Edit: Michellevn

Vấn đề này khiến cho tâm trạng Hướng Nghị mấy ngày nay vẫn luôn ở trong tình trạng lơ mơ, như sự rẽ ngoặt đột ngột của tàu lượn siêu tốc, trên đường trở về yên lặng một cách dị thường. Chu Lăng thì vẫn cúi đầu kiểm tra email trên điện thoại di động, vẻ mặt cũng có phần nghiêm túc, hơn mười phút sau cuối cùng cũng ngẩng đầu, xoay người nhìn ra phía sau vài lần.

" Có người đi theo chúng ta," cô làm như không có việc gì lại quay lên, lúc Hướng Nghị nhíu mày nhìn qua, thì giải thích," Đứa con gái riêng kia mời thám tử tư, đã theo em mấy tháng rồi, chắc là đang chụp trộm ảnh."

Hướng Nghị từ kính chiếu hậu nhìn lướt qua, không nói gì.

Thám tử tư này xem ra trình độ cũng rất được, đã theo dõi cả mấy tháng, vậy mà anh lại không hề phát hiện.

Nhưng cho dù chứng minh lần trước theo dõi cô không phải là Hoa ca, Hướng Nghị vẫn không thể yên tâm. Kia giống như sự tồn tại của trái bom hẹn giờ, ngày nào còn chưa dỡ bỏ, thì ngày đó vẫn còn là một sự uy hiếp.

Huống hồ Chu Lăng hiện giờ là " hàng dễ vỡ " cần phải nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.

Chu Lăng tâm huyết dâng trào, bỗng dưng thèm ăn món thịt nướng vừa to vừa thơm chỗ quán đưa Hướng Nghị đến lần trước kia.

Kể từ ngày uống cốc nước ép chanh quýt xanh yêu thích kia, mấy ngày này cô giống như đã mở ra cánh cửa thế giới mới, cực kỳ thích ăn chua. Quýt, dứa, nho, Hướng Nghị mua cho cô mấy loại trái cây chua ngọt, mà cô thì đến dâu tây cô cũng chọn quả chua mà ăn.

Cũng may là khẩu vị cũng đã tốt dần lên, không có cảm giác buồn nôn nữa, thi thoảng còn kêu lên mình thèm ăn thịt.

rõ ràng là cũng chỉ một tháng mà thôi, ấy vậy mà bao nhiêu thói quen của bà bầu đã lòi ra hết.

Đều là do nuông chiều.

Nhưng ông xã nhà người ta lại không dằn lòng được mà làm không biết chán, nói ăn thịt thì ngay lập tức đưa cô đi ăn thịt, lái xe vượt qua hai khu liền, bởi vì người tới nhiều, sắp hàng lấy số cũng mất luôn nửa giờ.

Trong quá trình chờ đợi, bà bầu Chu tiểu thư dĩ nhiên cũng không chịu tĩnh mịch, dưới sự hộ tống của ông chồng nhị thập tứ hiếu, đi dạo trong khu ẩm thực tầng một của trung tâm mua sắm, mua một phần sữa chua chiên, một phần sườn gà, và một phần bách tuộc viên nhỏ.....Thời điểm cô vẫn còn muốn đi mua một phần bánh kếp rực rỡ thì bị Hướng Nghị ngăn lại.

Theo cách ăn uống này, trong vòng hai giờ cô có thể lập tức có phản ứng.

Di dạo một hồi thấy không cách biệt mấy, hai người lên lầu quay về quán thịt nướng, Chu Lăng muôn vàn khí phách mà gọi món, Hướng Nghị im lặng ngồi đối diện cô, chờ cô gọi xong, lại tìm cơ hội lén lút cắt đi mấy cái, quả thực là tận tâm tận lực.

Mãi đến lúc ăn xong Chu Lăng mới phát hiện đồ ăn giống như có chút thiếu, song dù sao cũng đã ăn no, cũng chỉ buông một câu ghét bỏ:" thật ki bo."

Về đến nhà, Hướng Nghị chuyển đồ đạc vào nhà, sau đó ra thẳng ban công gọi điện thoại.

Hai mươi tám ngày kế tiếp anh nhất định phải tham gia trại huấn luyện đặc biệt, nhưng sắp xếp sau này phải nói rõ ràng đâu đó cho xong với Thiệu Thành.

TRong nhà có phụ nữ có thai như vậy, anh sao có thể yên tâm được.

