Ban ngày Tô Oản Oản không dám ra khỏi Tô Phủ đi tản bộ trên phố, nếu
thực sự bị người ta ném trứng thối hay gì gì đó thì không phải là đại
gia khuê tú rồi, nàng trước giờ luôn tuân thủ quy tắc phải làm một cô
gái hiền lương thục đức, học rộng hiểu nhiều, cho nên bị ném trứng thối
và bị vạn người phỉ nhổ không thích hợp với nàng.
Sau khi chán
ngấy với việc cùng các đại thúc phòng bếp nghiên cứu bánh trung thu mới, nàng cảm thấy nếu mình không đi ra ngoài hóng gió thì đầu tóc sẽ trở
nên mốc meo, có thể còn mọc lên vài đám nấm nhỏ mất.
Vậy nên… vào một đêm nguyệt hắc phong cao, nàng, Tô Oản Oản, xuất hành!
Ban ngày không thể đi ra ngoài, buổi tối đành trèo tường vậy, huống hồ nàng vẫn luôn nhớ đên Thiên hạ đệ nhất thanh lâu – Ỷ Túy Lâu. Nhìn đêm
nguyệt hắc phong cao này xem, rất thích hợp để nói chuyện với tiểu mỹ
nhân.
Buộc lại mái tóc dài, khéo léo mặc vào người một bộ nam
trang, trong gương đồng hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú như trước
nhưng lại thêm phần tuấn tú. Ai ngờ tới được cửa Ỷ Túy Lâu, gia đinh lại liếc nàng một cái, mời nàng đi, nói chỗ bọn họ không tiếp nữ nhân.
Giọng điệu kia, thái độ kia, có thể nói là rất đúng đắn nha.
Xem đi, nàng đã nói là không nên tin vào mấy bộ phim truyền hình thươngf
hay chiếu mà, kĩ thuật nữ cải nam trang này chỉ cần liếc mắt thôi người
ta cũng nhận ra rồi. May là nàng vốn không tin sẽ che dấu được, chẳng
qua chỉ làm bộ thôi.
Sau khi bỏ mấy nén bạc ra, hắn lập tức tươi cười mời nàng vào trong, ánh mắt đó, thái độ đó, dĩ nhiên như thể nói
với nàng là người còn giống nam nhân hơn cả nam nhân.
Nghênh
ngang đi vào Ỷ Túy Lâu, mùi son phấn phả vào mặt nàng, mùi hương không
nồng mà lại có phần hấp dẫn người ta. Nàng ngửi ngửi, mùi hương này hình như có chứa thành phần kích thích.
Ỷ Túy Lâu không hổ là thiên hạ đệ nhất thanh lâu nha, nàng rất muốn biết lão bản đứng sau rốt cuộc là ai.
Khắp nơi đều được bài trí với những dây tơ dài màu tím cùng với màu vàng cát mềm mại, các tì nữ mặc y phục lụa mỏng bưng rượu ngon mờ ảo đi qua đi
lại trong đó, thanh âm hờn dỗi khe khẽ tràn ngập cả phòng. Đừng nói các
cô nương, ngay cả tỳ nữ cũng xinh đẹp động lòng người.
Tiện tay
cầm lấy một bầu rượu, sau đó đi lên lầu. Nàng ngửa đầu định uống, lại
ngửi thấy một mùi hương không phải mùi rượu, ngay cả trong rượu cũng có
thành phần kích thích, chẳng qua không nhiều, cùng lắm chỉ làm cho con
người ta hưng phấn chút thôi.
Nàng bĩu môi để rượu sang một bên, hết nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm xem chủ nhân trong Ỷ Túy Lâu là ai.
“Công tử ngài cao quý như vậy lại đến thăm Yên Lạc, quả thật khi gặp mặt Tô
Tam thiếu gia lại thấy ngài so với Yên Lạc còn xuất sắc hơn mấy phần.”
Nghe thấy giọng nói mềm mại kiều mị từ trong phòng truyền ra, Tô Oản Oản ngẫm nghĩ, Tô Tam công tử trong miệng nữ nhân này không phải là… sư phụ nàng chứ?
Nàng run run vươn ngón tay chọc một lỗ nhỏ trên cửa
sổ, ghé sát vào lại thấy con rùa đen Vương bát đản cầm chén rượu cười
một cách khó hiểu kia lại chính là Tô Mộ Bạch.
Dừng, vì sao còn có một nam nhân ngồi đối diện với hắn?
Người mặc bộ y phuc màu đỏ nhẹ nhàng cùng với khuôn mặt đẹp đẽ đang cười âm
hiểm giống yêu nghiệt kia không phải là Ôn Nam Thế sao?
