Edit | 4702i.
Đây là một chuyến đi buồn tẻ. Thân Đồ Úcivốn không phải người có khả năng hâm nóng bầu không khí, giờ Tân Tú lại không chủ động nói chuyện với y, nàng chỉ chăm chăm đi đường,ithế nên giữa hai người chỉ còn một khoảng lặng.
Trước kia khi Tân Tú ở bên Ô Ngọcilời hay ý đẹp chẳng bao giờ thiếu, khiến một kẻ mặt liệt thỉnh thoảng mắt cũng phải lấp lánh nụ cười. Thỉnh thoảng nàng còn nghĩ cách ghẹo y, đóa hoa cỏ dại ven đường, thậm chí là một người qua đường cũngicó thể trở thành đề tài nóiichuyện. Nàng luôn có chuyện để nóiivà như không bao giờ thiếu niềm vui, thỉnh thoảng còn dẫn y xen vào những chuyện không đâu, khiến y chứng kiến trăm sắc trần gian.
Nhưng lúc này không cònigì nữa, giờ Thân Đồ Úc mới ngỡ raicó lẽ trong lòng đồ đệ khó chịu hơn những gì nàng thể hiện nhiều.
“Sắp tới Tự Tại Thiên rồi, tốiinay nghỉ ngơi ở đây đi.”
Hai người dừng trước một hang đá cạnhisa mạc, càng tới gần phía Tây trên đường đi càng nhiều tín đồ Phật giáo. Quanh mảnh sa mạc này chi chít những bức tượng Phật, to to nhỏ nhỏ có cả, ấy đều do cư dân quanh đây tự điêu khắc để thể hiện tín ngưỡng của họ.
Thậm chí nhiều gia đìnhiđã ở đây biết bao thế hệ, chaitruyền con con truyền cháu, hiến dâng mấy đời chỉ để điêu khắc một tôn đại Phật trên mảng sa mạc bát ngát như không có điểm dừng.
Nơi này cuồn cuộn cát vàng,ilà chốn đồng không mông quạnh trừ đá tảng và cát thì thực vật là thứ hiếm. Hang đá họ dừng chân rất rộng nên bức tượng Phật điêu khắc bên trongicũng cực lớn. Tân Tú không biết bức tượng Phật ấy là vị Phật Tử nào trong thế giới này, cũng không biết đây là tín ngưỡng ra sao, nhưng điềuinày không ảnh hưởng tới việc nàng trầm trồ thán phục trước tài hoa và nghị lực của nhân loại.
Kiếp trước nàng từng tới chiêm ngưỡng Lạc Sơn Đại Phật,itôn Phật này còn to hơn tôn tượng ở thế giới cũ của nàng, nàng nghỉ chân dưới pho tượng ấy, chỗ đó có một cảng tránh gió ngay dưới bàn chân Phật.
Nơi này dường như thường thường cóingười tới nghỉ ngơi tạm, trên mặt đất vẫn còn sót lại dấu vết của lò sưởi, bên cạnh đặt mấy tảng đá nhẵn nhụi. Tân Tú ngồi lên tảng đá và vỗ tay bôm bốp lên đó. Lửa trong lò rừng rực, Thân Đồ Úc im ắng ngồi đối diện nàng.
“Tự Tại Thiêniở trong mảngisa mạc kia sao?”
“Phải,ichắc maiilà tới thôi.”
Nói xong mấy câu này hai người lại im lặng. Bên ngoài cuồn cuộn bão cát, tiếng gió rít nghẹn ngào gợi vẻ hoang vu khó tả, lửa bập bùng chiếu bóng họ lên tônitượng Phật đằng sau.
Tân Tú: Tui cứ thấy sai sai chỗ nào, cớ gì phối thêmicái BGM gió rít cát gàoibầu không khí bỗng dưng đau khổ thế? Cứ như cảnh tiễn chồng ra chiến trận, cả đời này cũng chẳng về được ấy.
Hơn nữa không phải nàng tiễn Ô Ngọc, màilà Ô Ngọc tiễn nàng.
Cứ ngột ngạt thế đến điên mất, thực lònginàng rất muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí này, chỉ sợ Ô Ngọc không muốn nghe.
Cũng may không lâu lắm Tân Tú ngheithấy tiếng lục lạc. Một đội người từ phương xa tới đây, họ dừng chân bên cạnh tôn tượng Phật, dự định nghỉ ngơi ở chỗ này.
