Phong ba trên nghị sự điện kết thúc trong sự gượng gạo. Hai ngày sau đó người của các thế lực đều rút khỏi Luyện Hồn Tông. Tiểu Điềm lại tiếp tục quãng ngày tu luyện của mình.

Đoạn Lãng đối với nàng vẫn tận tâm chỉ bảo nhưng bản thân hắn đã giữ khoảng cách hơn, nếu không có việc quan trọng nàng không thể tùy ý tìm hắn nữa. Số lần sư phụ nàng rời khỏi tông môn ra ngoài cũng nhiều hơn.

Trong lòng tuy có chút hụt hẫng vì sư phụ không còn thân cận nhưng Tiểu Điềm nhanh chóng quen thuộc. Nàng hiểu được con đường tu luyện của mỗi người không ai có quyền xen vào. Việc nàng cần làm là cố gắng nâng cao tu vi để có thể một ngày nào đó song hành cùng sư phụ. Sau sự việc ở Mê Vụ Đảo nàng đã hiểu được, đứng trước sức mạnh tuyệt đối mọi thứ đều là hư vô.

Đêm nay lại là đêm trăng tròn, Tiểu Điềm khoanh chân đả tọa trên tảng đá ở chỗ tu luyện quen thuộc, sương đêm phát ra khí lạnh bàng bạc. Đôi mắt nàng nhắm lại, hàng mi dầy như cánh bướm xinh đẹp. Bộ y phục màu đen của nàng chìm trong bóng tối, ánh trăng chỉ chiếu rọi được phần nào, thứ duy nhất lấp lánh là chiếc trâm cài Bỉ Ngạn trên mái tóc.

Ánh trăng tĩnh lặng, cách đó không xa, Đoạn Lãng đang tựa mình vào dưới tán cây cổ thụ, thân ảnh vẫn thẳng tắp vĩ ngạn như tùng. Trong tay hắn nắm một vật gì đó, trầm mặc...

“ Chủ nhân, người cứ trực tiếp đưa cho nha đầu là được, việc gì phải suy nghĩ lâu như thế.”

Tiểu Hắc không kìm được nhiều lời. Đáp lại nó là cái nhìn sắc lạnh của Đoạn Lãng. Nó liền thức thời im miệng.

Lúc lâu sau, nó cho rằng đã hết hi vọng thì thanh âm của Đoạn Lãng vang lên:

“ Ngươi nói đúng, việc gì phải suy nghĩ lâu như thế. Ta đã từng cố kị điều gì?”

Thanh âm mang theo ý cười, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Đoạn Lãng bất giác trở lên dịu dàng. Tiểu Hắc trông thấy vậy thì trợn tròn mắt, gật đầu lia lịa.

“ Chủ nhân nói phải!” Còn đang định nịnh hót thì Đoạn Lãng đã cất bước đi về phía động phủ, nó vội vàng hấp tấp đuổi theo.

“A! Chủ nhân chờ ta với!”

Trường sam màu đen không gió tự bay, mái tóc dài đen mượt như nhung cũng hòa tan vào bóng đêm, phút chốc biến mất...

Tiểu Điềm hoàn toàn không hay biết chuyện gì, nàng vẫn tập trung toàn bộ linh thức cho việc tu luyện.

Gió mát mơn man trên đỉnh Cửu Lao Sơn, lại một đêm trôi qua.

***

Hai năm sau.

Trên ngọn lục phong, trong rừng trúc.

Mùi thơm của thịt nướng lan tỏa, tiếng cười của thiếu nữ như chuông bạc vang lên, kèm theo đó là giọng nam tử giận dỗi.

“ Ta nói sư tỷ, sao tỷ vẫn còn tranh ăn với ta thế hả? Đại tỷ của ta ơi, người ăn chậm thôi chừa cho ta một phần với!”

Chu Yên khoanh tay bất lực nhìn Tiểu Điềm đánh chén. Hắn vốn định tố trạng với Mạc Phàm nhưng quay qua thấy đại sư huynh điềm nhiên nướng thịt, tay thoăn thoắt tẩm ướp gia vị, chốc chốc lại đưa xiên thịt cho sư tỷ thì hắn liền cạn lời. Nhận thấy ánh mắt của sư đệ, Mạc Phàm ngẩng đầu lên, nhướng mày:

“Sao thế, không ăn hả?”

Chu Yên chỉ sợ hắn nói không ăn thì sư huynh sẽ vui vẻ đem hết mấy xiên thịt cho sư tỷ mất, liền ai oán cầm lấy một xiên thịt tiếp tục nhồm nhoàm. Hắn ấm ức nhìn Tiểu Điềm vui vẻ ăn, lại trông thấy Kim Bảo đang phồng mồm đánh chén bên cạnh nàng. Con chuột này tham ăn không kém chủ nhân của nó, người thì bé tí tẹo, sao ăn lắm thế.

