Lại nhìn tình hình phía sau, lập tức làm Diệp Trùng giật mình. Diệp Trùng bây giờ giống như một tổ ong đầy mật ngọt, phía sau là một đám ong vò vẽ dày đặc sít sao đuổi theo, làm cả đời Diệp Trùng lần đầu tiên có cảm giác chọc phải tổ ong vò vẽ! Không dám nghĩ nhiều, Diệp Trùng nhanh chóng tăng tốc độ lên cao nhất, hiện nay điều duy nhất hắn có thể làm chính là cầu nguyện tính năng của con tàu hải tặc dẫn đầu này đủ tốt, nếu không, hắn không hề hoài nghi rằng nếu như bản thân bị đuổi kịp, kết quả duy nhất của bản thân chính là bị đám hải tặc đang phẫn nộ này xé thành từng mảnh vụn.
Điều đáng mừng chính là tính năng của con tàu hải tặc này quả nhiên vượt xa tàu vũ trụ thông thường, rõ ràng lão đại 1 mắt ngày trước cũng rất sợ chết, nhưng lần này lại tiện nghi cho mình.
Diệp Trùng điều khiển tàu hải tặc chạy trối chết!
Đám hải tặc cũng ráo riết đuổi theo không bỏ! Có hải tặc thậm chí điều khiển quang giáp ngồi trên tàu hải tặc, không ngừng bắn Diệp Trùng, súng tản quang, súng hồng ngoại, súng nhắm laser, thậm chí còn có pháo bắn hạt, nhưng không biết con tàu này vốn là tàu lãnh đạo của hải tặc đã trải qua cải tiến thế nào, mấy loại súng, pháo đó bắn lên vỏ ngoài, căn bản không đau không xước, chỉ có súng nhắm laser mới có thể lưu lại một lỗ nông cạn trên bề mặt.
Lãnh đạo mới của đám hải tặc hiện nay, vốn là ái tướng dưới trướng của lão đại 1 mắt, Thiết tử, bây giờ đang hối hận đến xanh cả ruột, bản thân vốn chẳng có việc gì làm lại đi cải tiến tàu hải tặc này mạnh mẽ đến như vậy?
Diệp Trùng vừa thấy đạn pháo của đám hải tặc không hề tạo thành uy hiếp gì tới mình, không khỏi sung sướng! Dần dần, khoảng cách giữa Diệp Trùng và đám hải tặc càng lúc càng lớn, tốc độ của tàu hải tặc này rõ ràng cao hơn hẳn tàu hải tặc khác.
Nguy cơ tạm thời được giải trừ, Diệp Trùng không khỏi thở phào một hơi, chuyển sang chế độ tự động bay, lúc này mới cảm thấy toàn thân rã rời. Đặc biệt là hai tay, giống như bị kim chích vậy. Ngồi trên ghế chỉ huy êm ái, một sự buồn ngủ mãnh liệt xâm chiếm đầu óc, Diệp Trùng vẫn một mực khẩn trương lúc này cuối cùng cũng thả lỏng, cũng không chịu được thêm, khỏi khỏi chìm vào mộng đẹp.
Đợi khi Diệp Trùng tỉnh lại, đã là sáu tiếng sau.
Mùi máu tanh bay đầy trong phòng điều khiển chính làm Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, nhấc thi thể đầu lĩnh hải tặc lên, tiện tay ném hắn vào lối đổ rác. Khi Diệp Trùng đi tới bên cạnh quân sư que củi bên cạnh tường, không khỏi ngây người, cái tên nhìn yếu không chịu nổi gió này vậy mà không có chết? Không thể nào chứ, Diệp Trùng biết sức mạnh một đấm đó của mình, ngay cả khỏe mạnh như lão đại 1 mắt đó, chịu một quyền này cũng chắc chắn không xong. Thế nào cũng không giống tên yếu ớt trước mặt, có thể chịu đựng được.
