Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 17: Mày cảm thấy có người sói không…

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hỏa Dực Phi Phi

Lang Cửu ăn xong tám cái bánh kẹp thịt, trước khi cậu kêu đau vẫn là bộ dạng quỷ chết đói hạ phàm, nếu không phải Từ Bắc cướp một cái, cuối cùng đoán chừng một miếng cũng không ăn được.

Cho nên phản ứng đầu tiên của hắn là thằng nhóc này ăn nhiều trướng bụng rồi.

Nhưng Lang Cửu lại nói rõ ràng là đau xương, hơn nữa sắc mặt trắng bệnh, biểu cảm rất thống khổ, điều này khiến Từ Bắc có phần sốt ruột.

“Đau xương? Mày chắc chắn mày biết cái gì là xương chứ…” hắn vừa sờ vừa ấn lung tung trên xương cánh tay Lang Cửu một lần, “Xương chỗ nào?”

“Toàn bộ.” Lang Cửu nói xong liền ném cái bánh kẹp đang cầm trên tay, trực tiếp ngồi xuống đất, tay ôm đầu gối vùi mặt vào giữa.

Từ Bắc không để ý gì khác, đỡ cậu ném lên giường, Lang Cửu nhất định là xảy ra vấn đề gì, cậu sẽ không giả vờ, đoán chừng cậu ngay cả giả vờ là gì cũng không biết: “Lên giường nằm, mày rốt cuộc bị làm sao…”

Lang Cửu lăn một cái trên giường, mồ hôi lạnh trôi xuống theo gò má, cậu có chút bất lực nhìn Từ Bắc, ánh mắt này khiến Từ Bắc không hiểu sao nhớ đến Từ Lĩnh, trong lòng vừa động, bắt đầu có chút hoang mang.

Từ Bắc chưa từng chăm sóc bệnh nhân, lúc ngã bệnh trừ Kiều Khiêm, cũng chưa từng có ai chăm sóc hắn, mà trình độ chăm sóc người khác của Kiều Khiêm lại thật chả ra cái hình thù gì, không hề có giá trị tham khảo, cho nên đối với tình huống trước mắt hắn vẫn tương đối đau đầu như thế.

Đắp chăn cho Lang Cửu xong, hắn xoay người đi rót một cốc nước nóng, cũng không biết tại sao mình phải cho Lang Cửu uống nước, chỉ là bây giờ trong nhà trừ bánh kẹp thịt cũng chỉ có nước: “Uống nước, bố xuống lầu tìm cho mày ít thuốc giảm đau, sau đó…”

Từ Bắc vừa nói vừa đưa cốc cho Lang Cửu, lúc Lang Cửu vươn tay ra nhận, đầu tiên hắn sửng sốt một chút, tiếp theo đặt cái cốc trong tay xuống bàn, nắm lấy tay Lang Cửu, giọng hơi đổi: “Mẹ nó đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”

Tất cả khớp xương trên ngón tay Lang Cửu đều nổi lên màu tím bầm, giống như đánh quyền anh không mang đồ bảo hộ. Từ Bắc nhìn dọc theo tay cậu, trên cánh tay cũng mơ hồ lộ ra màu tím bầm.

“Đệt mợ, con trai đừng làm bố sợ nhé…” hắn nhảy lên giường, trực tiếp vén chăn lên.

Trong mấy phút ngắn ngủi này, cơ thể Lang Cửu giống như bị người ta cầm gậy đánh một trận, hiện đầy đốm màu tím bầm.

Ngón tay Từ Bắc run rẩy nhẹ nhàng chọt một cái lên người cậu, Lang Cửu rất nhanh tóm lấy tay hắn, cơ thể bắt đầu rung rẩy, cau mày nói một câu: “Đau.”

“Bố biết bố biết,” Từ Bắc đắp chăn trở lại cho Lang Cửu, vỗ vỗ lên mặt cậu, “Mày chịu một lát, bố gọi điện cho chú Kiều mày…”

Từ Bắc cũng chưa nghĩ xong nên giải thích chuyện của Lang Cửu với Kiều Khiêm thế nào, nhưng tình hình hiện tại như vậy hắn chỉ có thể tìm Kiều Khiêm, hắn cần một người đáng tin, lái xe đưa Lang Cửu đến chỗ Diệp Mẫn Mẫn.

Lang Cửu đang xuất huyết nhiều dưới da không rõ nguyên nhân.

“Hề lố!” Kiều Khiêm thế mà lại nhận điện rất nhanh, nhưng âm thanh truyền tới từ trong điện thoại anh lại khiến Từ Bắc một trận tuyệt vọng.

“Đệt mợ, mày lại uống rượu thâu đêm đấy à!” Từ Bắc ghìm giọng nói một câu.

