Quang giáp cận chiến chỉ có tới gần đánh mới có thể phát huy uy lực, do phạm vi tấn công của nó rất nhỏ, việc đầu tiên quang giáp cận chiến phải làm chính là thu hẹp khoảng cách với kẻ địch, chỉ có đưa đối phương vào trong phạm vi tấn công của mình, quang giáp cận chiến mới có đất dụng võ, nếu không, thì chỉ có thể trở thành tấm bia sống cho đối phương!

Cho nên điều mà quang giáp cận chiến thông thường phải làm là liều mạng mà sáp lại gần đối phương, ý đồ thu hẹp khoảng cách giữa 2 bên.

Nhưng điều Diệp Trùng làm lại hoàn toàn ngược lại, Diệp Trùng sau tránh được phát súng của Brent liền lập tức chạy ra xa. Chỉ để lại Brent kinh ngạc nhìn Diệp Trùng càng lúc càng nhỏ trước mắt mình, trong nháy mắt đã biến thành một chấm đen nhỏ.

Không đánh mà chạy? Brent ngơ ngẩn. Hắn không sợ người ta chê cười ư? Đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi! Côn Đình không hề giống 1 kẻ hèn nhát a!

Diệp Trùng bỏ chạy cũng làm dậy lên sự chê trách của đám người đang xem 2 người chơi trong đại sảnh, nhưng lời chê trách vốn không xem là lớn này lại làm cho những người vốn đang xem những trận chiến khác chú ý, mọi người không tự chủ được đều tập trung vào màn hình thi đấu của Diệp Trùng và Brent 2 người.

Trong khoang trò chơi, Diệp Trùng tập trung điều khiển quang giáp, trong đầu không có chút tạp niệm nào!

Đối với Diệp Trùng mà nói, đây chính là chiến đấu! Mà không phải là trò chơi! Chỉ cần là chiến đấu, Diệp Trùng sẽ toàn lực ứng phó! Chiến đấu, không là sống thì là chết! Làm gì có chỗ để suy nghĩ lung tung?

Từ một phát súng vừa rồi đó của Brent mà xét, kỹ xảo xạ kích của hắn tuyệt đối cao siêu, cho dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, nếu như không phải Diệp Trùng đã sớm có chuẩn bị, phát súng đó đã bắn trúng Diệp Trùng rồi!

Trong quá trình mình tới trước mặt hắn đủ để hắn bắn 3 phát, với kỹ thuật bắn chính xác thế này của hắn, đừng nói 3 phát, chỉ e cho hắn thong thả một lần cơ hội thì mình e rằng cũng xong đời rồi!

Nếu đã như vậy, trước tiên phải cách xa đối phương không nghi ngờ gì, là lực chọn chính xác nhất.

Diệp Trùng không hề cảm thấy bỏ chạy như vậy có gì đáng xấu hổ, thực lực của mình không hề bị tổn thất chút nào, cũng có nghĩa là mình vẫn có khả năng chiến thắng đối phương. Trong hoàn cảnh đối phương có lợi để phát huy nhất mà cùng đối phương chiến đấu, đó mới là cách làm ngu xuẩn nhất! Trừ phi không còn cách nào khác, nếu không, vẫn phải cố sức để chiến đấu trong hoàn cảnh có lợi hơn cho mình phát huy. Đây là kinh nghiệm Diệp Trùng rút ra được sau vô số lần chiến đấu!

Diệp Trùng điều khiển quang giáp bay nhanh về phía trước, mở rộng bán kính quét hình, cái gì cũng không có! Mở rộng hơn nữa, vẫn chẳng có gì! Lại mở rộng thêm 1 lần nữa, vẫn chẳng có gì! Diệp Trùng cũng không nản chí, bình tĩnh một lần lại một lần mở rộng bán kính quét hình, việc vô vị hơn thế này không biết Diệp Trùng đã làm bao nhiêu lần! Cuối cùng, khi bán kính quét hình được chỉnh tới mức cao nhất, phát hiện hướng 9 độ có một vành đai toái thạch khá lớn. Chỉ là khoảng cách vô cùng xa, nếu như bay, ít nhất cần 12 giờ.