Trong lòng Diệp Trùng khẽ động, thò tay cởi y phục của quân sư que củi, quả nhiên, Diệp Trùng phát hiện một bộ y phục màu vàng nhạt, phía trên xen lẫn vô số sợi đen ở bên trong.
Diệp Trùng cởi bộ y phục trên người quân sư que củi này xuống, độ dẻo dai thật mạnh, hai tay Diệp Trùng ra sức kéo, bộ y phục này vậy mà không hề phát ra tiếng roạt roạt bị xé rách như dự tính của Diệp Trùng, hơn nữa vẫn hoàn hảo như cũ. Diệp Trùng không khỏi cảm thấy hứng thú, liền mặc lên người, Diệp Trùng thử đấm một đấm vào ngực mình. Chuyện lạ liền phát sinh, Diệp Trùng chỉ cảm thấy nửa thân trên đột nhiên nóng lên, mà sự đau đớn trong tưởng tượng lại cực kỳ nhỏ bé. Diệp Trùng bừng tỉnh ngộ, thì ra công năng của bộ y phục này chính là đem lực lượng tấn công tại một điểm nào đó phân tán ra khắp mọi nơi của cả bộ y phục này.
Đây chính là một món đồ tốt để giữ mạng, Diệp Trùng không khỏi thích đến không muốn rời, cẩn thận mặc nó ở trong cùng, đương nhiên, trong lòng vẫn không tránh khỏi nói thầm, nếu như là một bộ mặc toàn thân thì càng tốt biết mấy!
Lúc này đúng lúc quân sư que củi tỉnh lại, phát hiện nửa thân trên của mình trống không, lạnh lẽo, không khỏi hoảng sợ: “Ngươi… Ngươi… ngươi đừng qua đây, đại ca, ngươi tha cho ta đi mà! Cầu xin ngươi đó…” Thấy Diệp Trùng vẫn lạnh lùng nhìn mình, quân sư que củi nuốt nước miếng ừng ực, sắc mặt hoảng sợ, hồi lâu sau, hắn e dè ấp úng nói: “Đại, đại ca, ta, ta là lần đầu tiên, người… người… người ngàn vạn lần phải nhẹ nhàng một tí!” (DG: chết sặc vì tên này!)
Diệp Trùng cũng không nhịn thêm được nữa, choáng váng té phịch trên mặt thảm, miệng sùi bọt mép.
Thấy tay của Diệp Trùng đã sờ tới trủy thủ ở eo, quân sư que củi sắc mặt đại biến, không khỏi vội vàng cầu xin: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, chỉ cần đại nhân tha cho tiểu nhân 1 mạng, tiểu nhân nguyện ý từ nay đi theo đại nhân, làm thân trâu ngựa, vô nước sôi, xuống biển lửa cũng không nề hà!”
Diệp Trùng từ từ rút trủy thủ ra, thong thả nói: “Ừm, cho ta một lý do không giết ngươi!”
Mồ hôi trên trán quân sư que củi càng nhiều hơn, hắn cũng không dám lau, vội vàng nói: “Tiểu nhân đối với hoàn cảnh khu vực lân cận cực kỳ quen thuộc, nếu như đại nhân có thể tha mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân tuyệt đối có thể chắc chắn chạy thoát sự truy đuổi của đám hải tặc đó! Hải tặc khu vực này tiểu nhân cũng vô cùng rõ ràng, mấy việc chạy lăng xăng, lo việc vặt cũng rất quen thuộc…” Quân sư que củi vừa mở miệng, khẩn trương trong lòng liền có chút dịu xuống, nói chuyện càng lúc càng lưu loát, thao thao bất tuyệt.
Trong lòng Diệp Trùng khẽ động, hoàn cảnh xung quanh mình thật sự vô cùng xa lạ, nếu như cứ giống bây giờ, như ruồi không đầu, bay loạn xa, chắc chắn sẽ bị đám hải tặc đó đuổi kịp. Có lẽ thu một tên thủ hạ như vậy tính ra cũng là một ý không tồi.