Cuộc trò chuyện kéo dài nửa giờ, kết thúc trong sự thỏa hiệp bất đắc dĩ của đối phương, trước khi ngắt điện thoại, Thiệu Thành nói bằng tình ý sâu xa:" Lão Hướng à, là người từng trải, nhắc nhở cậu một câu, phụ nữ của mình có thể sủng, nhưng phải có mức độ, không thể nâng quá cao, cậu hiểu ý tôi chứ? Cho cô ấy cảm giác được sủng ái, nhưng trên thực tế, là cậu đang nắm cô ấy trong tay, cô ây ngoãn ngoãn phục tùng cậu. Điều này đòi hỏi kỹ xảo, có thời gian anh em chúng ta ngồi xuống tâm sự ........"

Hướng Nghị khẽ cười:" Mèo hoang kia nhà anh gần đây không quậy anh nữa hả?"

"..........Đây là tình thú, cậu thì biết gì." Bên kia mặt dày nói .

Lúc Hướng Nghị trở về phòng, đêm đã khuya, Chu Lăng đang ngồi xếp bằng ở chân giường trên tấm thảm len hình tròn cô mua về, ngẩn ngơ nhìn đống thùng không chỗ để.

Đồ của cô thật ra cũng không nhiều lắm,. tuy chỉ lấy một phần nhỏ, nhưng căn bản là không có chỗ sắp đặt.

Hướng Nghị hơi dừng lại, sau đó đi qua, ôm cô lên giống như ôm một đứa bé, đặt lên trên giường.

" Chúng ta đổi căn hộ lớn hơn chút đi." Chu Lăng chống đầu lên, nằm nghiêng đối mặt với anh," Vẫn sống cùng với bà nội và Ba Kim, tính luôn cả Nhị Ngốc và Tiểu Mĩ nữa, sau này sinh cục cưng ra, chỗ ở cũng rộng rãi hơn chút."

Hướng Nghị chỉ lo đắp chăn cho cô, không nói gì.

Chu Lăng trầm ngâm một lát, nói bằng giọng quan tâm săn sóc:" anh đừng lo có áp lực, em bao dưỡng anh trước hai năm, chút tiền này chắc cũng xoèn xoẹt chẳng đáng là bao, sau đó lại đến phiên anh bao dưỡng hai mẹ con em, mọi người thay phiên làm chủ nhân, thế nào?"

" Chủ nhân??" Hướng Nghị bị cách nói của cô làm cho buồn cười, " Về sau anh làm chủ nhân, em có thể hầu hạ anh sao?"

" hiện giờ em là chủ nhân," Chu Lăng cong một ngón tay, gãi gãi cằm anh," anh phải hầu hạ em."

KHóe miệng Hướng Nghị nhẹ cong lên, đáy mắt lóe lên tia mờ ám không rõ ý tứ:" Em muốn anh hầu hạ em thế nào?"

Chu Lăng vốn không suy nghĩ nhiều, bị nụ cười này của anh khiêu khích nhất thời trái tim ngứa ngáy, vắt chân lên người anh, cọ cọ:" anh cứ nói đi ?"

" anh sao mà biết em muốn gì." Lúc anh nói chuyện cả người lấn tới, cách bờ môi cô một centimet thì dừng lại, dịch chóp mũi sang, hô hấp giao nhau.

Chu Lăng gần như không có do dự mà hướng về phía trước, đầu lưỡi quét một cái lên môi dưới của anh, lại rời đi nhanh chóng, khóe mắt cong tít lại nở nụ cười chậm rãi:" Chỉ muốn ăn anh."

Bốn chữ ngắn ngủn thành công khiến con mắt Hướng Nghị tối sầm, cánh tay khoác hở trên lưng cô không ý thức mà siết chặt lại.

" Chỉ muốn vậy thôi sao?" anh có ý đè thấp giọng, phối hợp với cảm giác xấu hổ, có một loại ý nghĩa gợi cảm đặc biệt." Cơ thể của em không thể xằng bậy."

Chu Lăng thả tay xuống, nghiêm chỉnh nằm bò ra giường, hơi hơi dẩu miệng, mặt mày nhăn lại làm ra vẻ tủi thân vô cùng:" Ngày mai anh phải đi rồi, tội nghiệp em quá đi à........"

Hướng Nghị không nhịn được bật cười.

" Người ta đáng thương quá đi mất......" Chu Lăng sáp cái đầu lại gần.

Hướng Nghị cười đè lại gáy cô :" Đừng quậy nữa."