Bán kính quét hình càng lớn, cũng có nghĩa là độ chính xác quét hình cũng càng thấp, hơn nữa tiêu hao năng lượng càng nhiều, thời gian một chu kỳ quét cũng càng lâu. Cho nên, không ai mở rộng bán kính quét quá lớn. Như vậy sẽ cực kỳ không an toàn!

Brent ở xa đằng sau Diệp Trùng, hắn vừa rồi chỉ chút ngẩn người, khoảng cách giữa 2 người lập tức bị kéo giãn ra, khoảng cách xa thế này, sự chính xác bị ảnh hưởng rất lớn. Hắn đã thử bắn vài phát, kết quả đều không trúng. Hắn liền dứt khoát ngừng bắn, tiết kiệm năng lượng.

Côn Đình rốt cuộc muốn làm gì? Brent không hiểu suy nghĩ, trước mắt hắn rõ ràng chẳng có gì, cứ bay như thế này, nói thẳng là lãng phí thời gian! Brent mở rộng phạm vi quét hình. Phía trước cái gì cũng không có!

Côn Đình vẫn như trước, không hề có ý dừng lại, vẫn bay về phía trước.

Brent càng lúc càng nghi ngờ, tiếp xúc mấy hôm nay, Côn Đình thế nào cũng không giống một người làm loại việc vô ích này! Phía trước nhất định có gì đó, Brent lại mở rộng bán kính quét hình một một mức, vẫn là hư không mênh mông, cái gì cũng không có!

Bán kính quét hình thế này, Brent tính toán một chút, với tốc độ bay của quang giáp Côn Đình hiện nay, ít nhất phải bay 5 giờ!

Chẳng lẽ còn ở nơi xa hơn nữa? Brent không khỏi lắc lắc đầu, có người ngốc tới mức vì một trò chơi không đủ nặng nhẹ thế này mà hao phí hơn 5 giờ, chỉ là vì muốn chiến thắng một trò chơi?

Không thể nào! Ý nghĩ này lập tức bị Brent phủ định! Bây giờ vẫn còn có kẻ ngốc như vậy sao? Suy đi nghĩ lại, Brent nhịn không nổi lắc đầu bật cười nhẹ. Suy nghĩ này thực là quá hoang đường!

Toàn bộ người xem xung quanh đều lắc đầu rời đi, chỉ còn vài người ít ỏi vẫn chú ý bên này.

Một đại hán mặt đỏ, lông mày thô, 2 hàng lông mày thô đen lúc này nhíu lại một chỗ, vẻ mặt nghi hoặc, không khỏi thấp giọng hỏi: “Đại ca, anh nói tên nhóc phía trước giở trò gì vậy? Em thế nào cũng nghĩ không ra, nhưng vẫn cảm giác không đúng! Anh nói xem, hắn là chạy trốn ư, nhưng lại cứ bay không nhanh không chậm, anh nói xem hắn có âm mưu gì, nhưng phía trước chẳng có gì cả a. Còn nữa, chiến trường này đối với máy xay thịt thật sự là không tốt chút nào, trừ phi đối thủ sai lầm, nếu không em nghĩ không ra có cách gì có thể giải quyết vấn đề này! Mà kỹ thuật bắn của tên phía sau cũng thật không tệ, phỏng chừng sai lầm rất khó xảy ra!”

Trong ánh mắt của một đại hán trung niên râu ria rậm rạp bên cạnh hắn lóe lên một tia tinh quang, ngữ khí lại vô cùng ngưng trọng nói: “Nhị đệ, em sai rồi! Hừ hừ, tên phía trước đó mới là người em cần chú ý! Tên đó tính tình kiên nhẫn vô cùng, tuyệt đối là một nhân vật lợi hại! Còn tên ở đằng sau, tuy rằng kỹ thuật bắn không tồi, nhưng xem ra chỉ là một cái giá để hoa, một tên chưa từng thấy máu!” Câu nói cuối cùng, vẻ mặt của đại hán râu rậm có chút coi thường!

