"Bản quân không có tức giận, cũng sẽ không phạt ngươi. Bản quân chỉ muốn xác nhận một cái mà thôi." Đoạn Thần bình tĩnh nói.

Nghiêm túc quan sát một cái, xác định Đoạn Thần không hề tức giận thì A Sửu mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngược lại cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: "Sư phụ, người muốn xác nhận cái này làm gì? Không phải người muốn đuổi ta đi chứ!" A Sửu chưa từng quên trước đây Đoạn Thần từng uy hiếp nàng. Không cho nhắc lại chuyện nàng thích hắn nữa, nếu không sau này sẽ đoạn tuyệt quan hệ, không cần nàng nữa.

"Ngươi là do bản quân hao tốn rất nhiều sức lực để tìm về, sao bản quân lại dễ dàng để ngươi đi nữa. Bản quân chỉ muốn biết rõ ngươi thích bản quân nhiều như vậy là loại thích nào mà thôi." Đoạn Thần nhéo mặt A Sửu, không hài lòng khi biết nàng nghĩ hắn hư hỏng như vậy.

A Sửu vừa nghe vậy thì liền kinh ngạc nhìn Đoạn Thần, trong mắt đầy vẻ không dám tin. Sững sờ một chút, hoài nghi mình có nghe lầm không, hỏi: "Sư phụ, người nói người hỏi ta những thứ này là vì muốn biết ta có thích người nhiều không? Đó là loại nào thích ư?"

"Đúng vậy." Đoạn Thần nhẹ nhàng gật đầu.

"Sư phụ, người thật sự là sư phụ của ta sao? Không phải là yêu ma khác giả dạng đến lừa gạt ta đó chứ?" A Sửu vươn tay sờ mó mặt Đoạn Thần, còn bóp mấy cái.

"Sờ cho rõ ràng đi, mặt mũi và da đều là thật đúng không? Xác nhận xem có phải là bản quân hay không?" Đoạn Thần buồn cười nhẹ nhàng búng trán A Sửu một cái.

A Sửu gật đầu, vẫn còn có chút không dám tin. Tiếp tục hỏi: "Sư phụ, sao đột nhiên người lại hỏi những thứ này? Lúc trước không phải là người hết sức chán ghét khi ta nói về chuyện này sao?"

"Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. Hiện thời bản quân muốn biết ngươi thích bản quân là loại thích nào, ngươi có biết chưa?" Nói nhiều như vậy, Đoạn Thần vẫn không lấy được đáp án mình muốn nên chỉ có thể tiếp tục truy vấn.

"Tình cảm của chính ta tất nhiên là ta hiểu rõ rồi! Ta thích sư phụ chính là tình yêu nam nữ! Không giống với những người khác! Ta cũng thích Lăng Sương, cũng thích Linh hộ pháp, nhưng ta không hề có cảm giác không muốn rời bọn họ. Còn đối với sư phụ ta lại không muốn xa rời. Ta thích ở cùng một chỗ với sư phụ, thích nhìn sư phụ, thích ngồi bên cạnh sư phụ, thích thân cận với sư phụ. Mỗi khi ở cùng sư phụ ta luôn rất vui vẻ, ta hết sức thích cảm giác được ở gần sư phụ. Cảm giác này hoàn toàn không giống với lúc ở cùng Linh hộ pháp và Lăng Sương." A Sửu nghiêm túc cường điệu tình cảm của chính mình, cuối cùng nói hết mọi suy nghĩ đã giấu ở trong lòng rất lâu ra.

"Lúc ngươi ở cùng bọn họ thì như thế nào." Đoạn Thần hỏi.

"Như thế nào? Thì Lăng Sương kêu ta làm gì thì ta làm đó, có đôi khi ta cũng không nghe bọn họ nói, bản thân mình muốn làm gì thì làm. Ở cùng bọn họ giống như bằng hữu vậy, trò chuyện, cùng nhau chơi đùa. Nhưng không có cảm giác cực kỳ vui vẻ này, như vậy không thể sánh bằng lúc ở cùng sư phụ." A Sửu nhíu lông mày trả lời rõ ràng.

"Vậy ngươi có biết cái gì gọi là tình yêu nam nữ không?" Đoạn Thần hỏi tiếp.

"Chính là hai người thích lẫn nhau, ngươi yêu thích ta, ta thích ngươi. Lúc cả hai ở cùng một chỗ cũng rất vui vẻ, dù không làm gì cũng sẽ tự tại và hết sức thoải mái..."

"Còn gì nữa không?" Đoạn Thần tiếp tục hỏi.

"Còn có, còn có hai người hết sức thân cận, thích ôm ấp đối phương, thích quấn quít lấy đối phương, thích làm mọi chuyện với đối phương. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngắm cảnh, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ngủ..." Nói đến phía sau, A Sửu có chút ngượng ngùng.

"Hả? Cùng nhau tắm rửa? Cùng nhau ngủ? Ngươi nghe được những thứ này từ đâu?" Đoạn Thần nhướn mày hỏi.

"Ta, lúc ở nhân gian ta nghe bọn họ nói. Tóm lại ta hiểu rất rõ ràng tình cảm của ta đối với sư phụ, ta có thể xác định ta đối với sư phụ chính là tình yêu nam nữ!" A Sửu kiên định nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy của Đoạn Thần, không hề lùi bước.

"Ừ, bản quân biết rõ." Đoạn Thần gật đầu, lấy được đáp án mình muốn.

A Sửu sững sờ một chút mới bất tri bất giác phản ứng lại, hỏi: "Sư phụ, người hỏi ta những thứ này là muốn làm gì?"

"Không có gì, bản quân hiếu kỳ mà thôi." Đoạn Thần đột nhiên cười nhẹ một tiếng.