Chẳng lẽ lại là… 3P?
Phi phi phi
Chẳng lẽ là ….quan thương câu kết với nhau?
Rất có khả năng là như vậy.
“Rầm” một tiếng, Tô Oản Oản đẩy cửa bước vào, ba người trong phòng nghe tiếng động cùng quay lại nhìn nàng. Tô Mộ Bạch nhíu mày, trong mắt Ôn Nam Thế lại hiện lên vẻ kinh ngạc, mà Yên Lạc cũng hơi liếc mắt quan sát nàng.
“Không biết tiểu thư….”
“Tướng công…” Yên Lạc còn chưa nói xong, đã bị một tiếng tướng kêu thê lương của Tô Oản Oản cắt ngang.
Nàng bắt đầu dùng ánh mắt tràn ngập thâm tình, đầy ắp tủi thân cùng bi thương nhìn….Ôn Nam Thế.
“Tướng công, người ta thường nói một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, thiếp
biết nay chàng công thành danh toại, nữ tử như thiếp thật không xứng với chàng. Nhưng mà sao chàng có thể vứt bỏ người vợ tào khang mà trăng hoa ở nơi này chứ! Tướng công… thiếp làm sao mà chịu đựng được tình cảm này đây.” Vẻ mặt bi thương của nàng, chiếc cằm nhỏ còn run run, nàng run
rẩy nhiều vậy mà ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
“Nương tử, tình cảm của nàng đối với ta sâu nặng như vậy, không bằng chúng ta
làm một đôi phu thê cùng trông nom nhà cửa?” Hai tay hắn cầm lấy hai tay của nàng, đôi mắt hoa đào bỗng trở nên chân thành tha thiết.
“Ai… Hay là chúng ta ở nơi trăng hoa này quyến luyến một lát?”
“Hay là trước tiên ngươi nói vì sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này, hử?”
Thanh âm tràn ngập mùi nguy hiểm vang lên, nhất là chữ “hử” kia, ngân
thật dài, khiến lòng của nàng cũng run lẩy bẩy.
Nhưng mà…
“Ta không lén lút chạy tới thanh lâu nói chuyện.” Nàng bĩu môi tức giận.
“Cũng không bằng nàng đi tìm tướng công nói chuyện, hay lắm. Không phải muốn
làm một đôi phu thê trông nom nhà cửa sao?” Tô Mộ Bạch nói.
Hả, vừa nãy nàng chơi đùa quá trớn sao? Nhưng mà nào có quá đáng bằng đi dạo thanh lâu giống hắn đâu!
“Sư phụ, chàng xem chúng ta là một đôi bị toàn bộ Lạc thành ngang nhiên phỉ nhổ, chàng lén lút chạy tới thanh lâu có từng nghĩ tới không. Chàng nói ta phải chịu đựng tình cảm này ra sao a…” Nàng tủi thân nói.
“Nàng không phải là nương tử nhà Ôn Đại nhân sao? Sao lại nói với ta chịu đựng tình cảm cái gì?
Ngón tay thon dài nhấc chén rượu lên đưa đến bên môi, trút hết vào miệng.
Tô Oản Oản phiền muộn nhìn chén rượu kia, hỏi: “Sư phụ, chàng uống bao nhiêu rồi?”
“Chắc khoảng một bầu rồi.”
Nàng càng thêm phiền muộn. Tròn một bầu ư, vậy hắn đã uống vào bao nhiêu mị dược chứ.
“Ta cũng uống hai bầu rồi, làm sao vậy?” Ôn Nam Thế nói.
Nàng liếc mắt đồng tình nhìn Ôn Nam Thế, nếu hắn uống nhiều thêm tí nữa có
lẽ sẽ bị khai bao ngay tại thiên hạ đệ nhất thanh lâu này.
“Nếu như
thiếp không đến, chàng có trở về không, hay là chàng vốn muốn nghỉ lại
đây?” Nàng đặt mông ngồi bên cạnh hắn, chu cái miệng nhỏ ra tức giận
nói.
“Làm sao vậy?” Hắn khẽ nhíu mày.
”Sao chàng lại uống loại
rượu trong này chứ? Rõ ràng biết rõ bị bỏ thêm dược mà chàng còn uống.”
Hơn nữa bầu rượu mà hắn uống bị hạ nặng hơn, lão hồ li Tô Mộ Bạch uống
được mới là lạ, mùi rõ ràng như vậy.