Quân sư que củi sắc sảo vô cùng, thấy vẻ mặt Diệp Trùng thay đổi, trong lòng không khỏi ngầm vui mừng, xem ra có cửa rồi!
Quyết định rồi, Diệp Trùng lạnh nhạt liếc nhìn quân sư que củi, nói: “Ngươi nói cũng có lý, mạng của ngươi giữ lại, nhưng, nếu như ngươi làm điều gì đó không nên làm, ài…” Diệp Trùng khẽ rung cổ tay, trủy thủ trên tay giống như một tia sét màu đen, phập, cắm sâu vào trên tường cách má quân sư que củi sát rạt, cắm sâu tới tận chuôi.
Quân sư que củi chỉ cảm thấy má mình hơi lạnh, không khỏi hồn phi phách tán, đợi đến khi phát hiện bản thân vẫn còn nguyên vẹn, không khỏi thở phào ra! Khi quân sư que củi vừa bình tĩnh lại, quay đầu nhìn trủy thủ cắm trên tường, tâm tình vừa mới thả lỏng liền lại khẩn trương lên, sức mạnh thật khủng bố! Tất cả tường của con tàu hải tặc này đều là do plastic ít hàm lượng cacbon có cường độ cực cao chế tạo nên, ngay ca súng hồng ngoại bắn cũng e rằng chẳng qua để lại một lỗ nhỏ, không ngờ ông chủ mới của mình vậy mà có thực lực khủng bố như vậy.
Đến khi nghe Diệp Trùng không giết hắn, tâm tình hắn mới triệt để thả lỏng, vội vàng khom lung để thể hiện sự trung thành của mình.
Thật ra hắn cũng có tính toán của riêng mình, bản thân tuy rằng là nhân vật số 2 của Hồng Kỳ Ưng, nhưng hắn hiểu rõ đó chẳng qua là do sự tin cậy của lão đại, so với nhân vật số 3 Thiết tử, uy tín trong đám anh em, hắn tự biết là không bằng Thiết tử. Bây giờ lão đại đã chết, đám anh em chắc chắn ủng hộ Thiết tử lên làm thủ lĩnh, bản thân trước giờ bất hòa với Thiết tử, bây giờ Hồng Kỳ Ưng cũng không còn đất cho mình dung thân, ở lại thì sớm muộn gì cũng chết.
Vị chủ nhân mới trước mắt này cũng không khó ứng phó, đặc biệt là loại vẻ mặt lạnh lùng khi hắn giết người đó, làm cho quân sư que củi khiếp sợ. Đây tuyệt đối là một ông chủ giết người không nháy mắt, trên tay không biết đã nhiễm bao nhiêu sinh mạng! Đây thật sự là sự ngộ nhận của quân sư que củi với Diệp Trùng, nói Diệp Trùng giết chóc không chớp mắt thì đúng, nhưng nếu nói rằng trên tay Diệp Trùng đã có rất nhiều mạng người, vậy thi tuyệt đối là oan uổng cho Diệp Trùng rồi! Diệp Trùng lớn lên tại hành tinh rác, từ bé đã vùng vẫy giữa đám sinh vật biến dị để mà sinh tồn, trong mắt hắn, người và các loại sinh vật biến dị khác không hề có khác biệt gì lớn, cho nên giết 1 người đối với hắn mà nói hoàn toàn chẳng có gì khác biệt so với giết một con sinh vật biến dị.
Diệp Trùng nhíu mày phẩy tay cắt ngang những lời nịnh hót thao thao bất tuyệt của quân sư que củi, lạnh lẽo nói: “Về sau không được làm thế nữa, bây giờ cho ta biết, ngươi gọi là gì?”
- Tiểu nhân tên là Bách Lý Nam!” Quân sư que củi cung kính trả lời.