"Chỉ hiếu kỳ?" Không biết sao trong lòng A Sửu có chút không cam lòng, đột nhiên rất muốn hỏi được chút gì đó từ miệng Đoạn Thần, nàng cũng không biết nàng đang mong đợi cái gì.

"Đúng, chỉ là hiếu kỳ mà thôi." Đoạn Thần xác định gật đầu.

"Sư phụ, người hỏi nhiều như vậy nhất định không chỉ vì hiếu kỳ?" A Sửu mong đợi hỏi tới.

"Vậy ngươi cảm thấy bản quân hỏi nhiều như vậy là muốn làm gì?" Đoạn Thần buồn cười hỏi ngược lại A Sửu.

"Ta... Ta cho rằng... Ta thấy sư phụ hỏi nhiều như vậy phần lớn là... Là chịu để ta thích người..." A Sửu có chút lắp bắp.

"Sau đó thì sao?" Đoạn Thần bình tĩnh hỏi A Sửu.

"Sau đó... Sau đó sư phụ cho phép ta thích người... Sau đó có khả năng... Khả năng sư phụ cũng sẽ thích ta..." Nghĩ đến chuyện này, tim A Sửu lại đập nhanh lần nữa.

"Sao ngươi lại cho rằng bản quân sẽ nhất định thích ngươi?" Đoạn Thần lơ đễnh nhìn A Sửu.

"Vì sao sư phụ không thể yêu thích ta?" A Sửu khẩn trương hỏi.

"Vậy vì sao bản quân nhất định phải thích ngươi?" Đoạn Thần cảm thấy thú vị, trêu đùa A Sửu.

"Bộ dạng ta xinh xắn! Lăng Sương nói, ở Ma giới ngoại trừ sư phụ thì ta là đẹp nhất! Ta đẹp như vậy, sư phụ có thể yêu thích ta. Ngực ta còn rất lớn, Lăng Sương nói cô nương ngực lớn đều khiến nam nhân thích. Ngực ta lớn, sư phụ cũng nên yêu thích ta..." Trong lúc nhất thời, A Sửu chỉ nghĩ ra được hai điều này.

Đoạn Thần nghe vậy thì không còn gì để nói, bỗng nhiên mặt đen lại. Luôn là Lăng Sương nói, Lăng Sương nói, không ngờ ma nữ hầu bên cạnh A Sửu lại nói với nàng những thứ này. Hôm nào nhất định phải cảnh cáo mấy tên ma sĩ đó mới được! Toàn dạy những điều ngổn ngang!

Thấy sắc mặt Đoạn Thần không tốt, A Sửu không biết mình đã nói sai cái gì, cho rằng Đoạn Thần không tin nàng nói. Đầu óc mơ hồ, đột nhiên kéo tay Đoạn Thần đang nâng cằm nàng đến ngực mình."Sư phụ, ta không có nói láo, người tự mình sờ thử xem, ta không nhỏ." Đoạn Thần không kịp chuẩn bị đã bị A Sửu làm như vậy nên lập tức thu tay lại, sắc mặt có chút lúng túng, ho một tiếng, nói: "Trừ hai điều này, ngươi còn có cái gì khiến người ta thích? Ngươi tham ăn như vậy, hay khóc như vậy, thích chạy loạn..."

"Sư phụ, người không thích cái gì ta cũng có thể sửa! Thật đó, ta có thể sửa. Chỉ cần sư phụ yêu thích ta, người không thích điểm nào của ta, ta cũng sẽ đổi." A Sửu căng thẳng níu lấy vạt áo trước ngực Đoạn Thần.

"Để bản quân ngẫm lại." Thấy A Sửu đến gần hắn quá thì hắn liền quay mặt đi.

"Khụ khụ, Quân thượng, tiểu chủ, thuộc hạ nghe Viêm hộ pháp nói nên đưa ba viên Ma quả trăm năm và hai mâm bánh ngọt hoa..." Linh hộ pháp đứng ở cửa điện lúng túng cầm đồ ăn, lên tiếng quấy rầy. Tên Viêm hộ pháp chết tiệt, đồ khốn kiếp! Nhất định là biết nơi này đang xảy ra chuyện gì nên mới tạm thời ném hết mọi chuyện cho hắn! Giờ phút này, Linh hộ pháp hận chết Viêm hộ pháp.

Đoạn Thần lạnh nhạt mở miệng dặn dò: "Nếu đã đưa tới thì dọn ra để dùng bữa đi. Còn không mau đứng lên khỏi người bản quân." Đoạn Thần cúi đầu liếc nhìn A Sửu.

A Sửu đỏ mặt chui từ trong lòng Đoạn Thần ra, quy củ ngồi ở một bên, chờ Linh hộ pháp dọn đồ án.

Dọn xong đồ ăn A Sửu lại nhìn về phía Đoạn Thần, giọng nói rất nhỏ: "Sư phụ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, có thể ăn rồi."

"Vậy ngươi ăn đi, bản quân không đói bụng." Đoạn Thần đặc biệt thích nhìn A Sửu đỏ mặt, lúng túng.

"A... Vậy ta ăn..." Lúc này A Sửu vừa mới cầm đồ ăn lên bắt đầu ăn, mỹ thực vừa vào miệng thì đã sớm quên mắt vừa rồi mới nói với Đoạn Thần là chỉ cần hắn thích mình thì nhất định từ bỏ thói tham ăn.

Linh hộ pháp đứng ở một bên cũng có chút lúng túng, nhưng tiểu chủ chưa ăn hết đồ, hắn lại không thể rời đi, chỉ có thể cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong Huyền Diệp điện hơi quỷ dị.