Đại hán mặt đỏ rất kinh ngạc, hắn trước giờ vẫn chưa từng nghe đại ca đánh giá ai cao như vậy bao giờ, nếu như không phải đại ca trước giờ không nói nhảm, hắn nhất định sẽ cho rằng đại ca bị sốt rồi. Hắn cẩn thận hỏi: “Đại ca, anh nói tên này tính tình kiên nhẫn, em thế nào cũng nhìn không ra? Chỉ thấy hắn bay về phía trước! Đây hoàn toàn là cố gắng vô ích a!”

Đại hán râu rậm cười hì hì, lộ ra mấy cái răng trắng tinh, vẻ mặt lộ ra vài phần hồi ức: “Nếu như không phải lúc trước ta đã chơi qua chiến trường này, ta tuyệt đối có suy nghĩ giống ngươi! Trước đây có 1 lần, cũng cùng với 1 tên, chúng ta liên tục đánh 20 trận, kết quả lại là 10 thắng 10 thua, vì vậy chúng ta ước định một trận cuối cùng phân thắng bại!” Vẻ mặt đại hán râu rậm giãn ra, lộ ra vài phần tưởng nhớ. Còn đại hán mặt đỏ bên cạnh lại suy nghĩ vẩn vơ, có thể cùng đại ca liên tục đánh 20 trận, còn có thể không phân thắng bại, người này cũng thật là lợi hại!

- Trận thứ 21 chính là ở chiến trường này, hắn đột nhiên chọn một quang giáp cận chiến, hắc hắc, giống với người thanh niên này vậy, cũng vừa vô là quay đầu bỏ chạy! Lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều, liền đuổi theo! Hắc hắc, lần đuổi này, một hơi hết 12 giờ, lúc đó cũng là tuổi trẻ bồng bột, vẫn nghĩ làm sao chiến thắng! Ta lúc đó cũng không ngờ rằng lại đuổi theo lâu như vậy, đuổi theo 7 giờ, ta mới phát hiện mục đích của tên đó! Ta vẫn cho rằng bán kính quét hình của quang giáp của ta đã lớn rồi, không ngờ lại gặp phải một tên còn ác hơn ta! Từ vị trí ban đầu, ở hướng 9 độ có một vành đai toái thạch lớn. Nhưng, hắc hắc, lại có lộ trình 12 giờ!

Đại hán mặt đỏ thất thanh la lên, hiển nhiên là đáp án này ra ngoài ý liệu của hắn! Hắn thế nào cũng không nghĩ được, vì một trận đánh trong trò chơi, 2 người đuổi nhau 12 giờ đồng hồ!

- Cuối cùng trận đấu đó ta thua! Nhưng cũng thua tâm phục khẩu phục! Tên đó ngươi chắc chắn cũng đã nghe qua. Hắn chính là Quang chi tử (Đứa con của quang giáp)! Đại hán râu rậm lãnh đạm nói.

- Quang chi tử? Quang chi tử với thần thoại bất bại đó? Rõ ràng người này cũng ra ngoài ý liệu của đại hán mặt đỏ. Sắc mặt hắn sửng sốt, miệng không khép lại được!

Đại hán râu rậm không giải thích thêm, chỉ hứng thú nhìn chằm chằm Diệp Trùng trên màn hình: “Hì hì, không ngờ được. Lại gặp được một tên thế này! Nếu như tên Quang chi tử đó có ở đây, e rằng sẽ như gặp được tri âm nha!” Nói xong liền cúi đầu trầm tư.

Mấy, mấy người này đều là kẻ điên ư? Đại hán mặt đỏ trợn mắt há hốc mồm. Vì một trò chơi mà đuổi nhau 12 giờ? Không ngờ đại ca vẫn luôn bình tĩnh cũng làm ra việc như vậy!