“Ừ, tối hôm qua cào thuốc lá cào hơn ba tiếng, sau đó đi uống với lãnh đạo một chút…” trong giọng Kiều Khiêm lộ rõ men say, không phải say rượu, là say chưa tới đêm…”

“Cục thuốc lá tụi mày mẹ nó thật hủ bại.”

“Có phải mày lại gặp phiền toái không? Có phải lại bị thương không… mày ở đâu, tao qua ngay.” Kiều Khiêm say thì say, nhưng vẫn rất nhạy cảm cảm thấy Từ Bắc có chuyện.

“Mày có thể đừng cứ luôn mong tao bị thương không! Tao phải hỏi mày ở đâu đấy, thôi đi, say thành như vậy không nhờ được mày, tao có người cần lập tức đưa đến chỗ Mẫn Mẫn…” Từ Bắc bực dọc nói chuyện với Kiều Khiêm, quay đầu lại liếc mắt nhìn lên giường, lại lần nữa ngân ngẩn, “Đệt mợ! Cái ông nội mày!”

“Đừng chửi, tao ở trong huyện, giờ tao qua ngay, báo địa điểm!”

“… không phải chửi mày, không sao, mày cứ say rượu, lát nữa tao gọi lại cho mày.”

Từ Bắc ném điện thoại một cái, nhìn cái chân lông trắng lộ ra dưới chăn, nửa ngày không hồi hồn được, cảm giác mình có chút suy sụp, sao vừa nói mấy câu đã biến lại thành sói rồi?

“Hồ Hồ ơi,” Từ Bắc đẩy sói con ra khỏi chăn, “Mày như vậy là ý gì, mày muốn chọc chết bố mày sao?”

Toàn thân sói con mềm nhũn, rất ngoan ngoãn không giãy giụa, nhìn qua có phần giống như kiệt sức, nhưng khiến Từ Bắc hơi an tâm, là đôi mắt màu nâu khói giống như bình thường, đang sáng lấp lánh nhìn mình chằm chằm.

Từ Bắc do dự một chút, lật lật sói con trên giường mấy cái, nằm ngửa bụng lên: “Để bố kiểm tra một chút, vừa rồi mày xuất huyết dưới da…”

Bụng sói con nhẵn nhụi không có gì khác thường, Từ Bắc sờ mấy cái, cúi đầu lật lật lại vê vê dày vò nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ nói một câu: “Mẹ nó cái này không nhìn thấy gì cả, chỉ toàn lông, con trai à bố cạo lông đi nhé!”

Sói con không trả lời, chỉ có chân sau nhẹ nhàng đạp một cái, lật mình tiếp tục nằm, nhắm hai mắt lại.

Từ Bắc dùng ngón tay chọt nó mấy cái, sói con từ đầu đến cuối bất động. Mấy phút sau nó nhẹ nhàng phát ra tiếng ngáy, Từ Bắc tiến lại liếc mắt nhìn, ngủ rất thành thực, bình thường lúc ngủ lỗ tai còn lắc tới lắc lui, hôm nay ngủ tai cũng cụp xuống hai bên đầu.

Trên người sói con xác định không còn vết thương gì, vừa rồi những những vết tím bầm dọa người kia, sau khi biến lại thành sói dường như đều biến mất. Từ Bắc rất kiên nhẫn nằm bên cạnh nó, lật một lượt lông nó như đang bắt rận cũng không có phát hiện kinh người gì, dưới lông đều là da hồng, không có một chút tạp sắc.

Xuất huyết dưới da không hiểu vì sao xuất hiện, sau đó lại càng không hiểu vì sao biến mất.

Từ Bắc ôm ôm sói con, nằm nghiêng sau lưng nó. Sói con ngủ rất sâu, bị hắn ôm không nhút nhích được chút nào, Từ Bắc thở dài, lùa ngón tay vào trong lông nó, mấy ngày nay rối ren lộn xộn, bây giờ rốt cuộc có thời gian tĩnh tâm suy nghĩ lại những biến hóa kỳ quái của sói con một chút.

Hắn gần như có thể kết luận, sói con chính là sau khi ăn chocolate nhân rượu sẽ biến thành người, nhưng gây tác dụng là chocolate hay là rượu bên trong, chuyện này trước mắt không thể nào phán đoán, mà sau khi sói con biến thành người, thời gian duy trì hình người không có quy luật, lúc dài lúc ngắn… hôm nay là lần dài nhất, sau đó cơ thể xuất hiện xuất huyết dưới da nghiêm trọng…

Nếu liên hệ trước sau, có phải có thể hiểu thế này – thời gian sói con biến thành người nếu như quá dài, sẽ xuất hiện triệu chứng xuất huyết?

