này tới cái kia thò vào trong tám cái lỗ sâu này. Thân thể con nhện lớn theo đó hạ xuống, tiếp đó buồng lái liền dán vào mặt đất, tám cái chân dài khớp chật cứng trong cái lỗ sâu, chỗ khớp của cái chân dài vừa đúng ở miệng lỗ, cũng chính là mặt đất.
Kẹt kẹt kẹt, khớp chân của con nhện lớn đột nhiên bắn ra một vòng ngàm kẹp, kẹp chặt lấy mặt đất.
Thoắt cái, sự rung lắc vừa rồi thoáng cái biến mất sạch, trong buồng lái gió yên sóng lặng. Đá vụn vẫn như mưa, đánh lên vỏ ngoài của con nhện lớn, giống như mưa đánh lên cây chuối. Buồng lái vững như bàn thạch, không chút động đậy, ba người cảm nhận không thấy chút rung động nào.
Cảm giác đó giống như trôi nổi, giãy giụa trong cơn mưa to như trút nước bỗng nhiên lại tiến vào một căn nhà khô thoáng, ấm áp. Tuy bên ngoài mưa vẫn rất lớn nhưng trong lòng lại thoáng cái bình tĩnh lại.
- Còn có công năng này? Quả nhiên là một thứ tốt a! Tuyên Ninh nhịn không được khen ngợi, lại nghĩ tới Diệp Trùng đồng ý đợi sau khi trở về từ Darkness sẽ tặng mình một cái, trong lòng lập tức vui hớn hở.
- Ngủ đi nào. Diệp Trùng không trả lời, mà tắt đèn của buồng lái, trong buồng lái lập tức tối đen.
Tiếng kêu quỷ của Tuyên Ninh vang lên: “Tắt đèn chi thế? Tối thui à.”
Sa Á rất không quen cùng ở trong một phòng dưới trạng thái tắt đèn, càng đừng nói còn là hai người đàn ông.
Chính ngay lúc nàng vừa muốn mở miệng, trả lời của Diệp Trùng làm nàng giữ yên lặng: “Tiết kiệm năng lượng.”
Tuyên Ninh lầm bầm nói: “Tiết kiệm năng lượng? Thế này có thể tiết kiệm được bao nhiêu năng lượng chứ?”
Nhưng Diệp Trùng mặc kệ hắn, Tuyên Ninh không chút cảm thấy hứng thú lập tức không làm ồn.
Trong bóng tối, trong buồng lái im lặng như tờ, ba người giống như đang ngủ vậy.
Trận bão này nổi lên trọn một ngày một đêm mới ngừng. Đợi lúc bão tan, thân thể con nhện lớn đã gần như bị chôn vùi, chỉ lộ ra một khoảng phần lưng trong không khí, bất quá phía trên cũng phủ một lớp cát mịn dày.
May mà công suất động cơ Diệp Trùng trang bị cho con nhện lớn cực kỳ lớn, nếu không, muốn bò ra từ trong đống cát này cũng không phải là việc dễ dàng. Chỉ thấy lưng con nhện lớn đẩy lên trên, mấy hạt cát mịn đó liền giống như nước, trôi xuống dưới con nhện lớn.
Con nhện lớn linh hoạt thò cái chân dài mảnh ra, vì để tám cái chân máy không chìm trong cát, phần đáy chân máy thò ra một cái miếng hút bán kính một mét rưỡi.
Có sự hỗ trợ của tám cái miếng hút, bước đi của con nhện lớn như bay, đi rất mau chóng, lớp cát mềm đối với nó không ảnh hưởng chút nào.
- Ố ố ố, tuyệt quá đi! Tuyên Ninh trong buồng lái hưng phấn tới mức la hét: “Ha ha, đợi ta cũng có một con nhện, ta quyết định mỗi năm đều tới Darkness để nghỉ ngơi, đây quả thật là sự hưởng thụ không gì sánh bằng a.”