Đội người này khá đông, ướcichừng phải bảy mươi, tám mươi người. Có cả nam cả nữ, vừa đến nơi cả nhóm đã ồn ào nhốn nháo. Lạc đà là phương tiện vận chuyểnihàng hóa của họ, có mấy con lạc đà còn cõng một chiếc xa giá cực kỳ xa hoa, họ khiêng một cụ già khôngimở nổi mắt xuống dưới, cụ già nằm yên mặc họ khiêng nệm xuống, nệm sặc sỡ hoa văn, trênithân cụ già cũng là bộ y phục lòe loẹt hoa hoét, thoáng nhìn còn ngỡ người hoa.
Nếu không phải Tân Tú thấy được sinh khí từ người cụ già nọ, thấy lão nằm yên bất động e còn nhầm tưởng đây là thi thể. Không chỉ cụ già, đám người theo hầu lão đều mặc những bộ đồ màu sắc sặc sỡ.
Quanh nơi đây có rất nhiều Phật quốc, tấticả đều là tiểu quốc, tầm trăm người vây quanh một ốc đảo hình thành một quốc gia nhỏ,inhững người này đềuithích mặc áo quần rực rỡ, hẳn vì chán chường sắc vàng đơn điệu trên sa mạc nên mới hướng tới những gìiđẹp tươi.
Đám người đó cùng bận rộn thu dọn chỗ nghỉ ngơi cho cụ già, xong xuôi mới bắt đầu chuyển sang chia ăn lo uống, sắp xếp lạc đà và nghỉ ngơi.
Vẻ bề ngoài cũng như cách ăn mặc của TâniTú vàiThân Đồ Úc đều khác họ hoàn toàn, hơn nữa hai người còn ngồi gọn trong góc, thế nhưng cũng được choiđồ ăn. Một miếngithịt nướng và hai chiếc bánh khô, thêm túi nho khô và rượu sữa.
Tuy ngôn ngữ bấtiđồng nhưng vẫn sử dụng ngôn ngữ hình thể tốt. Giờ Tân Tú đã quen tìm cách nói chuyện với những người bất đồng ngôn ngữ, chẳngiđược bao lâu nàng đã bắt đầu tám chuyện với người ta.
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài |||||
Vốn dĩ Tân Tú định đưa Ô Ngọc hết rượu sữa, thịt và bánh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nàng lại chỉ đưa y chiếc bánh khô.
Dù trước kia nàng không thấy y từ chối ăn những thứ này, nhưng giờ đã khác, kiêng được gì thì kiêng. Rồi nàng yên lòng ngồi cười đùa ăn uống với đám người kia.
Không mất bao lâu nàng đã biết họ tới từimột tiểu quốc xa xôi nơi ốc đảo, quốc vương của họ đã rất già rồi, lão sắp qua đời, trước khiichết chỉ mongiđược tận mắt thấy thánh địa Tự Tại Thiên, nên họ bèn dẫn lão quốc vương tiến tới Tự Tại Thiên. Cho dù không thực sự thấy Tự Tại Thiên thì càng tới gần nơi đó, hẳn lão quốc vương cũng yên lòng nhắm mắt hơn.
Nơi này thực sự quá nhiều người hành hương tới Tự Tại Thiên,inhững người này không hỏi nàng muốn đi đâu, tự động coi nàng cũng là người hành hương tới Tự Tại Thiên. Một nhóm người cùngichung tín ngưỡng đôi khi cũng giống anh em chung idol, lúc chưaihiểu nhau sâu sắc bầu không khí luôn luôn hài hòa.
Tân Tú uống rượu sữa và nghe họidùng thứ ngoại ngữ sa mạc truyền giáo cho nàng. Để nàng cảm nhận được ánh sáng của tín ngưỡng, họ còn ngẫu hứngibiểu diễn một đoạn Phật Tử cứu mẹ bằng cách ca múa, màn hợp xướng cuối rất hay, tiếng ca du dương vang xa trong màn bão cát, chan chứa cái tình nơi dị vực.
Họ quá nhiệt tình, Tân Túiuống tới mức hơi say, nàng chống cằm xem họ ca hát, những cái bóng đang nhảy múa hắt lên ánh lừa vàng rực. Dưới cái nhìnichăm chú hững hờ của tôn đạiiPhật, thật như màn biểu diễn những hỉ nộ ái ố của chúng sinh.