Từ Bắc cuối cùng cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, chăm chú nhìn trần nhà ngây ngốc một hồi, bò dậy ăn một cái bánh kẹp thịt.

Điện thoại Kiều Khiêm gọi tới, Từ Bắc do dự một chút mới bắt: “Không phải là bảo mày ngủ một lát sao…”

“Bây giờ tao tỉnh rồi, tỉnh hoàn toàn,” Kiều Khiêm cắt lời hắn, “chỗ mày rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

“Vừa rồi có chút việc, bây giờ hết rồi,” Từ Bắc liếc nhìn sói con đang ngủ khò khò trên giường, “đã không sao rồi.”

“Vừa rồi còn nói có người cần đưa đến chỗ Mẫn Mẫn mà, sao mới một chốc đã không sao? Là người chết không cần đưa nữa à!” Kiều Khiêm có chút nổi nóng, “Tiểu Bắc, chúng ta quen biết bao lâu, những chuyện hư hỏng của mày có cái nào tao không biết, bây giờ mày giả bộ gì với tao chứ…”

“Vậy được,” Từ Bắc hạ quyết tâm, “còn nhớ người sói lần trước tao nói với mày không, ặc, hay là sói người?”

“Người sói đi, thế nào.”

“Mày cảm thấy thứ đó có thật không?”

“… thứ gì.”

“Người sói, đệt mợ!”

“Mày cảm thấy có?”

“Không phải tao cảm thấy có,” Từ Bắc cầm cốc lên uống một ngụm nước lớn, “là chỗ tao có một con.”

Lời này vừa ra khỏi, bên Kiều Khiêm đã không có tiếng gì, Từ Bắc đợi một lúc, xác định Kiều Khiêm quả thật không lên tiếng rồi lại bổ sung một câu: “Chính là con sói tuyết lần trước mang về từ Bắc Lĩnh.”

Kiều Khiêm trầm mặc thật lâu mới mở miệng: “Sao tao cảm thấy tao nên đi ngủ…”

“Con sói tuyết kia ăn chocolate nhân rượu có thể biến thành người,” Từ Bắc lại đuổi theo một câu, dù sao lời này đã khơi ra, hắn cũng không định dừng lại, Kiều Khiêm có tin hay không hắn cũng phải nói cho hết, “tao thật sự không đùa mày.”

“Mày đúng là… thật đúng là chưa từng dùng loại chuyện quá mức như vậy để đùa tao,” bên Kiều Khiêm truyền tới tiếng bật lửa, “Chuyện này thật sự quá mức, mày nói tao nghe, là định khiến tao tin sao?”

“Tùy mày tin hay không, chuyện này dù sao cũng là thật.”

“Vậy được, giờ tao sẽ lái xe về thành phố, mày ở đâu,” Kiều Khiêm cũng không do dự nhiều, “tao phải nhìn tận mắt, con người sói này.”

“Buổi tối đi, vừa rồi xảy ra chút chuyện, giờ nó mới vừa ngủ, tao muốn để nó ngủ thêm chút…” Từ Bắc siết chặc lỗ tai sói con, lỗ tai sói con giật giật, “Buổi tối đến nông trại bên bờ sông đi, ít người.”

Từ Bắc ngồi bên mép giường đến trưa, sói con từ đầu đến cuối nằm lỳ trên giường không động đậy, ngủ đến tối tăm mờ mịt. Nhiều lần Từ Bắc còn tưởng nó chết rồi, đến chọt chọt nó, nó chỉ giật giật lỗ tai coi như đáp lại.

Đến giờ cơm trưa, Từ Bắc hiện tại không muốn ăn gì, cầm cái bánh kẹp thịt định ăn, lại để lại chỗ cũ. Trần Tiểu Vũ lên một chuyến, nói ông nội đã chuẩn bị xong bàn cờ và trà, Từ Bắc chặn cửa không để cô bé vào: “Anh đang định đi xuống đây, đi thôi.”

Hắn nắm vai Trần Tiểu Vũ đẩy xuống dưới lầu, Trần Tiểu Vũ rất vui vẻ tựa vào cánh tay hắn, không ngừng quay đầu lại: “Anh đẹp trai kia đâu, không xuống dưới sao…”

“Nó ngủ rồi, kệ nó.” Từ Bắc dùng chân móc cửa lại, rất muốn trực tiếp vác Trần Tiểu Vũ không chịu ngoan ngoãn xuống lầu đi xuống.

Ông già chủ nhà đang ngồi ngay ngắn trong nhà đợi Từ Bắc, trước mặt bày bàn cờ vây, bên cạnh là một bình trà.