“Cái gì?” Ôn Nam Thế lập tức ném chén rượu sang một bên, mà Tô Mộ Bạch lập tức đen mặt, tản ra khí thế
bức người, ngay cả Tô Oản Oản cũng cảm thấy khủng bố.
Chẳng lẽ hắn uống mà không phát hiện ra sao, nhưng mà không có khả năng như vậy a…
Tô Oản Oản cầm lấy bầu rượu nhấp một cái, rốt cục cũng hiểu được lí do.
Muốn đứng lên nói, thủ đoạn này cũng chỉ có nàng phát hiện ra, có thể
khiến người ta mất đi khứu giác cùng vị giác, nhưng mà vì sao Tô Mộ Bạch uống hết một bầu cũng không phát hiện ra rượu này làm gì có hương vị
chứ?
Chẳng lẽ là do mê mẩn ngắm mĩ nhân Yên Lạc?
Bỗng cảm thấy
trong bụng từng cơn nóng rực, dược hiệu phát tác. Tô Mộ Bạch liếc Yên
Lạc một cái, rồi túm lấy Tô Oản Oản phi thân ra ngoài cửa sổ. Phía sau
còn truyền đến giọng nói của Ôn Nam Thế
“Này, các ngươi còn chưa nói ta biết hại dược gì nha, a—ta biết rồi…”
Tô Oản Oản ngoảnh nhìn Ôn Nam Thế với ánh mắt tự cầu phúc đi, nhưng mà mỹ
nhân cũng nên dạy dỗ hắn một chút đi, biết đâu lại hợp ý hắn.
Chỉ cần điểm vài mũi chân trên mái nhà, hai người lướt nhanh qua các mái hiên, nhún người vài cái đã đến Tô phủ. Thấy Tô Mộ Bạch vội vàng kéo
nàng bay nhanh qua Trúc Huyền Lâu, Tô Oản Oản trộm nhếch khóe miệng. Mà
bước chân hắn lại càng ngày càng nhanh, nắm tay nàng cũng chặt hơn.
Hắn thô lỗ một cước đá văng cửa phòng, Tô Oản Oản càng cười lớn hơn. Xem ra dược liệu này tốt thật, trước kia dùng bất cứ cách nào cũng chưa từng
khiến hắn mắc mưu, cuối cùng lần này cũng thấy được vẻ chật vật của hắn.
Hắn hơi tức giận vội vàng hôn lên môi của nàng, lại dùng chân đóng cửa
phòng lại, vừa hôn nàng vừa đi vào trong. Thời điểm đi qua bình phong,
Tô Oản Oản không cẩn thận mà đá chân một cái, vì vậy “Binh..” Đột nhiên
trong bóng tối vang lên một tiếng động.
“A.!”
Cùng theo đó là một
tiếng kêu khẽ vang lên, trong nháy mắt hai người đang dây dưa cùng một
chỗ nhìn xuống, nhưng mà trong chớp mắt với công phu của mình, Tô Mộ
Bạch điểm trúng huyệt đạo của đối phương, Tô Oản Oản lập tức đi thắp
đèn.
Căn phòng ngay lập tức sáng lên, mà hiện ra trước mắt bọn họ lại là…. Lâm Nhược Sơ !
Tô Oản Oản kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Sơ hai tay ôm đầu gối, bởi vì bị Tô Mộ Bạch điểm huyệt nên đầu vẫn ngẩng lên, hai mắt trừng lớn mơ hồ còn có
nước mắt, mà trên gương mặt còn vương vết nước mắt rõ rệt.
Nàng giúp nàng ta giải huyệt rồi hỏi: “Lâm tiểu thư, sao cô lại ở chỗ này?”
“Thực xin lỗi.” Nàng ta ngập ngừng nói, sau đó cúi đầu, nước mắt lúc này lại rơi.
Miệng Tô Oản Oản mở to, nhìn Lâm Nhược Sơ điềm đạm đáng yêu lại vô tội khiến người ta nói không nên lời.
“Nói đi, vì sao cô lại ở trong này?” Tô Mộ Bạch mở miệng, thanh âm lạnh băng không một chút ấm áp.
“Thực xin lỗi, tôi cũng không biết tại sao mình lại ở trong này nữa. Tôi gặp
ác mộng, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường này rồi. Tôi không
biết…Tam thiếu gia, Tô tiểu thư, Nhược Sơ thất lễ rồi. ” Nàng ngẹn ngào, rõ ràng là vẻ mặt yếu ớt bất lực, lại vẫn giữ nguyên bộ dáng tiểu thư
như trước, được giáo dưỡng vô cùng tốt.
