Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 84: V11.3 Tài năng của nàng, chấn động toàn trường

“Nạp Lan đại ca nói không sai. Đây cũng là điều ta muốn chứng minh, cây băng mâu kia không phải do ta ngưng tụ thành, là có người phóng băng mâu về phía ta. Thật ra đối tượng nó muốn ám sát là ta, nhưng cố tình lại có người đâm lén sau lưng ta. Ta liền tránh né, tự nhiên băng mâu sẽ đâm trúng người ở sau lưng.”

Thanh âm Già Lam nguội lạnh như băng, giữa hai chân mày ẩn hiện sát khí.

“Người này hại người rất tài tình, thời cơ và độ lớn đều ăn khớp, một kích không thể hại ta mất mạng, nhưng hắn còn có thể lợi dụng tội danh giết hại đồng môn, đưa ta vào chỗ chết!”

Hóa ra chuyện lại phức tạp như vậy?

Mọi người bắt đầu nghị luận, đáng lẽ là một vụ án giết người rất rõ ràng, hiện tại càng phức tạp. Mặc dù nói, mắt thấy là thật, nhưng sau khi nghe Già Lam giải thích, bọn họ không thể không thừa nhận, lời giải thích của nàng rất có đạo lý. Chuyện thoạt nhìn không có đơn giản như bọn họ nghĩ.

“Băng mâu không phải ngươi ngưng tụ thành, vậy là ai? Đừng nói là nó tự dưng xuất hiện ha!” Lâm sư tỷ không phục phản bác, đặc biệt khi nhìn thấy người đàn ông hoàn mỹ như Nạp Lan Tiêu Bạch đứng ra chống lưng cho Già Lam, ngọn lửa ghen tỵ trong lòng càng thêm rừng rực.

Ả béo đứng bên cạnh âm thầm kéo ống tay áo Lâm sư tỷ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lâm sư tỷ, Nạp Lan công tử đã nói, có người cố tình mô phỏng chiến kĩ linh thuật thủy của Già Lam, biến ra băng mâu kia.”

Ả không nhắc thì đỡ, ả nhắc xong, mặt mũi Lâm sư tỷ mất sạch, hung ác trừng ả béo, gầm nhẹ: “Ta biết rồi, không cần ngươi nhắc!”

“Nhưng…” Ả vẫn chưa còn hiểu rõ tình huống, ả béo bị Lâm sư tỷ rống, cả người liền ủ rũ, không dám nói tiếp nữa.

“Lâm sư tỷ, đừng nóng giận! Cho dù băng mâu không phải Già Lam ngưng tụ, nhưng nàng ta giết người là sự thật. Mọi người đều tận mắt nhìn thấy, là chính tay nàng ta cầm băng mâu đâm vào ngực Hàn sư đệ.” Con ả nhỏ nhắn đứng ra khuyên nhủ.

Lòng Lâm sư tỷ dần bình tĩnh lại, hừ lạnh nói: “Đúng rồi, ngươi nói có người hãm hại ngươi, thế thì ngươi phải bắt hắn ta ra. Nếu người này căn bản không tồn tại, như vậy sẽ chứng minh tất cả những lời ngươi nói lúc nãy đều là bịa đặt. Ngươi vì muốn gột bỏ tội danh giết người, cố tình không dùng chiến kĩ linh thuật thủy ngưng tụ băng mâu, ngươi có giết ngươi hay không, có trời mới biết.”

“Kẻ hãm hại ta hả? Ừ, đương nhiên ta sẽ bắt được hắn.” Già Lam cười nhạt, nụ cười chứa ý lạnh, làm người khác sợ hãi.

Lúc này, Tư Đồ Trường Thắng lên tiếng: “Già Lam ngươi đã liệu trước, vậy mau chóng chỉ ra người hãm hại ngươi đi. Nhưng mà, ngươi nên nhớ kĩ, muốn thuyết phục được ta, thuyết phục được mọi người, ngươi cần phải có chứng cớ xác thực.”

Già Lam nhìn ông, trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên, ta tuyệt đối sẽ không gánh tội danh cho kẻ khác, nhất định chỉ ra và xác nhận kẻ giết người thật sự!”

Nàng chậm rãi xoay người, hướng tám cô gái áo trắng, giơ ngón tay chỉ: “Người hãm hại ta, đang ở trong số đó.”

Một lời kinh hãi, hiện trường lại nhấc lên một làn sóng mới.

Nơi tám cô gái đứng tạo thành hình cánh quạt, người ở bên trong hình cánh quạt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lộ vẻ cảnh giác, còn người đứng bên ngoài hình cánh quạt thì trốn sang hai bên như tránh ôn dịch, chừa lại hàng ngũ hình quạt xếp, khiến nơi họ đứng càng bắt mắt hơn.

