Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 81: V10.2 Tài năng của hắn, chấn động toàn trường

Hắn lẳng lặng chờ đợi, thấy dáng vẻ Già Lam đã bình tĩnh lại, đầy tự tin, hắn biết nàng đã có dự tính ở trong lòng, có thể xử lí mọi chuyện.

“Già Lam, ngươi nói ngươi trong sạch, vậy ngươi giải thích xem chuyện vừa rồi là sao? Lẽ nào, khi này người đâm vào tim gã không phải ngươi?” Ngụy trưởng lão cho nàng cái bậc thang đi xuống, để nàng tự giải thích cho mình.

Già Lam sâu đậm nhìn lão, mở miệng nói: “Không sai! Vừa rồi chính ta đâm vào tim của gã ta.” Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện hết sức tầm thường, chậm rãi nói từng chữ, không một chút khẩn trương hay hoảng loạn.

Mọi người ngây ngốc, không ngờ nàng dám thừa nhận? Không phải nàng muốn chứng minh mình trong sạch sao?

Tai Nạp Lan Tiêu Bạch dựng thẳng, nghe âm thanh du dương của chuông gió truyền tới, chân mày xoắn lại dần giãn ra. Xem ra, nàng rất tin vào bản thân, nàng có thể tự xử lí chuyện trước mắt.

Ngụy trưởng lão ngẩn ngơ, vốn định cho nàng bậc thang đi xuống, để nàng đưa ra chứng cớ, chứng minh mình trong sạch, ai ngờ nàng vừa mở miệng liền thừa nhận mình giết người, cái này nên tiếp tục như thế nào?

“Già Lam, ngươi có biết mình đang nói gì không?”

“Nhìn đi! Chính ả cũng thừa nhận mình làm, cần gì thẩm vấn nữa chứ? Các trưởng lão, mau bắt ả đi!” Lâm sư tỷ nghe Già Lam thừa nhận mình giết người, đáy mắt xẹt qua tia sáng rực.

Mấy vị trưởng lão thấy thế, đều đứng lên tuyên bố.

“Nếu nàng ta đã thừa nhận, cũng không còn gì để nói, bắt nàng ta lại, áp giải đến Trường Lão Đường, trải qua quyết định chung của hội trưởng lão, quyết định đưa nàng ta đến Vô Vọng Nhai sống quãng đời còn lại.”

“Bắt ả! Loại người coi trời bằng vung, ngông cuồng cần phải nghiêm trị không tha!”

“Nghiêm trị không tha? Là kẻ nào không có mắt? Dám nghiêm trị không tha người phụ nữ của ta hử?” Một giọng nói quái đản vang lên, đem hiện trường đang xôn xao đè ép xuống, khiến mọi người lại nhìn về phía cửa học viện.

Nơi đó, có một vị công tử áo trắng, cầm quạt phe phẩy, đỏm dáng thong thả bước đi. Điệu bộ bước đi của hắn rất lười nhác, lại có vẻ tao nhã mà công tử thế gia khác khó có được, khiến người ta không nhịn được ngửa mặt trông lên.

Hắn vừa xuất hiện, thoáng một cái mọi ánh sáng trên bầu trời đều tập trung lên người hắn.

Cũng không biết gió từ đâu thổi tới, thổi trúng đám cánh hoa trên đất, để chúng nó bay lên, nghênh đón chủ nhân của chúng nó.

Hoa bay lất phất như mưa, rất mộng ảo, Phượng Thiên Sách đi trong mưa hoa cũng như mộng ảo.

Hắn nhẹ nhàng phe phẩy quạt, quạt tạo gió thổi bay tóc mai của hắn, dưới tóc mai là đôi mày thanh tú, dưới mày là đôi mắt phượng sáng ngời bắn ra bốn phía.

Ngẫu nhiên, hắn nhếch môi cười, nụ cười mang tà khí, tựa như đóa hoa Anh Túc tùy ý nở rộ, tràn ngập dụ hoặc trí mạng.

Đệ nhất thế gia của Phượng Lân Quốc, Phượng đại thiếu gia lên sân khấu, hết sức chấn động, hết sức khiến người ta mở rộng tầm mắt.

“Yêu nghiệt chết tiệt này! Sao bây giờ mới đến?” Già Lam cúi đầu thốt ra, trong lòng không khỏi có chút ấm áp, cuối cùng hắn cũng đến. Chẳng biết tại sao, lòng nàng lại có cảm giác kì quái, hắn nhất định sẽ xuất hiện lúc nàng cần nhất.