Chu Lăng liền ôm lấy tay anh, đặt trên mặt mình, khe khẽ cọ cọ, tiếp tục nói :" thật sự là đáng thương lắm á......"

Giây tiếp theo, Hướng Nghị xoay người, đặt cô dưới thân, chống ở phía trên cô, thở dài đầu hàng. Ánh đèn dịu dàng phản chiếu lên gương mặt cô, nụ cười ranh mãnh.

" yêu tinh quấn người......" Hướng Nghị luồn tay qua tóc cô, nâng gáy cô lên, hôn lên hai phiến môi đang cong lên đắc ý kia.

Chiếc áo len trên người cô lỏng lẻo, rất dễ dàng bị lột ra. Nụ hôn rơi dọc theo chiếc cổ mảnh khảnh, đi đến trước khối tuyết trắng no đủ của cô.

" Lạnh không ?" Thời điểm khẩn cấp, Hướng Nghị đột nhiên quan tâm về các vấn đề khác. Trong nhà có hệ thống sưởi hơi, nhưng anh vẫn cứ lo lắng sức chịu đựng của cô hiện giờ yếu ớt, không chịu được chút xíu lạnh nào.

Chu Lăng tức giận muốn sút bay anh, vừa mở mắt ra lại nhìn thấy anh ngẩng phắt đầu lên, tầm mắt hướng ra ngoài phía cửa sổ, trong phút chốc sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Thậm chí Chu Lăng còn chưa kịp phản ứng, Hướng Nghị đã nhanh chóng kéo chăn qua phủ lên cơ thể lõa lồ của cô, đồng thời chống tay nhanh nhẹn nhảy xuống giường, bước nhanh đến trước cửa sổ, mở cửa kính ra nhìn xuống phía dưới.

" Ở nhà đợi, không được ra ngoài!" Biểu tình của anh chưa bao giờ lạnh lùng như bây giờ, đến nỗi không đợi Chu Lăng trả lời đã lao nhanh ra khỏi nhà.

Sau hai tiếng đóng mở cửa chỉ trong vòng một giây, bốn phía quay về với sự tĩnh lặng, Chu Lăng mới có thể phản ứng lại được, cơ thể căng thẳng bình tĩnh lại, buông lỏng tay đang cắt gao nắm chặt chăn.

cô nhìn theo tầm mắt lúc Hướng Nghị nhìn qua, chỉ nắm bắt được cái bóng thoáng qua của một khuôn mặt.

Cửa sổ đã đóng, mặc dù không kéo rèm cửa nhưng bên ngoài đã lắp cửa chống trộm, góc độ gương mặt kia và khoảng cách cũng không dễ dàng phân biệt.

Vậy mà trong khoảng cách đó Hướng Nghị lại có thể phát giác được.

...........

Vầng trăng khuyết treo trong đêm tối, bề mặt như phủ một lớp lưới, ánh sáng lờ mờ chiếu vào con hẻm, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của người đang giãy dụa trên mặt đất, đó chính là Hoa ca ban ngày vẫn còn được "nhớ nhung".

" Đệch mẹ mày!" hắn ta mặt mũi bầm dập vẻ mặt chật vật, lại vẫn nghiến răng nghiến lợi mà mắng chửi như trước, bụm lấy xương sườn bị đau đến không đứng nổi, một cẳng chân cũng bị vặn thành hình dạng kỳ quái, dường như có một cái xương gãy nhô ra.

Hướng Nghị cũng bị thương, lồng ngực, lưng, đầu gối đều khó chịu không thôi, trên cánh tay thậm chí có miệng vết thương do dao xẹt qua, vết thương không sâu, máu đang chảy với tốc độ chậm.

anh chỉ ngồi cong chân ở cách chỗ Hoa ca không xa, chậm chạp trong chốc lát, đứng dậy đi về phía Hoa ca, lục lọi trên người hắn ta, lấy ra một cái điện thoại di động.

Di động cài đặt mật mã, Hướng Nghị nắm ngón tay hắn ta, dùng vân tay mở ra, mở ra tập tin, tấm đầu tiên chỉ có quang ảnh bị nhòe trong một chuyển động nhanh.

Ngón tay đẩy lên phía trước, trong hình ảnh rõ ràng là gương mặt anh, đang cùng Chu Lăng lõa lồ nửa người vui đùa ầm ĩ trên giường.

không còn nghi ngờ đây chính là vừa chụp hồi nãy, mi tâm Hướng Nghị nhảy lên dữ tợn.