Trong đêm ly biệt vốninên gió thảm mưa sầu ấy,inhờiđámingười này mà Tân Tú trải qua một đêm rất vui vẻ, lúc sắp bình minh mới quay về chỗ Ô Ngọc.
“Đi thôi, đểita tiễn huynhitới Tự Tại Thiên, ta cũng sắpiphải về rồi.”
Thân Đồ Úc thấy đồ đệ vui vẻ hơn lúc trước mới thầm yên lòng. Với yêu cầu muốn tận mắt thấy y bước vào Tự Tại Thiên của đồ đệ, Thân Đồ Úc hoàn toàn không lấy gì làm nghiêm trọng, bởi vì yiquả thực có thể vào Tự Tại Thiên nên hoàn toànikhông sợ lộ tẩy.
Lúc trước khi LinhiChiếu tiên nhân muốn thu nhận yilàm đồ đệ, cùng lúc đó có một vị Chân Phật tự xưng là Linh Tính Phật muốn độ y vào Tự Tại Thiên. Tuy y chọn làm đồ đệ của Linh Chiếuitiên nhân, nhưng vì cớ ấy mà vị Chân Phật từng nói, nếu cóingày nào y muốn cũng có thể tới Tự Tại Thiên xem thử.
Khi mặt trời mọc, họ băngiqua sườn đồi nghiênginghiêng.
Trên sườn đồi cát lan tới tận chân trời, toàn bộ sườn đồi tựa ngàn tháp Phật tự nhiên, những tôn tượng Phật muôn hình muôn vẻ dường như do bão cát làm nên chứ chẳng hề quan tay nhân loại. Ngay trước mắt là bàn tay Phật chỉ về phương xa, nên nơi này mang tên Phật Chỉ Nham. Nếu người bình thường có thể băng qua sa mạc thì cùng lắm cũng chỉ tới được đây.
Dưới Phật Chỉ Nham là một lớp trăng trắng như tuyết, nhưng đấyikhông phải tuyết. Ấy là những “người” may mắn băng qua mảnh sa mạc cát vàng nguy hiểm, cuối cùng chọn chết ở nơi đây. Quần áo trên người họ đã mòn, chỉ còn lại từng đống xương trắng hếu rồi lúc nào đó sẽ trở thành một đám bụi trần dưới chân tượng Phật.
Tân Tú đứng trên Phật Chỉ Nham, nàng thấy Ô Ngọc đứng trên bàn tay Phật, y lại quay đầu nhìn nàng một lần, dường như đến giờ phút này vẫn còn âu lo phải chăng nàng vẫn đau khổ vì y.
Thực ra cả đêm qua y đều nhìn nàng bằng ánh mắt ấy,inhưng bản thân y hoàn toàn không nhận ra điều này, chứ đừng nói đến việc kiềm chếibản thân. Đúng làiđáng ghét.
Chẳng mấy chốc, tiếng Phạn bỗng vang lên cùng tiếng gió, bóng Phật khổng lồ hiện lên trong xoáy cát vàng, càng sâu trong lớp cát cái bóng càng to lớn, giống những tượng đá Moai Đảo Phục Sinh [Wikipedia].
Cái bóng tượng Phật mờ ảo ngay trước mắt đứng dưới ánh mặt trời, tượng Phật giơ tay, chạm đúng vào bàn tay Phật tại Phật Chỉ Nham. Ô Ngọc bước lên bàn tay Phật mờ mờ ảo ảo ấy, chầm chậm biến mất cùng tôn tượng Phật khổng lồ.
Tân Tú đứng yên nhìn ra xa, mãi không nhúc nhích.
Thân Đồ Úc đứng tại con đường thôngithiên, giọng nói êm ái thấp thoáng nụ cười văng vẳng bên tai: “Cuối cùng ngươi đãinghĩ kỹ, muốnivào Tự Tại Thiênicủa ta rồi?”
Thân Đồ Úc nhớ đồ đệ còn chờ bên ngoài bèn đáp: “Ta chỉ tới xemithôi, sẽ đi ngay, quấy rầyirồi.”
“…” @Copy thì giữ nguyên hoặc không đừng cop xin cảm ơn.
Thân Đồ Úc vào đây không thăm thú gì nhiều, yiđợi một lát, nghĩ đồ đệ có lẽ đã đi bèn ra ngoài, phòng ngộ nhỡ có chuyện bất ngờ y còn tàng hình.