Mới vừa rồi, lúc Nạp Lan Tiêu Bạch xuất hiện, nàng cũng có chút chờ mong, đáng tiếc không phải hắn…

“Phượng Thiếu! Là Phượng Thiếu thật sự tới!” Ngụy trưởng lão là người đầu tiên kinh hô, lão biết Phượng Thiên Sách và Già Lam có mối quan hệ đặc thù, cho nên hi vọng Phượng Thiếu có thể dùng quan hệ giữa hắn với viện trưởng, giảm bớt trừng phạt cho Già Lam, để giữ lại một học sinh ưu tú của học viện Thiên Dực.

Tần quản gia và tám cô gái áo trắng cùng vây quanh Phượng Thiên Sách, bày trận lần nữa.

Mọi người còn đang đắm chìm trong tiết mục xuất hiện rung động của Phượng Thiên Sách, lúc này nghe Ngụy trưởng lão nói, cả đám đều lộ vẻ mặt kinh dị.

“Hắn là Phượng Thiếu á? Hắn chính là tên ngu ngốc hoang đường kia?”

Vô số mộng ảo của các thiếu nữ tan vỡ, rõ ràng là một thiếu niên tuấn mĩ mê người, vì sao lại cố tình lại là một cực phẩm ngu ngốc? Chẳng lẽ trên đời này, muốn tìm một người vừa thong minh lại có bề ngoài xuất chúng, khó như vậy sao?

Còn nữa, hắn vừa nói cái gì?

Người phụ nữ của Phượng Thiên Sách hắn?

Hắn nói, kẻ xấu xí này là người phụ nữ của hắn?

Giấc mộng của các thiếu nữ tan vỡ triệt để.

“Tiểu Lam Lam, ta tới chậm rồi.” Phượng Thiên Sách cất bước đi tới phía Già Lam, lúc đi ngang qua Nạp Lan Tiêu Bạch, cũng không biết là vô tình hay cố ý, hắn thu quạt, phách một tiếng, quạt xếp xếp lại tạo gió thổi bay tóc mai của Nạp Lan Tiêu Bạch, khiến đầu tóc hắn hơi rối.

“Ủa? Thì ra là Nạp Lan huynh, xin lỗi nha, có hù huynh không vậy?” Phượng Thiên Sách hơi dừng bước, dưới tầm mắt của mọi người, đột nhiên hắn giơ quạt xếp lên, rất tự nhiên giúp Nạp Lan Tiêu Bạch gỡ tóc rối: “Không nhìn thấy cái gì hết, thật đáng thương!”

Hắn nói xong, tiếc hận lắc đầu, nghênh ngang bước đi, tiếp tục đi về phía Già Lam.

Cuộc giao phong ngắn ngủi, nhưng sóng ngầm lại cuồn cuộn.

Trong bầu không khí, hình như có thứ gì đó ngưng kết.

Mọi người mở to mắt, nhìn hai vị mĩ nam Phượng Thiên Sách và Nạp Lan Tiêu Bạch đấu đá lẫn nhau, cả đám hết sức kinh ngạc. Nạp Lan Tiêu Bạch sẽ có phản ứng như thế nào?

Hành động của Phượng Thiếu trăm phần trăm là việc làm khiêu khích, còn tại sao hắn lại khiêu khích, thì mọi người nghĩ không ra.

Tất cả mợi người đều ngửi thấy mùi thuốc sung nhàn nhạt đâu đây.

Mọi người đang chờ mong Nạp Lan Tiêu Bạch nổi giận hoặc là cho Phượng Thiên Sách một bài học, nhưng Nạp Lan Tiêu Bạch chỉ ưu nhã nâng tay lên, ngón tay khẽ khều, đem tóc mai trên trán vén qua hướng ngược lại.

Từ đầu đến đuôi, vẻ mặt hắn không hề biến đổi, giống như không nghe thấy gì hết, không có chuyện gì hết.

Già Lam trừng mắt nhìn Phượng Thiên Sách, âm thầm nghiến răng, yêu nghiệt chết tiệt, lại bắt nạt Nạp Lan đại ca!

Nhìn Nạp Lan đại ca người ta tu dưỡng thật tốt, bị ngươi trêu chọc và khiêu khích, cũng không có tính toán chi li với ngươi…

“Tiểu Lam Lam, sao vậy? Tên khốn nào dám bắt nạt nàng? Nàng nói cho ta biết, ta kêu cha nuôi đi xử gã.”

Dáng vẻ Phượng Thiên Sách hết sức giống phú nhị đại (*), không có chuyện gì thì tìm cha nuôi, có chuyện cũng tìm cha nuôi.

(*) Thế hệ con nhà giàu thứ hai (phú nhị đại) là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.

Có cha nuôi, đi khắp thiên hạ không cần sợ ai hết!

Xung quanh một mảnh thổn thức, còn tưởng hắn có bao nhiêu anh hùng, thì ra là chuyện gì cũng chạy đi tìm cha nuôi của hắn.