Vô cùng may mắn là anh phát hiện kịp thời, ảnh chụp hai người họ chỉ có hai tấm này, đi về trước nữa, vậy mà lại là vẻ mặt kinh hoảng của Tống Phỉ, đang trong lúc tắm, hoảng loạn lấy đồ che chắn cơ thể mình.

Có mấy tấm khác rõ ràng là ảnh chụp trong lúc cô ta không phòng bị, Hướng Nghị lướt qua loa, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

Càng mở ảnh ra càng không chịu nổi, chụp trộm dưới váy trong thang máy, trong phòng bà mẹ đang cho trẻ sơ sinh ăn, nam nữ trần truồng vận động trong xe tối, thậm chí quá đáng hơn là lén lút chụp từ khoảng trống dưới của nhà vệ sinh nữ.....

thật là một kẻ vô cùng bại hoại!

Hướng Nghị đưa điện thoại di động lên muốn nện vào khuôn mặt kẻ bại hoại này, lại hơi dừng lại, bình ổn hơi thở, cầm một góc trong tay.

Trước khi đi, nhìn xuống gương mặt đau đớn vặn vẹo của Hoa ca, giọng điệu lạnh như băng:" Lại có ý đồ xấu cũng không phải là đứt hai cây xương sườn đơn giản như này nữa!"

..........

Hướng Nghị về đến nhà, vào toilet trước, rửa sạch vết máu và bụi bặm bám trên mặt.

Miệng vết thương trên cánh tay đã ngừng chảy máu, quần áo lại bị ẩm ướt, anh cắn răng cởi ra, ném vào máy giặt.

Lúc xoay người lại, Chu Lăng đã đi tới, nhìn thấy những vết sưng bầm tím trên gương mặt anh, liền cau máy lại, kéo cánh tay anh qua xem xét, nhất thời trong lòng căng thẳng.

"không nghiêm trọng đâu, ngày mai là khỏi ngay thôi." Hướng Nghị nói

Chu Lăng giống như không nghe thấy, ngón tay vươn qua muốn sờ, lại không dám đụng chạm, do dự mấy lần, bỏ qua luôn, xoay người ra ngoài lấy hòm thuốc.

Hướng Nghị ngoan ngoãn ngồi xuống, để cô dùng cồn i ốt tiêu độc.

" Là Hoa ca hả?" cô hỏi

Hướng Nghị gật đầu, nhưng lại nói :" không cần sợ, trong thời gian ngắn hắn ta sẽ không đến nữa. Ngày mai Thiệu Thành sẽ cử vệ sĩ tới đây, trong khoảng thời gian này anh ta sẽ để ý mọi người, anh chỉ đi một tháng, lúc về sẽ không đi nữa."

" thật á?" Chu Lăng kinh ngạc," Thiệu Thành đồng ý rồi?"

Hướng Nghị khẽ cười:" anh ta không đồng ý cũng phải đồng ý."

" anh còn ngông cuồng lắm cơ." Tâm trạng Chu Lăng tốt lên một chút, khử trùng cho anh xong, dán băng gạc lên, trở về phòng nghỉ ngơi.

Tay phải Hướng Nghị bị thương, nằm nghiêng sẽ đè lên, liền đổi vị trí với cô, vào bên trong ngủ, như vậy vẫn có thể ôm cô như cũ.

Chu Lăng cẩn thận né cánh tay anh, ôm lấy thắt lưng anh, mới vừa vùi đầu vào lồng ngực anh, nhắm mắt lại, chợt nghe anh ghé sát bên tai, hỏi bằng hơi thở nóng bỏng:" không tiếp tục nữa hả?"

"anh ngoan ngoãn một chút đi ," Chu Lăng tức giận nói," Tay sắp tàn phế đến nơi rồi, vẫn còn tâm trạng mà tiếp với chả tục."

một tiếng đồng hồ ngắn ngủn, hai người họ đã trình diễn một màn phong thủy luân chuyển.

Lần này là Hướng Nghị quấn lấy cô, hé miệng ngậm lấy vành tai cô, đầu lưỡi thô dày cọ quẹt trên thùy tai cô, ậm ờ nói :" đã tàn rồi em còn không tội nghiệp anh nữa sao?" anh hạ giọng, trong hơi thở mập mờ phát ra vài từ xấu hổ ngại ngùng," Miệng vẫn còn tốt mà......"

Nửa người Chu Lăng đều mềm oặt, lòng bàn tay nắm lấy vòng eo mạnh mẽ săn chắc của anh, nhắm mắt lại, không cự tuyệt.