Mộng du ư ? Chẳng lẽ Lâm Nhược Sơ mộng du sao ?
Hắn vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, hơi thở lãnh liệt bức người, ánh
mắt Lâm Nhược Sơ hơi lóe lên, vội vàng xuống giường, sửa sang lại quần
áo, áy náy nói: “Thật sự rất xin lỗi, tôi cũng không biết có chuyện gì
xảy ra, sao lại tự mình chạy đến đây nữa. Tôi….”
“Trước kia cũng có chuyện như vậy xảy ra với cô sao?” Tô Oản Oản hỏi.
“Đi ra ngoài.” Không đợi Lâm Nhược Sơ trả lời, hắn liền mở miệng, trong giọng nói có sự kiềm chế rõ ràng.
“Tam thiếu gia, tôi….”
“Đi ra ngoài, đừng để ta nói đến lần thứ ba!”
Hiếm khi trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc này lại xuất hiện tức giận, trán
hắn đã toát mồ hôi, bàn tay nắm lấy Tô Oản Oản nóng hầm hập, chắc hẳn
hắn nhịn rất khổ sở.
Lâm Nhược Sơ tràn đầy áy náy liếc Tô Mộ Bạch một cái rồi nhếch môi xoay người rời đi.
Tô Oản Oản cau mày, nghĩ xem có phải ai mộng du cũng tới phòng nàng ngủ
không. Đừng, nếu mộng du mà đi tới phòng Tô Bắc Lăng thì không tốt lắm
đâu.
Đang nghĩ như vậy, nàng lại thoáng nhìn thấy một vết hồng trên cánh tay trắng nõn của nàng ấy, cái đó hình như là…
“Ưm” Môi đột nhiên bị chặn lại, tay hắn ôm chặt lấy eo nàng, khiến nàng kề
sát vào hắn không một chút khe hở, lưỡi hắn đã sớm tiến vào bên trong dò xét, lại càng làm suy nghĩ của nàng hỗn loạn, dạy nàng không bao giờ
được nghĩ đến ai khác nữa.
Một tay hắn đẩy nàng lên giường, từ từ nhẹ nhàng hôn lên tai nàng, trước ngực, Tô Oản Oản nghe thấy tiếng hít thở
ngày càng dồn dập của hắn, nhếch miệng cười.
Hắn cắn vành tai nàng một cái, nói: “Nàng cười cái gì vậy?”
Nàng bật ra một tiếng rên rỉ nhỏ, cười nói : “Sư phụ, chàng hôm nay nhiệt tình thật. “
“Đó là vì ta bị…”Nháy mắt mặt hắn đen lại.
“Hừ, ai bảo chàng sau lưng ta đi thanh lâu. Đáng đời, bị hạ dược sao, đường
đường là Tô Mộ Bạch vậy mà lại thua bởi thủ đoạn nhỏ đó, hừ, cũng không
sợ bị người trong giang hồ nhạo báng sao. Nếu như bị ta phát hiện ra lần thứ hai, ta, ta sẽ đi dạo ở Cúc Tiên Viện phía đối diện…A, đau quá! “
Hắn tăng thêm lực đạo, y phục đã cởi ra được nửa, hung hăng cắn một cái
trên vai nàng để trừng phạt.Nàng đau đến rơi nước mắt, vẻ mặt tủi thân
nhìn hắn. Miệng hắn lộ ra một cười vô cùng tà mị, cùng với con ngươi đen láy nhuốm màu tình dục, bị sương mù bao phủ, vẻ mặt như vậy nụ cười như vậy, nàng chưa bao giờ thấy trên mặt hắn, trong nháy mắt Tô Oản Oản trở nên ngây dại.
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, hắn cúi đầu cười cười, lúc này nàng mới lấy lại tinh thần, ôm lấy cổ hắn, nhíu mày nói :
“Cô bé, cô hôm này cười như vậy khiến đại gia vô cùng hài lòng.”
Vừa dứt lời, y phục trên người liền bị hắn xé rách, chỉ còn lại một cái yếm nhỏ màu hồng phấn viền vàng. Nàng tiếp tục trêu đùa :
“Cô bé, cô hôm nay hầu hạ tốt đấy.”
Hắn cũng không giận, nhưng mà động tác ngày càng vội vàng, hôn môi nàng dây dưa với lưỡi nàng, làm nàng nói không ra lời, một bàn tay ở trên khắp
thân thể nàng đốt lửa, khiến nàng cầu xin tha thứ.