Diệp Trùng tập trung nhìn chằm chằm màn hình, lời Tuyên Ninh hắn hoàn toàn không nghe, điều khiển con nhện mau chóng tiến tới.
Khi con nhện lớn bò lên một gò cát cao khoảng một trăm mét, tám chân con nhện lớn đồng thời gập vào trong, tám miếng hút xếp lại với nhau, ghép thành một tấm trượt lớn, con nhện giống như ngồi trên một tấm trượt lớn, thuận thế tuột từ trên gò cát xuống.
Sa Á và Tuyên Ninh nào từng thấy qua thứ thú vị thế này, à, trong mắt bọn họ, cũng chính làm một món đồ chơi lớn. Đặc biệt là Tuyên Ninh, hắn hưng phấn tới mức giống như một đứa trẻ to xác, không chút kiềm chế. So ra, Sa Á dường như càng giống một xạ thủ cấp chín hơn.
Con nhện lớn di động trên lớp cát càng nhẹ nhàng hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
- Men theo phương hướng này đi miết tới trước, với tốc độ của chúng ta, ước chừng qua ba ngày thì có thể thoát khỏi khu vực cát. Tuyên Ninh chỉ phía trước nói với Diệp Trùng. Tinh lực của hắn dường như vô cùng vô tận, lúc nào cũng giữ hưng phấn cao độ. Sa Á đối với điều này cũng không biết làm sao, đi tới trước nhiều ngày như vậy, nàng đã sớm không có cảm giác hưng phấn lúc đầu rồi.
Dường như sau trận bão đó, may mắn của bọn họ bắt đầu trở nên tốt hơn, dọc đường trừ làm sợ hai con thằn lằn cát, căn bản không gặp phải vật sống gì. Mà khu vực cát, cũng chỉ còn lại lộ trình ba ngày.
Địa mạo khu vực cát cực kỳ đặc thù, một đoạn sa mạc nối liền một đoạn qua bích, mấy ngày này, bọn họ đã tiến vào mấy chỗ sa mạc và qua bích.
Chú thích: bề mặt sa mạc là cát, gió sẽ làm thay đổi địa hình, còn qua bích cũng là sa mạc, nhưng do đất vàng, cây, đá… tạo thành, gió không làm thay đổi được địa hình. Nếu chỉ có 1 loại thì dịch chung là sa mạc, có hai loại cùng xuất hiện thì dịch rõ ra.
Tuy đều là sa mạc và qua bích, nhưng Diệp Trùng vốn tỉ mỉ vẫn phát hiện một số chỗ đặc biệt. Càng đi vào sâu vào, khoáng thạch, kim loại trong đá vụn của qua bích càng nhiều, vị trí hiện giờ của bọn họ, Diệp Trùng đã phát hiện một số khoáng thạch, kim loại. Nhưng mấy khoáng thạch, kim loại này phần lớn đều khá mềm, với lại đều cực kỳ nhỏ. Cát bụi của sa mạc có vị trí khá sâu so với vòng ngoài càng nhỏ mịn hơn.
Diệp Trùng dọc đường không ngừng thả chim ruồi, ở chỗ này, hệ thống quét hình chịu nhiễu khá lớn, bán kính và độ chính xác quét đều không làm người ta vừa ý. Mà trên tay Diệp Trùng, trừ Thần và Nguyệt phục vương, không có hệ thống loại hình chiến đấu nào khác. Nhưng Diệp Trùng không hề định lấy quang giáp ra, hắn ngay cả công tắc không gian của Thần cũng không sử dụng, nếu không, hắn hoàn toàn không cần con nhện lớn này. Bất quá, mấy con chim ruồi mà Diệp Trùng chế tạo có thể tăng cường năng lực quét hình ở một trình độ nhất định.
Nhưng, dường như may mắn của bọn họ không hề tốt. Trên hình ảnh chim ruồi chuyển về, một bầy bò cạp cát lớn giống như một đám mây đen lớn đang loi nhoi tiến tới trước trên mặt đất, làm người ta sởn gai ốc.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451