Từ Bắc mặc dù vô học dốt nát, đánh cờ vây lại là cao thủ, ông già đặc biệt thích đánh cờ với hắn. Thật ra Từ Bắc cũng không hứng thú gì đánh cờ hầu người già, sở dĩ hắn đồng ý không việc gì đã xuống hầu ông chơi mấy lượt, một là bởi vì tiền thuê nhà của ông già rẻ như ở xóm nghèo, hai là vì ông già trước giờ chưa từng hỏi chuyện riêng của hắn, còn có một cô cháu gái rảnh rỗi là giúp hắn dọn dẹp.

“Tiểu Bắc về từ sáng sớm à,” ông già vừa thấy Từ Bắc liền tươi cười, “lần này cậu ra ngoài thời gian dài như vậy, ông nghẹn muốn chết, cũng không ai chơi với ông hai bàn.”

Từ Bắc cười cười, ngồi xuống đối diện ông già, đưa tay qua sờ một quân cờ: “Ồ, ông cụ chịu chơi quá, đổi cờ rồi?”

“Con trai ông tặng, thế nào, sướng tay chứ?” ông già hớn hở nhìn hắn.

“Dạ, tốt lắm,” Từ Bắc cầm quân trắng đặt trước mặt mình, ngón tay kẹp một viên lên nhìn một hồi, “có điều dùng cờ này chơi carô, có phải có hơi lãng phí không…”

Hai người vừa uống trà nói chuyện phiếm, vừa đánh carô, ông già thua suốt, Từ Bắc thắng hai bàn thì phải cố ý thua hai bàn để ông già vui vẻ một chút, chơi mười mấy hiệp, căn bản thắng thua ngang sức.

“Nếu ông trẻ lại mười tuổi, sao có thể để cậu thắng nhiều bàn như vậy.” ông già uống một ngụm trà, hài lòng nhìn Từ Bắc.

“Đúng vậy…” Từ Bắc vui vẻ, đang định nói hùa theo để ông già vui vẻ một chút, đột nhiên nghe thấy trên lầu truyền xuống một tiếng vang trầm đục.

Phòng của Từ Bắc ở ngay lầu trên gian phòng này, cho nên cùng lúc tiếng vang này truyền tới hắn cũng thót một cái chạy ra cửa: “Cháu lên xem một chút…”

Từ Bắc chạy như bay lên lầu, lúc hắn xuống sói con cũng không biết, lúc này tỉnh dậy không thấy người, không chừng gây ra chuyện gì rồi.

Nhào tới vừa mở cửa ra, một vật thể lạ màu đen từ bên trong bay thẳng đến mặt Từ Bắc, Từ Bắc nghiêng đầu một cái, vật kia “bộp” một tiếng đập vào hành lang, hắn quay đầu lại liếc nhìn, là một cái bánh kẹp thịt.

“Mày làm gì vậy nè!” Từ Bắc vào phòng đóng cửa lại liền sửng sốt.

Trong phòng có hai cái ghế, lúc này đều ngã trên đất, sói con đang hùng hùng dũng dũng khí thế bừng bừng đứng trên bàn, trong miệng ngậm túi đựng bánh kẹp thịt. Trong túi chỉ còn một cái, còn lại đều ném xuống đất, nước dùng và thịt đều vẩy đầy đất.

Thấy Từ Bắc vào phòng, sói con sửng sốt một chút, lại vui sướng ngậm túi vẫy mấy cái, khiến cái bánh kẹp thịt cuối cùng rơi xuống đất, sau đó nhảy xuống bàn, đạp lên mặt đất lộn xộn chạy tới, luẩn quẩn quanh Từ Bắc, vừa cắn ống quần vừa liếm tay.

Từ Bắc đã không bốc được lửa giận, chỉ cảm thấy đầy đầu hiện lên mấy chữ, khóc không ra nước mắt.

Hắn ngồi xổm xuống cạnh cửa, nhìn sói con tiến tới trước mặt định liếm mặt hắn, lập tức tóm được mõm nó: “Bạn học Lang Hồ Hồ, con mẹ nó mày có phải ngủ đã rồi cảm thấy thể lực khôi phục liền bắt đầu làm trò? Mày có phải mỗi ngày không gây cho bố mày chút phiền toái thì sẽ khó chịu? Mày không thể để bố yên ổn một chút sao, bố vốn chỉ cần đề phòng Ban Đại Đồng, bây giờ còn phải nơm nớp lo sợ nghĩ xem mày…”

Sói con bất động, hai mắt lẳng lặng nhìn Từ Bắc, nhìn một hồi, dường như nó có chút áy náy, bổ nhào vào lòng Từ Bắc, vùi đầu vào áo hắn bất động.

Từ Bắc thở dài: “Con trai à, mày biết không, cả đời này bố cũng không muốn ăn bánh kẹp thịt nữa…”