Khi quay trở về Phật Chỉ Nham, Thân Đồ Úc mới phát hiện đồ đệ vẫn chưa đi. Nàng ngồi trên tay một tôn tượng Phật nhỏ hơn, thẫn thờ nhìn về hướng y vừa biến mất.
Thân Đồ Úc ôm tim, cảm thấy đau lòng tột độ.iThật không ngờ! Đồ đệ lại thâm tình như thế, vẫn chưa muốn rời đi!
Y lại nghĩ, đã khiến đồ đệ khổ sở như thế, phàm Ô Ngọc không phải thân người của mình, y thân là sư phụ chắc chắn sẽ xé xác người này ngay lập tức.
Chỉ tiếc gấu trúc đang điên tiết không có thuật đọc tâm, bởi vì đồ đệ Tân Tú đang “thẫn thờ” nhìn xa xăm trong mắt y, thực ra đang nghĩ thầm: Đệch, ÔiNgọciquả thựcivào được, lâuinhư vậyivẫn chưa ra, xemichừng huynh ấy thực sự không lừa ta, người taiđúng là hòa thượng nơiinày!
Lúc trước nàng nghi nam nhân này vì thoát khỏi nàng nên mới bịa chuyện vớ vẩn, nhưng cảm thấy người ta không đến mức chỉ vì muốn từ chối nàng mà cạo trọc đầu mình, thế nên nàng cứ do dự mãi. Tìm hiểu một hồi, nàng nhận ra điều kiện vào được Tự Tại Thiên rất khắc nghiệt, trừ hòa thượng của Tự Tại Thiên thì các tu sĩ không thể vào trong, thế là nàng nghĩ, tận mắt chứng kiến cảnh y vào trong là biết ngay.
Hay lắm,igiờ thì sự thật rành rành đây rồi.
Chờ đợi thêm lúc nữa cũng chẳng nên cơm cháo gì, xem ra đành phải đi vậy. Tân Tú hậm hực bóp mũi, quay người nhảy khỏi Phật Chỉ Nham.
Thân Đồ úc bí mật quan sát tất cả: … Đồ đệ chán nảnirời đi.
Tân Tú tư lự cắn nhành cỏ khô, Ô Ngọc không ở đây nữa, nàng lại khôi phục vẻ thảnh thơi trước kia.
Giờ nên đi đâu đây? Hẳn là tới Tiên Tây, nàng đã hỏi được đại khái phương hướng tới đó, cứ đi tiếp là được. Thân Đồ Úc thấy nàng mãi mới băng qua saimạc phía trước bèn nghĩ thầm, đồ đệ ủ rũ thẫn thờ như thế, chắc chắn là không nỡ rồi!
Khi Tân Tú băng qua sa mạc lại gặp được đội người đem qua, họ gặp phải một trận bão cát đột ngột, suýt bị thổi cho tan tác, Tân Tú bèn lén giúp đỡ họ chút ít, để họ có thể an toàn qua lần này. Nàng nghĩ một hồi, lại cùng quay ra đi chung với đội người kia, lặng lẽ bảo vệ họ tới dưới Phật Chỉ Nham an toàn.
Chờ tới khi thấy đội người an bài cho vị quốc vương già chỉ còn hơi tàn nằmidưới Phật Chỉ Nham, từng người một mới thành kính tới vuốt ve từng tôn tượng Phật. Lúc họ chuẩn bị quay về, nàng lại cùng đi với đội người đó, bảo vệ họ nốt quãng đường còn lại.
Băng qua quãng đường nguy hiểm nhất, nàngiphất tay áo, ungidung rời đi.
Thân Đồ Úc thấy nàng đã đi xa cũng không tiếp tục đi theo nữa, y vòng trở về Thục Lăng. Y đã quyết định phải thay đổi vẻ bề ngoài của thân người Ô Ngọc. Dung mạo và cái tên này không thể xài tiếp nữa, tuyệt đối không được khiến đồ đệ nghi ngờ. @Copy thì giữ nguyên hoặc không đừng cop xin cảm ơn.
Y ngẫm nghĩ hồi lâu, xem xét phải luyện chế bộ dáng thân người này ra sao đồ đệ mới không nảy sinh ý nghĩ kia với mình, cuối cùng y quyết định: Đổi giới tính cho thân người.
Nếu là nữ tử, chắc đồ đệ sẽ không yêuiy nữa.
Lời tác giả:
Thân Đồ Úc: Nặn tượng bùn.
Các chế vĩnh viễn không biết sư phụ sẽ làm ra những chuyện gì đâu.