Nhóm người đứng bên trong đội ngũ hình cánh quạt, phát hiện không đúng liền muốn vọt ra khỏi đội ngũ, tám cô gái áo trắng liền giơ túi càn khôn lên, ánh sáng túi càn khôn lắc lư, khiến mọi người dừng lại, ngoan ngoãn đứng tại chỗ.

Vừa khéo Triệu Nhã Nhi cũng đứng trong đội ngũ cánh quạt, không biết Già Lam vô tình hay cố ý, vị trí ngón tay nàng chỉ, vừa vặn đối diện ả.

Giữa trán Triệu Nhã Nhi căng thẳng, cả người buộc chặt, lúc nãy tám cô gái kia đến đây đứng, ả đã cảm thấy có gì đó không đúng. Hiện tại, ngón tay Già Lam chỉ ra, lời cũng nói xong. Ả hoàn toàn lĩnh ngộ, thì ra Già Lam đã sớm phát hiện phương hướng của kẻ bị tình nghi, nên mới khống chế nơi này trước tiên.

Già Lam, rốt cuộc ngươi ngu thật hay giả ngu?

Khi trước ở thành Lạc Xuyên, người người đều nói Sở gia có một xấu nữ không hề có thiên phú linh khí, ai cũng có thể coi thường nàng. Bây giờ, nàng bộc lộ tài năng và trí tuệ, đã vượt xa khỏi tưởng tượng của ả.

Khi đối mặt với vô số người chất vấn mình, nàng chẳng những không hoảng hốt, ngược lại còn bình tĩnh phân tích, biện giả cho mình. Trình bày và chứng minh bằng chứng, lý lẽ rõ ràng, có trình tự, còn có thể trù tính sắp đặt mà không ai hay biết, chờ mọi người phản ứng kịp, cục diện đã nằm trong tay nàng.

Phản ứng như thế, trí tuệ như thế, người bình thường há có thể làm được?

Nàng đã từng là xấu nữ ngu ngốc ở thành Lạc Xuyên, bị người người khinh bỉ đó sao?

Nghi hoặc, không cam lòng, tức giận… Trong lòng Triệu Nhã Nhi hết sức phức tạp.

Con ngươi Phượng Thiên Sách chợt lóe, khóe miệng không nhịn được hé ra nụ cười khẽ khen ngợi. Quả nhiên, hắn không nhìn lầm, nàng đã dự tính trước.

Khóe mắt nhìn thấy nụ cười nhẹ của Nạp Lan Tiêu Bạch, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, tiến lên một bước, dùng thân thể che tầm nhìn Nạp Lan Tiêu Bạch. Nhưng, hắn đã quên, ánh mắt Nạp Lan Tiêu Bạch có thấy được gì đâu, cho nên, hắn có che cũng vô dụng.

“Mọi người nhìn xem, từ góc độ bạn học Hàn bị băng mâu đâm trúng, mà lúc ta chặn băng mâu giữa chừng, độ mạnh yếu vẫn còn rất mạnh, chứng tỏ nó trực tiếp từ nơi này phóng tới. Vả lại, ta đem phạm vi khuếch trương lớn hơn một chút. Phàm là khu vực hình cánh quạt, đều có khả năng là người bị hiềm nghi giết người!” Già Lam xách thi thể Tần quản gia đỡ, vô cùng chuyên nghiệp ước lượng phương hướng, đâu vào đấy liền trần thuật.

Khóe miệng Tư Đồ Trường Thắng chậm rãi nhếch lên, ông nói: “Ngươi nói đều có lý, như vậy ngươi liền chỉ ra và xác nhận người hiềm nghi trong số đám người đó đi.”

“Dạ, viện trưởng.” Già Lam đưa mắt, chậm rãi quét về phía đám người ở khu vực hình cánh quạt.

Trong quá trình này, nhóm người ở khu vực hình cánh quạt, mặc kệ chột dạ hay không chột dạ, tim đều đập như đánh trống. Bởi vì không ai có thể xác định, Già Lam có tùy tiện chỉ đại một người nào đó hay không. Dù sao thì Già Lam cũng có Phương Thiên Sách và Nạp Lan Tiêu Bạch làm núi chống lưng cho nàng, thái độ của viện trưởng rõ ràng cũng nghiêng về nàng. Nàng tùy tiện chỉ một cái, nói bọn họ là hung thủ giết người, bọn họ chết là cái chắc.

Mợ nó! Đầu năm nay, làm cái gì cũng phải có hậu trường nha!

Ai có hậu trường vững mạnh, người đó mới có quyền nói chuyện!

Cả đám cứ chờ đợi trong nỗi giày vò, chờ Già Lam chỉ ra và xác nhận.

Hết chương V11