Đại hán râu rậm trầm tư rất lâu mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn đầy ý nghĩa quang giáp Lra vẫn đang bay về phía trước trên màn hình.

Đại hán râu rậm suy nghĩ, căn dặn nói: “Nhị đệ, lần này chúng ta tới, là vì báo ân đại sư Fred. Việc khác chúng ta cứ mặc kệ đi, ngàn vạn lần đừng gây chuyện thị phi. Tên này chúng ta chỉ cần ngấm ngầm chú ý là được!”

- Chú ý? Hắn không phải là Brent dẫn tới ư? Chắc không vấn đề gì đâu! Đại hán mặt đỏ ngỡ ngàng nói.

Nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng của nhị đệ, trong lòng đại hán râu rậm khẽ thở dài, vẫn cố gắng giải thích: “Nhìn người phải nhìn ánh mắt, em vừa rồi không chú ý, Brent và hắn vừa đi vào thì ta đã phát hiện ra, ánh mắt 2 người đề phòng lẫn nhau, hắc hắc, bọn họ còn quá trẻ a! Giấu không được ánh mắt! Hơn nữa 2 người tuy rằng đi cùng nhau, nhưng khoảng cách giữa họ lại vô cùng vi diệu. Còn nữa, nếu ta nhớ không sai, tên này lúc đầu vốn không có lên tàu!” Tuy rằng nói là suy đoán, nhưng giọng nói lại vô cùng khẳng định, 2 mắt sáng rực có thần.

Đại hán mặt đỏ vô cùng kinh ngạc: “Anh nói hắn giữa đường lẻn vào? Điều này vốn không thể nào! Saberi thế nào lại có thể lẻn vào chứ?”

Đại hán râu rậm lắc lắc đầu: “Cái này ta cũng không rõ lắm, nhưng, chỉ cần ngấm ngầm chú ý chút là được! Hừ hừ, người trên tàu này quá phức tạp, tình huống nào cũng có thể xảy ra, chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức!”

- Ừ! Đại hán mặt đỏ nửa hiểu nửa không gật gật đầu.

- Ài, Kashan, Lão Bàng, các người vẫn ở đây xem ư? Hai tên này cũng thật là rãnh ghê, cũng không biết chạy làm gì nữa! Một tên mặt mày hung tợn cầm một ly rượu đến trước mặt 2 người.

Đại hán râu ria Lão Bàng mỉm cười: “Dù sao cũng chẳng có gì làm, người tới tìm Kashan uống rượu hả! Kashan, ngươi đi cùng Báo tử huynh đệ đi, đừng vô vị ở chỗ này!” Nói xong nháy mắt với đại hán mặt đỏ.

Kashan nửa hiểu nửa không, ‘ừ’ một tiếng đứng dậy.

Vẻ mặt Báo tử vô cùng vui vẻ, hưng phấn xoa xoa tay: “Đúng vậy, đúng vậy, ngồi không chán bỏ xừ a! Lão Bàng, muốn hay không tới đây chơi?”

Lão Bàng cười ý nhị, khéo léo từ chối: “Ta không đi đâu, tửu lượng của ta không bằng các ngươi, Kashan đi là được rồi!”

Báo tử cũng không nói thêm, lôi Kashan vẻ mặt ngơ ngẩn, cao hứng đi về phía quầy rượu.

Brent cảm thấy vô cùng buồn bực, đã hơn nửa tiếng rồi, Côn Đình ở phía trước lại không hề có dấu hiệu muốn dừng lại, tên này rốt cuộc muốn làm gì đây?

Brent cố gắng đè nén tâm trạng buồn bực của mình, cắn răng kiên trì tiếp tục.

Ngay khi Brent cảm thấy không còn kiên nhẫn, đột nhiên trước mặt tối đen, cảm giác khoang trò chơi tự động mở ra, vẫn chưa kịp lấy mũ xuống, tiếng cảnh báo điên cuồng, vang lên điếc cả tai!

Không biết tại sao, Brent lúc đầu giật mình, nhưng sau đó liền không tự chủ được thờ phào một hơi!