Kim Bảo: “Chi chi chi. Chít chít.” ( Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy chuột ăn bao giờ hả?)

Chu Yên:...

Tiểu Điềm trông thấy biểu cảm như muốn bùng nổ của sư đệ thì phì cười.

“Chu tiểu tử, đệ ăn thì cứ ăn, sao phải cạnh tranh với Kim Bảo làm gì. Cũng đâu phải không có đủ cho đệ ăn đâu nha.”

“ Rồi rồi tỷ nói đúng, là ta sai a.” Chu Yên bất lực gặm thịt, nhưng hắn cũng không chịu thua kém, bắt đầu tăng tốc.

Mạc Phàm nhìn tràng cảnh quen thuộc này, im lặng mỉm cười. Hắn rất hoài niệm. Đây là bữa ăn đầu tiên cả ba người bọn hắn tụ tập sau khi Tiểu Điềm về Luyện Hồn Tông. Mọi người quá bận rộn, không chỉ Tiểu Điềm và Chu Yên, hắn cũng vùi đầu vào tu luyện.

Một tay chống cằm, một tay nướng thịt, đôi mắt thi thoảng nhìn Tiểu Điềm, Mạc Phàm trầm mặc. Hắn thích nàng, từ khi vào tông môn đã thích, nhưng hắn không biết nói ra thế nào. Nàng chỉ xem hắn là sư huynh, không hơn không kém.

Hắn lại tiếp tục bảo trì trầm mặc.

Chu Yên đang nhai xiên thịt nhìn thấy biểu cảm của Mạc Phàm như vậy, khoé môi khẽ nhếch lên, liếc mắt nhìn Tiểu Điềm, lại coi như không có gì xảy ra.

Người vô tư ở đây nhất có lẽ là nàng. Hắn nghĩ.

“ Sư huynh, huynh cũng ăn đi chứ, thịt cũng nhiều rồi, từ từ nướng sau.” Tiểu Điềm đưa một xiên thịt cho Mạc Phàm.

“ Được.” Mạc Phàm nhận lấy, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ.

Ba thiếu niên thiếu nữ năm nào giờ đã trưởng thành. Gió thổi vi vu, từng tán lá trúc reo vang, nắng chiếu xuyên qua tán lá lung linh như ngọc thạch. Ấm áp biết bao.

Trở về Cửu Lao Sơn, Tiểu Điềm vẫn theo thói quen đi thẳng vào động phủ của Đoạn Lãng, bất chấp bị hắn quở trách. Không có cấm chế, nàng hơi hụt hẫng, sư phụ chưa trở lại. Đoạn Lãng rời khỏi Luyện Hồn Tông cũng vài tháng, cũng chỉ dặn dò nàng cẩn thận tu hành.

Trong hai năm, Tiểu Điềm đã tu đến kết đan trung kì đỉnh, sắp đột phá kết đan hậu kì. Thái Âm Tinh Thần Quyết cũng đạt trung kì, nhưng cách viên mãn còn xa lắm. Điều khiến Tiểu Điềm khá vui vẻ là nàng đã trở thành luyện đan sư địa phẩm.

Như thường lệ ngoại trừ tu luyện Thái Âm Tinh Thần Quyết ở bên ngoài, thời gian khác nàng đều tu luyện trong không gian Táng Thiên Bia. Kim Bảo đặc biệt ngoan khi theo nàng vào trong này, tự giác kiếm chỗ chơi. Nhưng lần này chính nó lại gây ra chuyện. Nàng đang tu luyện thì nó chạy tới kêu không ngừng.

“ Làm sao vậy?”

“ Chít chít chít!” Kim Bảo chỉa chỉa về một hướng.

“ Hả?” Tiểu Điềm nghi hoặc nhìn Kim Bảo đang gấp gáp. Hướng đó ngoài cái ao nước đã cạn thì chỉ có quả trứng kia. Nghĩ tới đây, nàng hơi giật mình hỏi lại.

“ Quả trứng kia xảy ra chuyện rồi?”

“ Chít chít!” Kim Bảo gật đầu liên tục.

“ Đi, ta với ngươi đi xem.” Tiểu Điềm không chần chừ nữa. Mang theo Kim Bảo chạy tới chỗ quả trứng.

Khi nàng và Kim Bảo tới nơi, quả trứng vậy mà có dấu hiệu muốn nở. Tiểu Điềm vui mừng vô cùng, đây là vật Tử Táng Đại Đế lưu lại, nàng rất tò mò là con gì. Một người một chuột ngồi xuống chờ đợi, Kim Bảo vòng quanh quả trứng không ngừng. Điệu bộ như bảo vệ trân bảo của nó khiến Tiểu Điềm hơi buồn cười. Nhưng nghĩ lại Kim Bảo là tầm bảo thử, thái độ của nó như thế là đương nhiên.