Khinh bỉ hắn!

Nếu Già Lam không biết hắn cố ý ngụy trang, nàng rất muốn hung hăng khinh bỉ hắn một trận. Nàng liếc mắt nhìn dưới đất, nhàn nhạt nói: “Cũng không có gì, chỉ chết một người, mọi người nói ta giết.”

Người đã chết rồi, còn nói cái gì nữa?

Sao mới có cái gì?

Xấu nữ xứng với kẻ ngốc, đúng là một đôi cực phẩm!

Phượng Thiên Sách liếc nhìn cái xác nằm dưới đất, hơi lắc đầu: “Thì ra gã bắt nạt nàng? Đáng tiếc đã chết rồi, không thể giết nữa… Có muốn nhờ cha nuôi đem hắn lôi ra ngoài, dùng roi đánh thi thể không? Dùng roi đánh thi thể hình như hơi tàn nhẫn, hay là phơi thây đi!”

Mọi người ở hiện trường đều ngổn ngang trong gió lạnh.

Cái tên ngu ngốc này, rốt cuộc hắn có đem sự kiện trước mắt rửa sạch hay không? Trọng điểm ở nơi nào vậy?

Hiện tại, mấu chốt quan trọng chính là, Già Lam giết người, cuối cùng nàng sẽ phải chịu hình phạt nghiêm trọng của học viện Thiên Dực không?

Đáng tiếc, lối suy nghĩ của Phượng Thiên Sách, toàn nói những chuyện không đâu. Còn hắn lại xoắn xuýt chuyện nên dùng roi đánh thi thể hay phơi thây?

Hắn suy nghĩ một hồi lâu, quyết định sau cùng chính là: “Ta thấy, để cho cha nuôi của mình quyết định đi. Dù sao loại chuyện tổn hại âm đức này, không thích hợp với con người thiện lương như ta.”

Ý hắn là cha nuôi của hắn thích hợp để làm chuyện tổn hại âm đức? Hắn thật là có hiếu nha!

Tư Đồ Trường Thắng vừa tới cửa học viện, nghe được mấy lời thằng con nuôi nói, chân hắn trượt một cái, suýt chút nữa xấu mặt trước đám học trò và trưởng lão của học viện.

“Thằng nhóc thối tha, mi không thể làm chuyện tổn hại âm đức, lão tử làm được à?” Thanh âm hết sức tức giận, khiến toàn trường rung lên, trong vô hình, sóng âm hùng mạnh quét ngang qua mấy người, khiến đám người đang xì xầm hoặc đang thất thần thu hồi lực chú ý, đồng loạt nhìn về phía cửa học viện.

Nơi đó, không khí dao động, một người đàn ông trung niên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Người đàn ông trung niên này mặc đồ đen, mạnh mẽ hào phóng, tiêu sái tự do, bản thân có một loại khí chất oai hùng tự nhiên. Hắn chậm rãi bước đi. Ông bước đi chầm chậm, hai chân như đi bộ trên không trung, không hề chạm xuống đất, nương theo bước chân ông ấy đến gần, hơi thở mạnh mẽ của ông tung bay trong không khí, phong thái dũng cảm mà tự tại, giống như chư thiên vạn giới, đều nằm trong cái búng tay của ông ấy.

Ông ấy chính là viện trưởng hiện tại của học viện Thiên Dực, Tư Đồ Trường Thắng!

“Bái kiến viện trưởng!” Các trưởng lão kinh ngạc thấy trưởng lão giá lâm, đồng loạt khom người đón chào.

"Bái kiến viện trưởng!” Các học sinh ở đây đều có người biết hoặc không nhận biết viện trưởng, lúc phản ứng kịp thời, đều cúi chào người. Trong đó, có không ít người cẩn thận liếc trộm viện trưởng, trong lòng rục rịch hưng phấn, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy viện trưởng --- Người mạnh mẽ nhất đại lục Hạo Thiên, bọn họ cảm thấy vô cùng vinh hạnh!

"Ừ." Tư Đồ Trường Thắng gật đầu, mặt mũi không chỗ nào không uy nghiêm.

Phượng Thiên Sách nhìn ông ấy đi tới, nhiệt tình vẫy tay với ông: “Cha nuôi, ngài cũng có thể xem là vậy! Nếu ngài không đến, con dâu của ngài nhất định bị bắt nạt thê thảm rồi. Nhìn một cái, người bắt nạt nàng đã chết, ngài xem chúng ta nên dùng roi đánh thi thể hay phơi thây? Loại chuyện tổn hại âm đức này, ngài làm thuận buồm xuôi gió nhất, vẫn là ngài đến quyết định đi!”

Hết V10