Đang ở thời điểm
quan trọng, trên nóc nhà bỗng nhiên lại phát ra tiếng động nhỏ, hành tẩu giang hồ nhiều năm khiến bọn họ ngay lập tức dừng lại thận trọng nghe
ngóng.
Trong nháy mắt, một bóng đen từ cửa sổ nhảy vào, cùng lúc đó,
Tô Oản Oản nhanh chóng trốn vào chăn, che kín mình lại, chỉ lộ ra một
cái đầu.
Nàng lại nhìn thấy sư phụ, hắn lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, vội lau nước miếng, sau đó lại che mình thật kín.
Chỉ thấy người nọ vừa đứng xuống đã cúi đầu quỳ gối trước giường, động tác nhanh gọn:
“Yên Lạc đáng chết, xin lâu chủ thứ tội.”
”Nếu như ngươi không nói, ta còn cho là ngươi không còn coi Dịch chủ Ỷ
Túy Lâu ra gì nữa” Giọng nói của hắn lãnh đạm, giống như bộ dáng ngày
thường, chỉ có Tô Oản Oản trong ổ chăn mềm kia mới hiểu được hắn nhẫn có bao nhiêu khó chịu.
Bị quấy rầy liên tục hai lần, thật đúng là….nghiệp chướng.
“Yên Lạc đáng chết, nhất thời bị quỷ ám, thỉnh lâu chủ võng khai nhất diện. “(thái độ khoan hồng độ lượng)
Trong lời nói của nàng có phần run rẩy.
Tô Oản Oản vươn cổ nhìn Yên Lạc đã thay một bộ y phục dạ hành, thì ra là
người đứng đầu bảng ở Ỷ Túy Lâu hả, không có bộ y phục sặc sỡ xinh đẹp
động lòng người như ngày thường. Nhưng mà đứa nhỏ này lại dám hạ dược Tô Mộ Bạch, lá gan thật là lớn nha.
Thế nhưng lại có thể khiến cho nàng thấy được bộ dáng trái ngược với ngày thường của sư phụ nàng. Khóe
miệng nhếch lên một cái, tay nàng vạch vạch trên người hắn, khiến hắn
hơi cứng đờ. Nàng tiếp tục, chậm rãi đi xuống, từ lưng xuống ngực rồi
xuống bụng dưới, ngón tay nán lại nơi bụng dưới, giống như đang vẽ vòng
tròn, hắn càng cương mạnh mẽ, đối mặt với Yên Lạc còn bày ra bộ dáng ung dung thản nhiên. =))
Ngón tay nàng ngày càng đi xuống, sau đó bị hắn bắt lấy, bộ mặt ung dung thản nhiên cuối cùng cũng lộ ra một chút vết
rạn, hắn nói với Yên Lạc vẫn quỳ trên mặt đất : “Ngươi về trước đi, bảo
Hồng tỷ ngày mai đến đây gặp ta. “
“Vâng.” Nàng biết bản thân mình đã phạm lỗi lớn, đang muốn nhún người nhảy ra cửa sổ, lại nghe thấy tiếng nói của Tô Oản Oản:
“Dược của ta cũng không thể dùng tùy tiện, cẩn thận ngày nào đó ta sẽ dùng trên người ngươi đó.”
Lòng của nàng run lên mãnh liệt, sau đó phi thân dần biến mất trong bóng
đêm. Một khắc nàng ấy phi ra ngoài của sổ kia, Tô Mộ Bạch liền xoay
người đem nàng đặt ở dưới thân.
“Sư phụ, sao ta chưa bao giờ nghe nói Ỷ Túy Lâu là phân bộ của Hàn Yên Lâu của chúng ta hả ? Sao chàng lại có thể như vậy nhỉ. Nếu không phải ta thấy họ dùng dược của ta, ta còn
không biết nữa chứ.” Nếu như vậy thì mỗi ngày nàng có thể đi chơi rồi.
” nàng cái gì cũng không biết, là ai mỗi lần nói qua liền quên, hử?”
“Mấy lần chàng nói ta cũng nhớ kĩ mà… a”
“Ta còn nhớ Hàn Yên Lâu là tên ta đặt ! Ưm, ….”
“Ừm, thật vinh dự.”
“A, sư phụ, chàng nói xem chúng ta vừa làm vừa nói chuyện phiếm có phải rất sát phong cảnh hay không? “
“Vậy nàng ngậm miệng cho ta.”
“Ưm”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Thực ra ta rất ngây thơ đó.
“Hàn Yên Lâu đã được sáng lập ra hơn ba năm, nàng ngoài cái này ra còn nhớ
được tổng bộ ở đâu, không phải là vẫn còn biết những cái khác sao?”